Ở chỗ sâu trong rừng trúc.
Tống Mạch đứng ở trên đường nhỏ, đầu khẽ ngửa, nhìn lá trúc loang lổ phía trên, nghe gió xuyên qua rừng trúc phát ra tiếng “sàn sạt”, cho đến khi bị một trận tiếng bước chân nhỏ nhẹ đánh gãy. Phảng giống như hoàn toàn chưa tỉnh, hắn vẫn khoanh tay mà đứng như cũ, chỉ đến khi một đạo tiếng bước chân quen thuộc khác truyền đến, khóe môi giơ lên độ cong khẽ không thể rõ.
Lúc này không nhịn được tới tìm hắn rồi sao?
Nâng tay ngắt xuống một tàu lá trúc, bắn ra, lá trúc xoay tròn bồng bềnh rơi xuống đất, chẳng qua là bên cạnh đã không còn bóng dáng nam nhân.
Thẩm Di tìm khắp cả rừng trúc, cũng không có phát hiện bóng dáng của Đoan vương.
Đường Hoan tất nhiên cũng không có phát hiện, nhưng từ thời gian đi loanh quanh ở trong rừng trúc càng ngày càng dài, nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không ổn, dường như, mỗi một hành động của nàng, đều ở dưới sự giám thị của người khác.
Giám thị?
Tâm thần Đường Hoan chấn động. Gay rồi, nàng đã quên một chuyện!
Bắt buộc chính mình không ngẩng đầu, Đường Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi trở về.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ, Đường Hoan ảo não cắn môi, nàng biết mà! Lấy kinh công của Tống Mạch, chỉ cần hắn không muốn bị người quấy rầy, người khác sẽ tuyệt đối không tìm thấy hắn, mà nếu hắn muốn biết đối phương có mục đích gì, hoàn toàn có thể náu mình trên cây trúc quan sát mỗi một hành động của người tới!
Đều do mấy giấc mộng trước, nàng đã quen coi hai người trở thành người thường mà cư xử rồi, biết rất rõ ràng Tống Mạch khôi phục võ công, vẫn còn không thể suy tính chu toàn!
May mắn còn có đường sống cứu vãn.
Làm bộ như không có nghe thấy, Đường Hoan tiếp tục đi về phía trước, trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Điện hạ kia hẳn là đi rồi chăng?"
"Tỷ muội các ngươi ở trong rừng trúc lòng vòng lâu như vậy, thì ra là đang tìm bổn vương?" Nhìn bóng dáng quen thuộc kia, Tống Mạch lạnh nhạt mở miệng. Lần này, hắn cũng muốn nghe một chút, nàng tự bào chữa như thế nào.
Đường Hoan thở nhẹ một tiếng, khi*p sợ quay đầu lại, đợi nhìn thấy Tống Mạch, nàng không thể tin lui về phía sau vài bước, nhìn xung quanh một vòng, lắp bắp nói: "Điện, điện hạ, làm sao người lại ở chỗ này? Vừa rồi, rõ ràng ở đây cũng không có người ..."
Tống Mạch nhìn chằm chằm vào mắt của nàng: "Ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của bổn vương, tìm bổn vương làm gì."
Trên mặt Đường Hoan ửng hồng, cúi đầu xuống, chột dạ giải thích: "Điện hạ hiểu lầm rồi, ta là tới tìm xá muội, cũng không phải là..."
"Thẩm Du, không ai có thể ở trước mặt bổn vương nói dối."
Tống Mạch đi về phía nàng, Đường Hoan như sợ hãi lui ra sau, nhưng bước chân của nàng quá nhỏ, rất nhanh đã bị Tống Mạch đuổi kịp. Tất cả lực chú ý đều đặt trên người hắn, sau lưng không cẩn thận ᴆụng vào một cây trúc, Đường Hoan vừa muốn dời đi, cằm lại bị người nắm được. Nàng bị bắt ngửa đầu, đối diện với con ngươi sâu kín bình tĩnh không một gợn sóng của Tống Mạch, "Hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, vì sao theo dõi bổn vương?"
Đường Hoan run rẩy cả người, cắn cắn môi, nhắm mắt nói: "Điện hạ thứ tội, lúc đến cửa nhìn thấy điện hạ, điện hạ tư thế oai hùng... Xá muội trẻ người non dạ, tựa hồ động tâm tư không nên có với điện hạ. Mới mới rồi tỷ muội chúng ta đi theo Lương Tứ cô nương đến thư phòng, trùng hợp gặp được điện hạ cùng Lương đại nhân nói chuyện. Ta dựa theo kế hoạch ở bên kia chờ Lương Tứ cô nương đi ra, xá muội nói ra đi trở về trước. Ta thấy khi nàng nói chuyện vẻ mặt khác thường, nghĩ đến điện hạ ở gần đây, sợ nàng không cẩn thận xúc phạm đến điện hạ, bèn lặng yên đi theo phía sau nàng, để ngăn cản nàng trước khi nàng làm chuyện điên rồ."
