Chùm pháo hoa ấy rất rực rỡ, khiến rất nhiều người phải ồ lên, hai mắt Khanh Khanh cũng sáng bừng.
"Chúc anh út năm mới vui vẻ, mau chóng tìm cho em một chị dâu xinh đẹp hiền thục". Cô nói rồi chỉ lên bầu trời, lúm đồng tiền nho nhỏ bên miệng lõm xuống.
"Ước cho mình đi".
"Em? Em đã để nó ở lại năm ngoái rồi".
Đôi mắt cô trong veo, lại có chút thần bí, Mục Tuần không hiểu là ý gì.
Xem pháo hoa xong, bên cạnh đống lửa lại có một nhóm du khách mới, chủ yếu là người trẻ tuổi, có người mang radio và ghita, thế là các loại nhạc đan xem với nhau, cùng với tiếng lửa cháy lách tách, dệt thành thứ âm nhạc vui tai mà Khanh Khanh chưa bao giờ đượcnghe.
Cô nằm trên bãi cát ngắm nhìn bầu trời, không nhận ra đâu là thiên hà Andromeda, coi tất cả các ngôi sao đều là một phần của thiên hà Andromeda.
"Đang nghĩ gì đấy?". Mục Tuần ngồi xuống, xoa xoa nắm cát trên tay.
"Không có gì, đang mơ". Cô nhắm mắt, mỉm cười.
"Về nhà thôi, buổi tối gió lạnh, đừng nằm lâu".
"Không lạnh, như thế này rất thích".
"Bị cảm cúm thì thích". Mục Tuần ϲởí áօ khoác đắp lên người cô, ngồi cạnh cô, "Muốn về nhà chưa?".
"Về nhà á?". Khanh Khanh mở mắt, vốc nắm cát rắc lên giày Mục Tuần, "Muốn chứ, không đâu tốt bằngnhà, nhớ thím Trương, món đậu phụ thối của thím Trương, nhà hàng cay ở đường Lâm Ấm, còn nhớ chiếc xe đạp của em nữa".
"Nên về nhà rồi". Mục Tuần cũng có chút bùi ngùi, "Anh nhớ chiếc xe máy nhất, xe ba bánh ở đây chẳng thích chút nào".
"Vậy về nhà nhé?". Khẽ hỏi.
"Bây giờ à?".
"Vâng", Khanh Khanh gật đầu.
Hai ngày sau tết Dương lịch có chút bận rộn. Họ phải đi tìm mua đặc sản ở Hải Nam chuẩn bị mang về biếu họ hàng thân thích. Khanh Khanh đến bờ biển mua rất nhiều vỏ sò kết thành vòng cổ, đếm số bạn bè thân thiết trong trường, tặng mỗi người một chiếc. Từ cái đêm ở quán bar ấy, cô chỉ đeo chiếc vòng vỏ sò mà Mục Tuần mua cho một lần, những lúc khác trên cổ đều trống trơn. Cô gần như quên đi cảm giác mặc chiếc váy boheimieng, trước иgự¢ đeo đầy phụ kiện trang trí.
Tính ra, đã lâu lắm rồi cô không đứng trước gương trang điểm cho mình một cách thoải mái.
Quả nhiên là câu nói ấy, con gái trang điểm vì người đàn ông mình thích, bây giờ thì Khanh Khanh đã tin rồi.
Từ sau cuộc điện thoại ấy, Phí Duật Minh không còn liên lạc với cô nữa, cũng có thể vì cô lựa chọn tắt máy nên bỏ lỡ điện thoại liên lạc của anh.
Trước khi lên máy bay, cả nhà Khanh Khanh chụp một tấm ảnh ở phòng chờ ở sân bay, về đến nhà cô liền đi rửa ảnh, kẹp vào nhật ký, viết thêm vài câu.
Đó là chuyến đi tạm biệt quá khứ, lúc quay trở về cô
muốn một cái tôi hoàn toàn mới, giống như cô đã từng nói với Mục Tuần, cô để "nó" ở lại năm ngoái.
"Nó" ở đây là gì, cô đã ghi từng nét, từng nét trong nhật ký.