"Ông nội của em thật sự rất bảo thủ, hình như người nhà em ai cũng như thế cả. Ông ấy không nói gì cả, nói một đống cổ văn, anh cơ bản không hiểu một từ nào cả, nói rồi hỏi anh những câu ấy có ý gì, hỏi anh có thể làm như thế không. Anh nói anh không làm được, bởi vì anh không hiểu ông muốn anh làm gì. Sau đó là anh út của em, có lúc anh ta rất vô lý, chỉ muốn thách thức động chân động tay, thực ra anh không sợ động tay, chỉ nghĩ đánh nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh và em ở bên nhau, vốn dĩ nên chung sống hòa thuận với người nhà em. Nhưng bây giờ lại giống như kẻ địch vậy. Anh không thoải mái, em cũng không thoải mái, đúngkhông?".
Khanh Khanh có thể cảm nhận được rất rõ Phí Duật Minh đã phải chịu đựng sự đả kích. Anh vốn là người theo chủ nghĩa nam quyền, là người không bao giờ chịu thua, không biết đã bị câu nói nào chạm vào nỗi đau mà nói những lời ấy trước mặt cô, nói xong rồi lại là một tràng thở dài.
"Họ nói gì anh, anh đừng để bụng. Chúng ta sẽ cố gắng, em đi nói với họ, em thuyết phục họ từ từ chấp nhận chúng ta". Cô nắm tay anh, đặt lên mặt mình. Hai bên má của cô vẫn rất lạnh. Lòng bàn tay của anh vẫn ấm áp như xưa. Anh vòng tay ra sau lưng ôm cô vào lòng. Anh là chỗ dựa của cô, một chỗ dựa đặc biệt có thể khiến cô an tâm đến lúc lìa xa cõi đời.
"Biết câu nói nào đả kích anh nhất không?".
Cô lắc đầu, im lặng không nói gì.
"Trước khi đi ra khỏi cửa ông nội em nói: Anh Phí, Khanh Khanh nhà chúng tôi chắc chắn có thể xứng với người tốt hơn anh, thích hợp hơn anh. Tôi hy vọng anh nghiêm túc suy nghĩ ý của chúng tôi, nhanh chóng cho chúng tôi câu trả lời".
"Ông nội em nói như vậy?".
"Đúng, ông ấy nói như vậy. Anh không trách ông ấy, với lập trường của ông ấy thì có lẽ buộc phải nói như vậy. Nhưng anh không phục, lẽ nào anh không xứng với em, không đủ tốt, không đủ thích hợp? Anh có chỗ nào không tốt, chỗ nào không thích hợp? Vì nhà anh không ở đây, anh lớn lên ở nước ngoài, tiếng Trung không được tốt sao? Những mặt khác, công việc của anh, gia đình anh, anh không nghĩ ra anh có chỗ nào không bằng người khác, mà khiến em phải đi tìm người tốt hơn anh, thích hợp hơn anh. Hơn nữa chúng ta đến với nhau, hợp hay không hợp là chuyện của chúng ta, những điều kiện bên ngoài kia quan trọng đến thế sao? Anh nghiêm túc với em, thật lòng với em, hoàn toàn không phải trên thế giới này không có người tốt hơn em, thích hợp với anh hơn em. Nhưng anh không cần người khác, anh cần em, em hiểu không?".
"Em hiểu". Cô biết đã làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông trong anh, từ đó mà nảy sinh nghi ngờ về tình cảm của cả hai. Nếu nói anh không phải là người "tốt hơn, thích hợp hơn" của cô thì điều đó cũng có nghĩa cô không phải là của anh. Chỉ nghĩ như vậy Khanh Khanh đã thấy buồn. Dù sao thì trong tình cảm, ai cũng hy vọng mình là người tốt nhất, thích hợp nhất, muốn có được nhất và không thể thay thế.
Nhưng nghĩ lại, cô lại không hiểu những lời nói ấy. Nếu hoàn toàn phản đối, mọi người trong nhà không cần thiết phải tìm gặp anh nói chuyện. Dù nói nhiều đến đâu, "vết thương chai sạn" vì không được thừa nhận của anh vẫn không thay đổi.
"Ngoài những lời nói đó họ còn nói gì nữa? Ông nội em bảo anh trả lời điều gì, ép anh chia tay với em sao?".
Nghe cô hỏi như vậy, anh bỏ điếu thuốc trên miệng xuống, gượng cười lắc đầu.
"Thế thì là gì?".
"Hoàn toàn ngược lại". Phí Duật Minh thở dài, khoác vai Khanh Khanh, hôn lên trán cô, một nụ hôn rất khẽ. Trong không khí không hề có mùi khói thuốc, mà từ từ nồng nặc trong mũi cô, sau đó là giọng nói khàn khàn của anh, "Họ muốn anh lập tức kết hôn với em, hỏi anh đồng ý hay không đồng ý".
Quá đột ngột, Khanh Khanh hoàn toàn sững sờ, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng xuống thấp rồi lại nóng rực lên, tim đập thình thịch giống như treo một mũi dao không lên không xuống. Bờ môi áp vào trán cô không hề ấm áp, dường như trên hành lang có một cơn gió lạnh gào rít. Khanh Khanh muốn hỏi anh nhưng lời nói đến miệng lại dừng lại. Rất lâu sau đó, hai người chỉ dựa vào nhau như thế. Cô bất giác nắm thứ gì đó trên người anh, không biết là áo khoác hay là bàn tay của anh.
