7788 EM YÊU ANH - Tập 87

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Khanh Khanh, con định thế nào?". Thấy dáng vẻ rụt đầu rụt cổ của cô, bố cố tình kéo cô vào, lườm cô một cái, tỏ rõ thái độ chuyện này đã hết hy vọng.
Khanh Khanh ôm cốc nước không biết phải nói thế nào. Phí Duật Minh nhìn cô với ánh mắt vô cùng tự tin còn bố thì đã chặn đường ra. Cô ngập ngừng, vừa không muốn chọc giận bố mẹ, vừa không muốn làm trái ý Phí Duật Minh, bị ba người kẹp ở giữa, cô chỉ còn lại những giọt mồ hôi trên trán không ngừng ứa ra: "Mẹ, bố, thực sự con vẫn chưa nghĩ kỹ... Bây giờ chúng con rất ổn, bây giờ... anh ấy đối xử với con rất tốt... rất tốt.... mẹ... bố... Phí Duật Minh...".
Cô nói rồi người ngả sang một bên, suýt chút nữa thì chiếc ghế lật lại, may mà Phí Duật Minh ngồi gần, giơ tay ra ôm cô, cô nhân cơ hội ấy ngả vào lưng anh.
Cô không biết nói gì hơn, mà có nói gì cũng bằng thừa. Khanh Khanh chỉ có dũng khí với chút động tác cơ thể này, rõ ràng biết là chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ, nhưng vẫn làm, không làm không được.
Cuộc tra khảo vốn dĩ nên tiếp tục, bố Khanh Khanh và Phí Duật Minh đều đã chuẩn bị kỹ càng. Mẹ Khanh Khanh thấy con gái mãi mà không thể thẳng lưng lên được, trong lòng rất lo lắng, lại gần thì thấy cổ và mặt ướt đầm mồ hôi, giống như ngâm trong nước vậy, tay thì lạnh buốt, hai mắt đờ đẫn.
"Thất Thất, sao thế?".
"Mẹ, con đau bụng".
Tối hôm qua Khanh Khanh đã uống thứ không nên uống ở quán bar, ngủ suốt nửa đêm, về sau Phí DuậtMinh làm theo cách mà bạn đã dạy để cứu vãn tình hình. Cô uống vào rồi lại nôn, nôn rồi lại uống, hếtthuốc rồi đến trà. Lúc đầu vẫn chưa thấy gì, sau khi bước ra khỏi căn hộ của anh thấy không bình thường
vốn dĩ đang sốt cao, người lại đầm mồ hôi, nhiệt độ hạ xuống không rõ lý do, cố nhẫn nhịn không nói, nhưng bị bố mẹ dò hỏi quả thực không thể gắng gượng đượcnữa.
Khanh Khanh nôn thốc nôn tháo, tất cả những gì nôn được đêm qua đều nôn hết rồi. Cả ngày không ăn gì, vốn chẳng có thứ gì trong bụng, lại bị giày vò thế này, chưa hỏi được hai câu Khanh Khanh đã gục xuống, mặt tái nhợt, không thể bước ra khỏi phòng vệ sinh, chỉ có thể đứng bám vào tường. Mẹ Khanh Khanh sợ tái mặt, muốn bế cô ra nhưng không bế được, chỉ có thể mở cửa gọi bố Khanh Khanh.
Phí Duật Minh lao nhanh như chớp vào phòng vệ sinh, cũng không bận tâm trước mặt bố mẹ có cấm kỵ gì không, lập tức bế Khanh Khanh ra ngoài. Người cô nhẹ như không có trọng lượng, chỉ miễn cưỡng còn một chút ý thức, không ngừng nói với anh: "Không sao... bỏ em xuống...".
Bố mẹ Khanh Khanh không tranh cãi về lễ tiết, chạy vào phòng con gái, người lấy khăn, người gọi điện thoại, thấy Phí Duật Minh đứng ngay ngắn bên cạnh, cũng không đuổi anh đi. Sau khi nôn ra hết, Khanh Khanh thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô nằm đó nhưng vẫn muốn nói chút gì đó an ủi mọi người.
"Em không sao... em...".
"Thôi đi!". Phí Duật Minh vốn tưởng rằng nghỉ ngơi một ngày là khỏe lại, không ngờ tình hình càng xấu đi. Khuôn mặt ngấn nước của cô ướt đẫm mồ hôi, nhưng thái độ thì đặc biệt kiên quyết.
"Còn buồn nôn nữa không?".
"Không".
"Còn đau bụng không?".
"Không đau nữa".
"Vì sao lúc nãy không nói cho anh biết?".
Anh hỏi rất nhiều, Khanh Khanh chỉ có thể nhắm mắt, nhớ lại từng câu anh nói với bố mẹ mình. Ngoài mấy câu giới thiệu bản thân, không có một câu nào là câu nên nói khi gặp bố mẹ bạn gái. Lần đầu tiên gặp phụ huynh đã nói chuyện sống chung với nhau, quả thực là khiến người ta không thể ngờ tới được. Người sống ở nước ngoài thì mang phong cách nước ngoài, phương thức tư duy hoàn toàn khác nhau. Bây giờ Khanh Khanh thấy may vì mình không thoải mái trong người, cứ nôn rồi lại tiêu chảy như thế, chí ít thì cũng làm gián đoạn buổi gặp mặt không mấy vui vẻ. Nếu để cho anh tiếp tục thì tình hình sẽ chỉ ngày càng xấu đi.
Cô đang muốn khuyên anh đi về thì bên ngoài đã lại ầm ĩ cả lên, vừa nghe là biết tiếng Mục Tuần. Anh đẩy cửa phòng ngủ, lao vào như một cơn gió, không nói một lời mà lao đến cạnh giường túm cổ áo của Phí Duật Minh: "Anh ra đây với tôi, họ Phí kia!".
Mẹ Khanh Khanh chạy vào sau, cầm khăn mặt đang định lau mồ hôi cho con gái, thấy hai chàng trai đang giằng co, vội vàng chạy lại giảng hòa.
"Tiểu Tuần, đừng như thế, buông tay ra!".
"Thím cứ mặc kệ con, họ Phí kia, anh ra đây!". Mục Tuần đang tức giận, cũng không bận tâm đến việc hỏi thăm tình hình của Khanh Khanh, muốn đánh đã rồi nói.
Khanh Khanh ngồi dậy, muốn xuống giường nhưng lại bị mẹ ngăn không cho động đậy. Cô sắp kiệt sức rồi nhưng vẫn cố gắng hết sức gào lên với hai người: "Anh út, anh đừng ra tay! Phí Duật Minh, không được đánhnhau!".
Phí Duật Minh thấy tâm trạng của cô kích động lạ thường, cũng không đáp trả, gạt tay Mục Tuần ra, bình tĩnh nói chuyện với anh, bắt đầu nói tiếng Anh: "Có chuyện gì hai chúng ta ra ngoài nói, có thể chờ một chút được không, anh không thấy cô ấy đang ốm sao?".
Câu nói này rõ ràng đặt Mục Tuần vào thế khó xử
đánh cũng không phải, không đánh cũng không phải,thêm vào đó thím đứng cạnh khuyên ngăn, chỉ có thể buông tay, nhưng trong lòng vẫn không phục, cũngkhông chịu để yên, vẫn lôi Phí Duật Minh ra ngoài.
"Anh ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với anh".
Thấy Phí Duật Minh bị Mục Tuần lôi đi, Khanh Khanh chạy chân đất xuống giường, hụt chân ngã nhoàivề trước, lại bị mẹ lôi về bắt nằm xuống giường.
"Con đừng để cho mọi người phải lo lắng về con nữa, nằm im đấy. Nếu con mà còn làm ầm lên mẹ sẽ tống cậu ta ra ngoài". Khanh Khanh biết mẹ đang tức giận, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Bố Khanh Khanh mang cốc nước nóng vào phòng, đóng cửa phòng, nháy mắt với mẹ Khanh Khanh. KhanhKhanh hỏi về Mục Tuần cũng chỉ coi như không nghe tiếng. "Uống đi, Thất Thất".
Khanh Khanh bị bố mẹ canh chừng như thế, đến tận khi bác trai, bác gái đến cũng không có cơ hội thoát thân. Mục Tuần và Phí Duật Minh đi rồi không quay lại, nhưng trong phòng khách thì có người đang nói chuyện.
Bác trai hỏi đi hỏi lại một lượt Khanh Khanh đã ăn gì, uống gì, nôn ra những gì, khám rất kỹ rồi đi ra phòng khách. Chẳng bao lâu sau tiếng nói chuyện bên ngoài lớn dần lên, sau đó là tiếng đạp cửa. Khanh Khanh bị tiêm một mũi, lo cho bản thân mình còn chưa xong nhưng vẫn lo cho Phí Duật Minh, mấy lần đòi dậy nhưng đều bị ngăn lại.
Về sau Phí Duật Minh đã đi đâu, bố mẹ có nói chuyện với anh nữa không, có đánh nhau với Mục Tuầnhay không, Khanh Khanh không hề hay biết.
Sau khi tỉnh lại, cô thấy khỏe hơn một chút, cũng có tinh thần hơn. Chiếc áo khoác nam màu đen vắt trên chiếc ghế cạnh giường, trong phòng không chỉ có bố mẹ, bác trai bác gái, ngay cả ông bà cũng có mặt.
Cả nhà ân cần hỏi han, không để cô nói nhiều kiệt sức, đợi cô ngủ rồi chỉ để lại thím Trương ở bên chămsóc.
Thực ra Khanh Khanh không hề ngủ, chỉ giả vờ nhắm mắt, đợi mọi người ra ngoài, cô liền ngồi dậy.
"Thím Trương, mấy giờ rồi ạ?".
"Hơn bốn giờ chiều rồi, một lúc nữa là đến giờ ăn tối, đói rồi sao?".
"Không ạ".
"Thế muốn uống gì?".
"Không muốn uống gì".
"Con bé này", thím Trương lấy mấy hộp thuốc nhỏ trên bàn lại, ngồi xuống ghế đan áo len.
"Thím Trương, có phải anh út đánh nhau với anh ấy không?".
"Với ai?". Rõ ràng thím Trương biết Phí Duật Minh, lúc ấy cũng vờ ra vẻ hồ đồ. "Phí Duật Minh ấy ạ! Thím Trương, thím đừng giấu con, rốt cuộc thế nào rồi, có phải họ đánh nhau không?".
"Đâu có, thím không biết". Thím Trương vờ đếm mũi kim, để mặc Khanh Khanh. "Vậy sao anh út khôngđến?".
"Tiểu Tuần đang làm việc ở nhà, hôm nay là thứ hai, nó phải làm việc. Con nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ lung tung nữa". Thím Trương đặt áo len xuống đi ra kéo rèm cửa, hé mở cửa sổ, "Hiếm có ngày nào nắng ráo như hôm nay, đáng tiếc là hơi lạnh, tuần sau là được nghỉ rồi, ông bà nội bảo con cùng họ ra ngoài chơi".
"Ra ngoài chơi?". Khanh Khanh vừa nghe vậy đã thấy có gì không đúng, "Đi đâu?".
"Nghe bác, bà và bố mẹ con bàn bạc, chắc là Tam Á, bên ấy ấm áp, vừa hay con lại được nghỉ ba tuần".
"Con không đi!". Khanh Khanh không cần nghĩ cũng
biết đây là kế hoãn binh mà mọi người nghĩ ra để chia cắt họ, "Con không đi du lịch, con ở nhà".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc