9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Chương 03

Tác giả: Tiếu Giai Nhân

Mặc Quần Áo

Đấu một với một, Kiều Lục chưa bao giờ ở thế hạ phong.
Không nghĩ tới hôm nay đang lúc vui vẻ, thế mà lại bị người khác từ đằng sau túm áo ném ra ngoài.
Hắn không thèm nhìn xem người đến là ai liền vung quyền đánh ra phía sau.
Tống Mạch nghiêng người tránh đi một quyền của Kiều Lục, sau đó giữ lấy tay hắn, kéo mạnh một cái, rồi ấn Kiều Lục quỳ rạp trên mặt đất, nhấc chân dẫm lên thắt lưng hắn, hung hăng dí một cái, nghiền cho đến khi tới gần ngũ tạng của Kiều Lục, khiến hắn kêu la thảm thiết, cố gắng quay đầu nhìn đối phương, liên tục cầu xin: “Huynh đệ huynh đệ, ngươi, ta đâu có trêu chọc gì ngươi a! Chúng ta không thù không oán, ngươi có thể hay không…”
“Rắc!”
Một tiếng động vang lên, cánh tay phải bị gãy, Kiều Lục đau đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra đầy mặt, rốt cuộc hắn cũng không nói nổi lời nào, ngã trên mặt đất ôm tay kêu thảm thiết.
Tống Mạch nhìn từ trên cao xuống: “Lần sau nếu còn để ta thấy ngươi làm chuyện ác, vậy ta sẽ bẻ gãy cả hai tay của ngươi!”
Kiều Lục thống khổ mở to mắt, gương mặt rối rắm cố gắng nhìn người đã ra tay thêm vài lần, nhớ kỹ khuôn mặt của người này, áp chế thù hận trong lòng nói: “Đa tạ huynh đệ thủ hạ lưu tình, không dám không dám, sẽ không có lần sau!”
“Cút!”
Tài nghệ không bằng người, Kiều Lục ngay cả tiểu ni cô cũng không dám liếc nhìn một cái đã chật vật rời đi.
Nhìn bóng dáng tên tiểu nhân kia biến mất trong bóng chiều, tức giận trong lòng Tống Mạch đã tiêu bớt phần nào.
Hắn xoay người lại, nhìn tiểu ni cô. Vốn tưởng rằng nàng đã mặc lại xiêm y, không ngờ rằng nàng vẫn nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất như cũ. Trong lòng Tống Mạch hốt hoảng, nhanh chóng chuyển mắt sang chỗ khác.
Cảnh không nên thấy đều đã nhìn thấy hết, cho dù hắn có nhắm mắt lại nhưng cảnh tượng vừa mới chứng kiến vẫn hiện lên trong đầu.
Quần của nàng bị kéo xuống đến mắt cá chân, lộ ra hai chân thon dài trắng noãn, bởi vì nàng nằm đối diện với hắn, hai chân lại tách ra, ngoại trừ vùng đất bí mật kia, thậm chí hắn còn nhìn thấy cánh hoa phấn nộn giữa hai chân. Áo đen bên ngoài cũng bị cởi ra, trên người chỉ còn lại cái yếm trắng xộc xệch, một bên bị vén lên, nhìn thấy cả cái bụng bằng phẳng cùng một bên tròn đầy không xót cái gì.
Cảnh xuân sắc quá mức này đột nhiên ập vào mắt, làm cho thân thể nam nhân chưa bao giờ lại gần nữ nhân như hắn có chút nóng lên.
Cũng may, hắn không phải đồ háo sắc, sau vài lần hô hấp liền bình tĩnh lại.
“Tiểu sư phụ, người kia ta đã đuổi đi rồi, người không cần sợ. Mau mau đứng lên mặc đồ lại. Bạn của người ở cánh rừng đối diện, ta không tiện chạm vào tiểu sư phụ ấy, còn phải chờ người đi xem qua. Người yên tâm, tiểu sư phụ đó chỉ bị tên khốn kia đập trúng cái trán nên hôn mê bất tỉnh, còn lại hết thảy đều mạnh khỏe.”
Nói xong, hắn yên lặng chờ nàng đứng dậy.
Đường Hoan có điên mới đáp lại hắn.
