Buổi chiều là buổi chuẩn bị bài giảng tập thể, giáo viên các khối đều có mặt. Vì là hội nghị cuối cùng trước kỳ nghỉ nên có người mang kẹo bánh, có người mang rượu vang, có người mang điểm tâm, không khí trong phòng họp náo nhiệt giống như một buổi tiệc trà. Những người
bình thường không gặp nhau ngồi tụm năm tụm ba, hình thức họp đơn giản và thoải mái là đặc điểm của trường quốc tế.
Khanh Khanh và Nọa Mễ ngồi trong góc, vì chuyện trước đó nên không ai dám động vào một giọt rượu,mỗi người bưng một cốc nước nóng, thì thầm bàn chuyện cuối tuần.
Cuộc họp bắt đầu, trước tiên là tổng kết công tác một học kỳ qua, đến lúc phân tổ thảo luận, các khối lớp về lớp học của mình thảo luận kế hoạch dạy học và thiết kế bảng biểu cho học kỳ sau. Khanh Khanh và Nọa Mễ ôm tài liệu về lớp, lúc đi qua phòng họp thì gặp Duncan và mấy trợ giảng khác đi cùng nhau. Rất nhiều vấn đề không hiểu đan xen vướng vất trong lòng, Duncan lại là người duy nhất có thể nghĩ đến tối hôm ấy. Khanh Khanh bỏ mặc buổi họp, đuổi theo Duncan đến phòngnghỉ.
Tin đồn Shawn xảy ra chuyện đã lan đi, không thể coi là gây tiếng vang lớn, gặp những giáo viên thân quen cũng chỉ vô tình nhắc đến. Khanh Khanh mời Duncan đến khu vui chơi trong phòng ở cuối hành lang trường mầm non, tìm bậc thềm cùng cầu trượt ngồi xuống, trực tiếp hỏi về Shawn: "Anh ta đâu?".
Duncan lấy giọng nói: "Chuyện tối hôm đó không liên quan đến anh ấy. Hộ chiếu của anh ấy bị giữ lại, đang phối hợp điều tra".
"Điều tra cái gì?".
"Những chuyện ở quán bar, tôi cũng không biết được, Shawn không phải là người như thế". Duncan chống tay đứng dậy, giọng nói có chút ngập ngừng, "Thực ra... dây chuyền là tôi và Gia Lan đi mua cùng anh ấy, tối hôm đó anh ấy không đến quán bar, ít ra thì cũng không đi cùng cô".
"Vậy thì... là ai?".
"Khanh Khanh, tối hôm đó có quá nhiều người, là ai
tôi thật sự không biết, cũng không biết rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì. Hầu hết giáo viên trong trường đều ở trên con phố ấy, tôi không thể nhớ tất cả mọi chuyện. Tôi và Shawn đi cùng với nhau, ban đầu là ở Island, sau đó là Lands. Sợi dây chuyền... đó là tấm lòng của anh ấy, lúc ấy tất cả mọi người đều có thể nhậnra".
"Rốt cuộc anh biết những gì?".
Rất nhiều nghi vấn đan xen với nhau, Khanh Khanh hỏi Duncan nhưng anh ta chỉ một mực tránh né: "Tốihôm đó tôi cũng say, thật sự không còn nhớ rõ nữa. Những gì đã qua hãy để nó qua đi, tỉnh táo như vậy làm gì? Có điều cho phép tôi được nói một câu, Khanh Khanh, Shawn thật lòng với cô".
Sau khi Duncan đi, Khanh Khanh vẫn ngồi trên bậc cầu trượt. Ký ức tối hôm ấy không vì thế mà hiện lên rõ rệt, ngược lại càng trở nên mơ hồ hơn, chỉ còn lại ánh mắt của Shawn, cô đơn và quạnh vắng, lặng lẽ nhìn từ phía xa.
Khanh Khanh lại phấn chấn hẳn lên, cô vẫn băn khoăn vì những chuyện không nên lo lắng, nhưng nhữngchuyện không nên lo lắng thì không hề có một chút tiến triển nào. Để không bị ảnh hưởng từ người nhà, Khanh Khanh không đi đâu cả, trước kỳ nghỉ cô lấy điện thoại của Nọa Mễ nhắn tin cho Phí Duật Minh.
Họ bắt đầu ở trường, vậy nên trước khi bước bước tiếp theo nên quay về trường.
Phí Duật Minh đến rất muộn, Khanh Khanh ngồi trong phòng tiếp đón phụ huynh đợi anh, đợi một lúc lâu lại quay về phòng học thu dọn đồ đạc, sắp xếp phân loại những thứ không cần đến trong kỳ nghỉ, cho vào ngăn kéo khóa lại hoặc đặt về chỗ cũ. Giá sách trống trơn, những cuốn truyện mà bọn trẻ thích nhất đã được cô mang về thư viện.
Đèn ở hành lang đã tắt, chỉ còn lại phòng học của lớp mẫu giáo nhỡ vẫn sáng đèn, giống như hòn đảo cô đơn
giữa biển. Khanh Khanh đi từ tầng hai xuống, lại dừng lại bên cạnh bồn hoa lần đầu tiên gặp Phí Duật Minh. Mấy tháng đã qua, cây cối của mùa thu đã biến thành hoa cỏ mùa đông, trên đó vẫn còn điểm xuyết những thứ trang trí trong lễ Giáng sinh, nói là cây quất, thực ra cũng không phải, cành cây chỉ có mấy hạt xanh xanh cứng cứng, không thể coi là quả.
Từ xa có thể nghe thấy tiếng bước chân, bảo vệ đi kiểm tra sẽ có tiếng chìa khóa leng keng, anh thì không có, rất nhanh, rất vững, vài bước là đi hết hành lang.
Hành lang tối om, chỉ để lại chút ánh sáng hắt ra từ ô cửa kính của phòng học phía xa, cô bất giác chuyển những thứ đang cầm trên tay ra sau lưng. Một cái bóng từ từ tiến lại gần, sau đó dừng lại trước mặt cô. Chiếc hộp màu trắng trên tay anh đính chiếc nơ màu đỏ xinhxắn.
"Chờ lâu rồi đúng không?".
"Cũng bình thường", cô học giọng điệu của anh lúc trưa nhưng lời nói không điềm tĩnh giống như anh.
"Đi đâu nói chuyện".
"Nói ở đây đi".
Trong lòng Khanh Khanh có một cảm giác trốn tránh theo bản năng, trốn chạy sự nghiêm túc của anh. Cô dựa người vào tường, đôi mắt thích ứng với bóng tối, đường nét, ánh mắt, thậm chí những nét biểu cảm nho nhỏ trên khuôn mặt của cả hai đều hòa trong bóng tối.
"Vẫn khỏe, không gầy không béo". Anh sờ má cô, gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán, lướt ra sau tai, khẽ véo một cái rất nhẹ.
"Hình như anh... gầy đi".
Cô đưa tay chạm vào chỗ lõm xuống trên cằm anh, râu chọc vào lòng bàn tay cảm giác cứng cứng. Anh rất ít khi không cạo râu, cách một đêm là lại có một ít râu mọc lởm chởm, dưới cằm hiện lên một mảng xanh xanh nhạt nhạt, trông rất nam tính. Cô chỉ nhìn thấy anh như
thế một lần, hạnh phúc ngắn ngủi lần ấy giống như lấy trộm từ tay người khác vậy.
"Hôm nay bận không?".
"Cũng bình thường, ngày kia là nghỉ rồi, từ từ dọn dẹp phòng học, để các cô lao công đến rửa đồ chơi, chắc là ngày mai hút bụi, chuyển tủ. Năm sau em chuyển bàn về phía cửa sổ, như thế có thể được sưởi nắng. Còn anh, ngoài nhớ em ra, ba ngày hôm nay anh làm gì?".
Cô nhăn mũi, vẫn cái dáng vẻ nũng nịu trước mặt anh giống như mọi ngày.
"Anh á? Anh khá bận". Phí Duật Minh gượng cười, ϲởí áօ khoác vắt lên vai, cùng Khanh Khanh dựa vàotường nhìn sân vận động bên ngoài cửa sổ. Vì ở ngoại ô, khung cảnh bầu trời đêm rất chân thực, những ngôi sao lấp lánh trong đêm đông, lúc sáng lúc tối, đan xen với ánh trăng giống như một tấm màn mỏng.
"Bận gì?".
"Bận...". Anh gấp áo khoác lại, đặt xuống cạnh chân cùng với chiếc hộp trắng, ngồi phệt xuống đất rồi kéo Khanh Khanh ngồi lên chiếc áo ấy, để cô gối đầu lên vai mình, "Bận gặp người nhà của em, bố mẹ em, ông bà, bác trai bác gái, còn có anh út của em, bận nói chuyện với họ. Chút thời gian cuối cùng anh gặp Shawn. Thời gian còn lại đều là tăng ca, ngoài thời gian tăng ca là đến cửa nhà em chờ em ra ngoài".
Anh nói giống như một trò đùa, nhưng nét mặt vô cùng nghiêm túc, không nhìn thấy một nụ cười nào.
"Có thể là vì anh nghĩ mọi việc quá đơn giản, cũng có thể những lời anh nói lúc đó có chỗ nào không thích hợp, tóm lại cả nhà em đều phản đối, tìm gặp anh hết lần này đến lần khác. Bây giờ thì anh hiểu thế nào là tùy tiện rồi. Bố em đích thân giải thích cho anh, họ nói thái độ của anh không tốt, không có trách nhiệm, không
nghiêm túc với em. Họ hỏi anh, cậu dựa vào cái gì để có thể mang lại hạnh phúc cho con gái tôi, để con gái tôi có chỗ dựa suốt đời? Ngay cả tương lai của mình cậu còn không xác định được, sao có thể đảm bảo cuộc sống sau này của Khanh Khanh? Không kết hôn đã sống cùng với nhau, sau này cậu về nước thì Khanh Khanh phải làm thế nào?".
"Anh nói thế nào?". Nói đến đây, thái độ lạnh nhạt của anh đã không có gì là kỳ lạ. Khanh Khanh ngẩng đầu, nhìn những đường nét trên khuôn mặt của anh, bàn tay rời khỏi bộ râu rậm rạp, đặt xuống chân.
"Lúc đầu anh thấy rất phản cảm, bởi vì ở nước ngoài chưa bao giờ gặp chuyện như thế này. Về sau anh bình tĩnh suy nghĩ những lời họ nói. Ở nước ngoài đây gọi là can thiệp, anh vốn có thể bỏ mặc không bận tâm. Nhưng suy cho cùng đây là Trung Quốc, họ là bố mẹ em. Những lời họ nói có khó nghe đến đâu thì cũng vẫn phải nghe, coi đó là sự tôn trọng tối thiểu nhất. Anh không nói gì, không muốn làm cho họ không vui. Hơn nữa những lời họ nói một số điều là sự thật. Anh vẫn chưa xác định được cuộc sống của mình, sao có thể đảm bảo cho em được".
Dường như anh đang hỏi cô cùng một câu hỏi. Câu trả lời của Khanh Khanh rất đơn giản: "Anh đừng nóinhư thế. Em... em không bận tâm".
"Sự thật là sự thật, không có gì phải phủ nhận cả. Tuy anh đã ba mươi hai tuổi nhưng cuộc sống vài năm sau này đều không suy nghĩ rạch ròi từng bước từng bước một. Anh không muốn tạo cho mình quá nhiều áp lực. Bố mẹ em nói rất đúng".
"Họ không hề có ác ý. Họ... họ lo lắng cho em. Anh đừng nghĩ đến những cái khác, thật sự bố em không có ý gì khác".
"Thật sao?". Phí Duật Minh thở dài, lấy bao thuốc trong túi, lấy một điếu ngậm trong miệng nhưng không châm lửa, "Có lúc anh thật sự không muốn nghe nữa,
đặc biệt là những lời nói của anh út và ông nội của em, thật đấy".
"Anh út và ông nội, họ đã nói những gì?".