Đợi đến khi dây tơ lòng sắp đứt, cô mới rụt rè hỏi, giọng nói nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn được nữa: "Anh... đồng ý rồi sao?".
Giọng nói quá nhỏ, hình như anh không hề nghe thấy, cũng không trả lời, chỉ ngồi ở đó, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâu đến nỗi Khanh Khanh gần như quên đi trước đó họ đã nói những gì, đến tận khi hơi lạnh trên sàn nhà xuyên qua lớp áo phía dưới truyền đến tay chân của cô, giọng nói của Phí Duật Minh mới vang lên rõ rệt một cách kỳlạ.
"Anh không". Anh nói bằng tiếng Trung, rất ngắn, gần như không thể coi là một câu.
Chỉ với hai tiếng, rất rõ ràng mạch lạc, cô nghe mà thấy lòng nhói đau. Anh lại dựa thẳng người về chỗ cũ, giữ một chút khoảng cách với cô, buông tay ra, gạt những lọn tóc trên trán cô. Khanh Khanh tránh rất nhanh, những giọt lệ sắp trào ra khỏi khóe mi của cô. Cô ngoảnh mặt đi không nói gì, lúc ngoảnh mặt lại khuôn mặt gượng mang một chút bình thản, nhưng Phí Duật Minh vẫn nhìn thấy hai giọt nước mắt lăn xuống hai bên má của cô.
"Khanh Khanh, kết hôn là chuyện của anh và em, anh không muốn bất kỳ người nào can thiệp, cũng không chấp nhận cái cách của gia đình em. Cơ sở của hôn nhân không phải là ép buộc mà là tin tưởng lẫn nhau, có trách nhiệm và tình yêu. Quyết định này chỉ có hai chúng ta có thể làm được, làm một cách lý trí. Bây giờ anh không thể quyết định, hoàn toàn không phải anh không yêu em, chỉ vì quyết định như thế này thì thật sự quá vội vàng. Thời gian chúng ta yêu nhau quá ngắn ngủi, không đủ để... tóm lại, trước khi chúng ta chưa chuẩn bị cho chuyện kết hôn, có thể không nói đến vấn đề này được không? Anh không muốn chung sống với em dưới áp lực của chuyện kết hôn. Anh yêu em, nếu chúng ta có thể sống cùng với nhau thì đến một ngày tự nhiên sẽ kết hôn, chẳng phải sao?".
Khanh Khanh rất muốn hỏi lại một câu: Nếu không phải như anh nói thì sao?
Cô vẫn chưa kịp có quá nhiều mơ tưởng về hôn nhân, lần đầu tiên đi lướt qua với cái từ đẹp đẽ này, nhưng lại chỉ có cảm giác đau lòng. Cô dựa vào cái cây màu xanh sau lưng, bím tóc mắc vào quả cầu Giáng sinh trên đó, cảm thấy đau. Nỗi đau ấy vài giây là qua đi, những nỗi đau mà lời nói của anh để lại trong cô thì rất lâu không thể xua đi được.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau mà không hôn, không ôm nhau nồng nàn. Anh kéo cô đứng dậy, khoác vai cô, áp mặt vào trán cô, giống như một người anh, hoặc giống với nghi thức chia tay.
Khanh Khanh lặng lẽ đứng trước mặt anh, không tìm thấy sự ngọt ngào trước đây, cảm giác với tình yêu trở nên mơ hồ nhưng chí ít thì vẫn còn rất lưu luyến anh. Cô nhón chân chủ động hôn vào má anh, đưa tấm thiệp Giáng sinh giấu sau lưng ra trước mặt anh, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trào dâng.
Cô không thể khóc, chí ít thì không thể khóc lúc này.
"Merry Christmas!".
"Merry Christmas!". Anh cầm chiếc hộp trắng dưới đất đặt vào tay cô, hiếm khi hiểu ý mỉm cười. Nụ cười ấy rất ấm áp.
Hai người vẫn nắm tay nhau đi ra khỏi trường, bảo vệ chào họ theo thói quen nhưng họ không nghe thấy.
Anh đưa cô đến cổng Champagne Town, trên đường về họ nghe đĩa CD Dreaming Of Andromeda. Lần đầutiên hẹn hò, anh cũng bật bài hát này trên xe. Đằng sau những nốt nhạc điện tử bay bổng, thực ra giai điệu có chút bi thương.
Lúc xuống xe, Khanh Khanh muốn nói tạm biệt, nhưng lại sợ bật khóc, chỉ có thể không từ mà biệt. Anh chặn cánh tay mở cửa của cô, ngả người về phía cô, vòng tay ôm cô từ phía sau, áp người vào lưng cô. Anh không nói gì, cũng không chịu buông tay. Hơi thở xuyên qua lớp áo khiến một mảng da thịt trên lưng cô cũng nhói đau.
Nhưng cuối cùng vẫn phải về nhà. Khanh Khanh chạy qua đường. Gió lạnh thổi bay váy của cô, chiếc áokhoác đã để quên ở lớp nhưng anh không hề để ý.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Giáng sinh, bầu trời mịt mù, sau những đám mây là những tầng mây khác. Khanh Khanh cùng ông bà bay đến Hải Nam vào cái ngày lạnh nhất của mùa đông.