Vừa rồi nàng vẫn nhắm mắt giả vờ hôn mê nhưng nàng đã nghe thấy hết. Tống Mạch chỉ cần hai ba động tác là có thể đánh được Kiều Lục, đủ thấy rằng tuy hắn không có võ công trong người nhưng vẫn là người có sức lực. Nhân vật lợi hại như vậy, nàng căn bản không thể nào trông cậy vào khả năng trói hắn trước rồi dụ dỗ hắn cam tâm tình nguyện muốn nàng, thể lực cách nhau quá xa, nàng chỉ có thể giả vờ yếu thế để dụ dỗ hắn.
Nếu hắn có lòng tốt cứu người như vậy, nàng không tin hắn sẽ để một tiểu ni cô không đủ quần áo nằm ở nơi hoang dã.
Trong lòng Đường Hoan cười lạnh, yên lặng đếm, chờ nam nhân này lại gần mặc quần áo cho nàng.
Tống Mạch thực sự không đành lòng rời đi.
Tiểu ni cô bên kia vẫn bất tỉnh, gọi thế nào cũng không dậy được. Tiểu ni cô bên này có lẽ bởi vì quá hoảng sợ nên mới hôn mê? Dù sao lúc vừa mới chạy đến, hắn vẫn còn nghe thấy tiếng nàng kêu cứu.
Hắn không thích phiền toái nhưng việc đã đến nước này, nếu hắn rời khỏi bây giờ, hai người này ở
nơi núi hoang không chừng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu đến am ni cô nhờ giúp đỡ? Tiểu ni cô bên kia có thể nói là đi đường chẳng may bị ngã nhưng người bên này, tuy vẫn còn trong sạch nhưng bộ dáng này, sau khi trở về nhất định sẽ bị người nhục mạ, sống không bằng ૮ɦếƭ.
Đều là tiểu hài tử mười bốn mười lăm tuổi….quên đi, vẫn nên giúp các nàng giấu diếm việc này đi.
Hắn ϲởí áօ ngoài che đi những phần hở ra ngoài, sau đó mới xoay người ngồi xổm xuống, thử gọi nàng: “Tiểu sư phụ, tỉnh tỉnh…”
Đường Hoan cố gắng chịu đựng đá vụn dưới thân, vẫn bất tỉnh như cũ. Nhưng mà gió đêm lạnh lẽo,
bỗng nhiên được che bởi áo ngoài còn vương hơi ấm của hắn, thực sự rất thoải mái.
Gọi vẫn bất tỉnh, Tống Mạch không còn cách nào, chỉ đánh ấn vào nhân trung của nàng.
Lúc này Đường Hoan không thể không tỉnh.
Tiểu ni cô bị hại đột nhiên thấy một người nam nhân trước mặt nên có phản ứng thế nào?
Nàng chậm rãi mở mắt, hốt hoàng nhìn bốn phía xung quanh, sau đó mới chậm chạp chuyển ánh nhìn sang nam nhân bên cạnh, nhất thời sợ đến mức run rẩy: “Tránh ra! Đừng chạm vào ta!” Cả người vẫn không nhúc nhích.
Tỉnh dậy là tốt rồi.
Tống Mạch vội vàng xoay người đi, sau khi đi được mười bước mới trấn an: “Tiểu sư phụ không nên hiểu lầm, ta là người giữ rừng, vừa đi qua đây thấy tên cồn đồ giở trò hành hung, liền ra tay cứu giúp tiểu sư phụ…”
“Ngươi nói bậy! Người giữ rừng là lão Trương, rốt cuộc ngươi là ai?”
Đường Hoan biết cánh rừng bên kia, cũng biết lão Trương, hiện giờ nghe thấy Tống Mạch xưng thân phận của mình, nàng sao có thể để hắn nói dối?
Thanh âm Tống Mạch vẫn bình tĩnh: “Lão Trương có việc về nhà, ta đến thay ông ấy. Tiểu sư phụ, sắc trời đã tối rồi, người nên mặc xiêm y trước đi…”
“Ta, ta cũng muốn mặc a nhưng người không hiểu sao lại không thể cử động…”
Đường Hoan vừa khóc vừa nói. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là quyến rũ Tống Mạch, nếu lần đầu tiên đã có thể thành công, nàng cũng không cần quan tâm hắn nói thật hay không.
Làm sao lại không thể cử động?
Tống Mạch nhíu mày: “Tiểu sư phụ bị thương?”
Đường Hoan véo mạnh vào đùi, lập tức rơi nước mắt: “Ta, ta không biết. Ta muốn đứng lên nhưng hai tay đều không thể nâng lên, trên người một chút sức lực cũng không có…Ô ô, vị thí chủ này, ngươi đừng lo tới ta, mau mau đi cứu sư muội của ta đi, nàng chạy về hương đông, ngươi mau đi cứu nàng ấy đi!”
“Người yên tâm, tiểu sư phụ đã không có việc gì.”
Tống Mạch quay đầu, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang: “Người thật sự không hiểu vì sao lại không thể cử động sao?” Chẳng lẽ là bị người hạ dược?
Đường Hoan khóc lóc nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ.
Tống Mạch nhấc chân muốn đi.
“Ngươi đi đâu vậy?” Đường Hoan khẩn trương.
“Ta đi xem sư muội của người đã tỉnh chưa, để sư phụ ấy đến giúp người.” Tống Mạch cũng không quay đầu lại nhìn.
Đường Hoan âm thầm trách cứ sư phụ ni cô kia vì sao lại để thêm sư muội ra ngoài cùng với nàng, ngoài miệng lại vội vã cầu xin: “Thí chủ, ngươi đừng đi, ta, ta sợ có người đột nhiên tới đây, ngươi có thể giúp ta mặc xong quần áo trước sau đó mới đi tìm sư muội của ta được không? Thí chủ, ta thật sự rất sợ hãi, ngươi có thể giúp ta trước được không?! Nếu có người nhìn thấy bộ dáng này của ta, ta sẽ không có cách nào gặp người khác nữa!” Nàng có thể gọi hắn là thí chủ nhưng bảo nàng tự xưng là bần ni, Đường Hoan thật sự không thể nào nói được.
Bước chân Tống Mạch dừng lại, hắn biết, nàng áo rách quần manh, bên ngoài còn khoác áo của hắn, người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ nhiều.
Nhưng nếu để hắn mặc quần áo cho nàng thì…
“Thí chủ, cầu xin ngươi…” Đường Hoan tiếp tục ra sức cầu xin, giọng nói mềm mại yết ớt.
Giọng nói của nàng vốn đã ngọt, nếu là Kiều Lục nghe xong lời này, sẽ chỉ nhận ra vẻ quyến rũ mê hoặc trong đó nhưng đổi thành Tống Mạch, hắn cũng chỉ nghe ra là một tiểu ni cô đáng thương đang cầu xin, nhận ra lo lắng sợ hãi của nàng.
Tống Mạch đành phải kiên trì quay trở lại, hắn không dám nhìn nàng, đỡ lấy cánh tay nàng cách qua một lớp áo: “Một chút sức lực cũng không có sao?”
“Ừm.” Hai mắt Đường Hoan đẫm lệ nhìn hắn.
Đại khái là bởi vì thân phận bất đồng cho nên trong mộng, Tống Mạch có chút đen đi nhưng vẻ tuấn mỹ thì không hề giảm, ngược lại hơi thở lạnh lẽo trên người đổi thành trầm ổn bình tĩnh, thoạt nhìn vẫn khó tiếp cận như cũ nhưng không giống trước đây là cao không thể với tới. Ngẫm lại cũng đúng, một người giữ rừng, làm sao có thể có khí độ như cao thủ giang hồ được?
Nhưng mà nếu không có sư phụ nhắc nhở, nàng cũng chẳng thể nào phát hiện ra khí chất cao thủ của hắn mà chỉ cảm thấy hắn rất lạnh lùng, rất anh tuấn.
Đường Hoan ngắm đến ngẩn ngơ.
May mà Tống Mạch vẫn đang sầu khổ tìm cách mặc quần áo cho nàng, không có chú ý tới ánh mắt si mê của nàng.
“Vậy, tiểu sư phụ chớ trách ta đường đột.” Hắn nhắm mắt lại, bình tĩnh nói.
Đường Hoan hoàn hồn, nhỏ giọng đáp: “Thí chủ đã cứu ta một mạng, bây giờ còn làm phiền thí chủ giúp ta, lòng ta chỉ có cảm kích thí chủ.”
Tống Mạch không thèm đáp lại.
Hắn nhấc áo ngoài của mình ra, dựa theo trí nhớ trong đầu mà hướng tới chân Đường Hoan.
Ngay ở chính giữa, phía dưới nàng chỉ có một cái tiết khố và quần ngoài.
Mặc xong tiết khố đã, quần ngoài sẽ nhanh thôi.
Hắn sờ soạng nắm lấy lưng quần của nàng rồi từ từ kéo lên trên, cố gắng không chạm vào chân nàng.