Nàng nhắm mắt lại, ánh mắt Tống Mạch dừng ở môi nàng, kiều diễm đầy đặn, lời nói dối hết bài này đến bài khác: "Nếu biết ả có ý với bổn vương, vì sao ngươi không trực tiếp mang ả trở về? Nói cái gì mà chờ khi ả có hành động mới ngăn cản, chẳng lẽ là muốn nhìn bổn vương chê cười? Hay là nói, ngươi âm thầm kỳ vọng bổn vương động tâm với ả ta, từ đó Cảnh Trữ Hầu phủ là có thể leo lên bổn vương?"
Đường Hoan “xuỳ” một tiếng, trợn mắt nhìn hắn: "Điện hạ quyền cao chức trọng lại phong thần tuấn lãng, đúng là người trong lòng của quý nữ trong kinh thành, tự cho mình rất cao cũng là hợp tình hợp lý. Chẳng qua là, nếu Cảnh Trữ Hầu phủ ta thực sự tính toán kết thân với điện hạ, ngay từ lúc điện hạ trước mặt mọi người bất kính với ta, ta đã có thể dựa vào điện hạ, cần gì đặt tiền đặt cược ở trên người xá muội? Sở dĩ âm thầm theo dõi, là không muốn chọc thủng tâm sự của xá muội hại nàng khó xử. Điện hạ là nam tử, tất nhiên không biết cô nương gia da mặt có bao nhiêu mỏng."
"Da mặt mỏng?" Phòng bị trong mắt Tống Mạch dần dần rút đi, nhẹ giọng lặp lại lời nói cuối cùng của nàng. Tầm mắt chuyển qua trên mặt nàng, sau đó, ngón trỏ đang đặt trên cằm nàng chợt đưa lên, ở trên gương mặt trắng hồng của nàng nhẹ nhàng мơи тяớи, "Nhẵn mịn như mỡ đặc, đúng là đủ mỏng." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cho dù vừa nói xong lời trêu.chọc người, cũng không có bất kỳ cảm xúc phập phồng nào.
Đường Hoan thẹn quá hoá giận: "Xin điện hạ tự trọng!"
"Tự trọng?" Tống Mạch châm chọc nhìn nàng: "Nếu bổn vương không có nhớ lầm, vừa rồi ngươi mở miệng trêu.chọc bổn vương hai lần, một lần là nói bổn vương phong tư... một lần là nói bổn vương phong thần tuấn lãng. Ngươi đã là một cô nương da mặt mỏng cũng không tự trọng, bổn vương có gì băn khoăn? Thẩm Du, rốt cuộc ngươi là người phương nào, vì sao bổn vương thấy ngươi quen mặt, vì sao luôn không nhịn được muốn chạm vào ngươi?"
Vừa dứt lời, Tống Mạch chợt cúi người tới gần mặt nàng, môi cách môi của nàng không đầy một tấc, hô hấp quấn giao.
Đường Hoan giật ngớ ra, nhưng ngay sau đó nhíu mày nhắm mắt, quay đầu né tránh, "Điện hạ... Ta, ta thật sự vô tình bất kính với điện hạ, cũng không biết vì sao điện hạ lại ... kính xin điện hạ thả ta rời đi." Mi mắt chớp chớp không yên, mặt cười bay lên rặng mây đỏ, dáng diệu khẩn trương sợ hãi bất lực, càng hấp dẫn người hái.lấy hơn.
Nam nhân không nói gì, nhưng Đường Hoan nghe được tiếng cổ họng hắn nuốt xuống.
Hắn thật sự không còn nhớ?
Nhưng hắn cũng nói, hắn không nhịn được muốn chạm vào nàng, vậy hắn như bây giờ, là muốn hôn nàng sao? Tống Mạch lạnh lùng sẽ không chủ động thân cận một nữ nhân xa lạ, lại càng không thể hôn một nữ nhân xấu xa không ngừng lừa gạt hắn, trừ phi, hắn đã quên những lừa dối kia, lại vì khúc mắc kiếp trước khát vọng nàng theo bản năng, tựa như đã định trước trong số mệnh...
Nàng, thật sự có may mắn như vậy?
Đường Hoan không nhịn được liếm liếm môi, nàng có chút khẩn trương, vì trí nhớ không xác định của Tống Mạch.
Con ngươi của Tống Mạch đen như mực, sâu kín nhìn đôi môi hồng nhuận ngay trước mắt, "Bổn vương đối với ngươi như vậy, ngươi sợ rồi?"
"... Sợ, xin điện hạ thả ta." Thanh âm của Đường Hoan phát run, hạt nước mắt to như hạt đậu ướt nhẹp mi mắt, ở trong sự run rẩy của mi mắt lăn xuống, theo hai má nhẵn mịn kia thẳng tuốt xuống dưới, ᴆụng phải bàn tay đang nắm cằm nàng của nam nhân.
Tống Mạch nhìn nước mắt kia ở giữa ngón tay hắn và da thịt nàng chảy xuống, đang muốn nói chuyện, chợt nghe phía sau có người gọi "Tỷ tỷ".
Hắn chậm rãi buông nàng ra, xoay người nhìn lại.
Thẩm Di khẩn trương chạy tới, đưa cánh tay che ở trước người Đường Hoan, thở gấp phì phò: "Điện hạ, xin người buông tha cho tỷ tỷ của ta, tỷ ấy và thế tử Vệ Quốc công phủ đã sắp đính hôn rồi, điện hạ như vậy, bị người thấy, danh dự của tỷ tỷ sẽ hoàn toàn bị hủy! Nếu tỷ tỷ có chỗ nào đắc tội điện hạ, kính xin điện hạ nói rõ, Thẩm Di nguyện thay tỷ tỷ bồi tội với điện hạ!" Cằm nâng cao, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của mình hoàn toàn để lộ ở trước mắt nam nhân. Cơ hội khó có được, ả muốn cho điện hạ thấy rõ ràng ả!
Mặt Tống Mạch không chút thay đổi nhìn Thẩm Di một cái, tầm mắt lướt qua bả vai ả, dừng ở trên người người kia.
Đường Hoan không có nhìn hắn, cũng không có giải thích ý kiến nàng vẫn chưa đính hôn cùng Vệ Chiêu, chỉ kéo Thẩm Di ra phía sau, hành lễ với Tống Mạch: "Xá muội thất lễ, kính xin điện hạ không nên trách tội. Nếu điện hạ không có sai bảo khác, chúng ta cáo lui." Nói xong, không đợi Tống Mạch đáp lời, kéo Thẩm Di đi trở về.
Vẻ mặt Thẩm Di phức tạp đưa mắt nhìn Tống Mạch, quyết tâm, kéo ngược lại tay Đường Hoan, lo lắng cầu nàng: "Tỷ tỷ, tỷ mau bồi lỗi với điện hạ đi, điện hạ đại nhân đại lượng, sẽ không trách cứ tỷ nữa."
Đường Hoan nhíu mày, nữ nhân này không có chút xíu ánh mắt sao?
Đang do dự có cần phối hợp với Thẩm Di giúp ả một cái hay không, trong dư quang đã thấy Tống Mạch đi tới. Một cái chớp mắt kia, Đường Hoan nói không rõ rốt cuộc nên chờ đợi Tống Mạch ứng đối như thế nào, chỉ có thể lấy thân phận trưởng tỷ che ở trước người Thẩm Di, chuẩn bị cúi đầu nhận sai.
Tống Mạch mở miệng trước nàng, "Ngươi tên là Thẩm Di?"
Thẩm Di mừng rỡ trong lòng, bước nhanh đi tới bên người Đường Hoan, "Dân nữ Thẩm Di, điện hạ..."
"Rình mò hành tung của bổn vương, tội đáng Gi*t. Hôm nay nể mặt tỷ tỷ ngươi, bổn vương tha cho ngươi một lần, nếu lại có lần sau, sang năm Cảnh Trữ hầu trở về, cũng chỉ có thể nhìn thấy một đứa con gái thôi." Lời còn chưa dứt, Thẩm Di đã xụi lơ trên mặt đất.
Đường Hoan cuống quít muốn dìu ả, cánh tay lại bị người nắm lấy, nàng ngẩng đầu, Tống Mạch nhìn thẳng vào mắt nàng: "Bổn vương hỏi lại một lần cuối cùng, trước ngày hôm nay, ngươi và bổn vương thực sự chưa từng gặp nhau?"
"Không có." Đường Hoan không chút do dự trả lời.
Tống Mạch trầm mặc, một lát sau buông nàng ra: "Được. Nếu như thế, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đợi ở nhà, đừng xuất hiện ở trước mặt bổn vương nữa, nếu không lần sau, bổn vương sợ mình không cầm lòng nổi làm ra chuyện ςướק vợ của bề tôi. Lui ra đi."
Đường Hoan phẫn hận trừng hắn một cái, nâng Thẩm Di dậy rời đi.
Tống Mạch nhìn theo nàng đi ra rừng trúc, cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy nữa.
Thích giả trang tiểu thư khuê các sao? Không dùng được bao lâu, hắn sẽ làm cho nàng lộ ra diện mục thực sự, khi đó, xem nàng còn nói láo như thế nào.