Đáng tiếc, dưới đùi thì được nhưng ở phía trên, muốn mặc quần vào nhất định phải nâng thắt lưng nàng lên rồi qua ௱ôЛƓ.
Đường Hoan vui sướng nhìn người gặp họa, nhìn nam nhân quỳ gối bên cạnh nàng, nhìn mồ hôi đổ càng ngày càng nhiều trên mặt hắn, dù hắn không có than vãn câu nào nhưng bộ dáng của nam nhân này thật sự rất thú vị.
Sư phụ đi hái hoa, không nam nhân nào là không hái được. Rất nhiều nam nhân ngay từ đầu rất lạnh lùng không hề muốn theo nhưng bị sư phụ trêu chọc vài lần liền không chịu nổi, tuy sắc mặt khó coi như cha ૮ɦếƭ nhưng phần phía dưới bụng lại ngoan ngoãn hơn nhiều.
Không biết Tống Mạch này có giống với bọn họ không?
“Ngươi, thử xem, hiện giờ đã có thể động được chưa?” Tống Mạch do dự thật lâu sau cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
Đường Hoan nhìn bầu trời đã mờ tối, bi thương đáp: “Không thể…thí chủ, ngươi, ngươi mặc giúp ta đi, trong lòng ta chỉ nghĩ tới Phật tổ, cái gì cũng không biết.”
Tống Mạch không hiểu sao lại sinh ra cảm giác áy náy nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể làm tiếp.
Hắn kéo tay áo xuống che khuất bàn tay mình sau đó chậm rãi tiến lại gần thắt lưng nàng, nhấc lên trên.
Đường Hoan sung sướng nhìn ngắm cánh tay tráng kiện, cách thắt lưng một khoảng. Nàng cố ý nhìn xuống dưới, bây giờ Tống Mạch chỉ có thể dùng một tay giúp nàng mặc, lưng quần lại cố tình bó hẹp vào khiến hắn chỉ có thể kéo bên trái một tí rồi lại nhích bên phải một tẹo, còn phải thật cẩn thận không để chạm vào chân nàng.
Một giọt mồ hôi đọng dưới cằm hắn, rơi xuống đùi trần của nàng, rồi trượt xuống dưới, bám vào da khiến nàng ngứa ngáy.
“Ưm…”
Đường Hoan quyến rũ kêu ra tiếng. Làm thể nào để dậy lên lửa nóng trong lòng nam nhân sư phụ đã dạy cho nàng rất nhiều.
Cánh tay nâng thắt lưng nàng lên rõ ràng đang run rẩy, “Làm sao vậy?” Tống Mạch hỏi nàng.
Đường Hoan thở dồn dập, giọn nói nhỏ mà mềm mại: “Không, không có việc gì, chỉ là hơi mệt một chút.” Hắn mặc rất chậm, thắt lưng bị nâng lên một thời gian dài, thật sự rất mỏi.
Tống Mạch thực sự vô cùng hối hận vì sự mềm lòng nhất thời của mình.
Hắn nghĩ rất đơn giản nhưng lại không đoán được mặc quần áo cho nữ nhân lại có thể vất vả đến thế.
Múi hương trên người nàng thơm ngát, giọng nói mềm mại đáng yêu của nàng đều tản ra một loại dụ hoặc khiến lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn.
Hắn không phải là người không biết gì.
Thay bằng chậm rãi tra tấn, không bằng dao sắc chặt đay rối, nhanh chóng làm luôn vậy. (dao sắc chặt đay rối = giải quyết dứt khoát)
Vì thế cánh tay hắn dùng thêm lực, kéo Đường Hoan lại gần người hắn, nàng mềm mại ngả vào lòng hắn, đầu tựa vào vai hắn, hai tay hắn túm lấy tiết khố của nàng, dùng sức kéo lên một cái.
Rốt cuộc cũng xong, Tống Mạch lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên có cái gì đó mềm mại ấm áp dán vào tai hắn.
Thân thể Tống Mạch cứng đờ, hai mày vừa nhăn lại chợt nghe tiểu ni cô sợ hãi kêu lên: “Thí chủ, ngươi mau đặt ta xuống đi, như vậy thật là khó chịu…” Khi nói chuyện môi nàng lại dán vào tai hắn thêm vài lần.
Là vô tình phải không?
Tống Mạch vội vàng thả nàng xuống.
Đường Hoan hài lòng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn phiếm hồng, một lát sau mới nhỏ giọng thúc giục: “Thí chủ nhanh lên một chút, ta sợ bị người thấy được…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc