Chuyện này Mục Tuần không tiện nói, cũng không còn mặt mũi nào, gãi đầu gãi tai né tránh: "Thím ạ,chuyện này thím hỏi Khanh Khanh ấy ạ. Con thực sự không biết. Con chỉ biết một lần, những lần khác con không biết".
không biết".
"Một lần cũng không được!". Bố Khanh Khanh nghe thấy liền đập tẩu thuốc, suýt chút nữa thì làm vỡ tấmkính.
"Khi nào con về đừng mắng nó vội, phải hỏi trước đã, chuyện đã như thế rồi, mắng chửi thì có ích gì?". Mẹ Khanh Khanh đấm lưng cho chồng, rồi nháy mắt với Mục Tuần, "Tiểu Tuần, con ra cửa chờ Thất Thất, chú thím cũng lập tức xuống ngay đây".
"Vâng, để con đi". Mục Tuần vắt chân lên cổ chạy ra cửa. Mẹ Khanh Khanh liền kéo bố Khanh Khanh ngồi xuống sofa.
"Bố nó à, trước mặt Mục Tuần, anh giữ thể diện cho Thất Thất một chút, đã như thế này rồi, nó cũng đã theo thằng kia rồi, hối hận cũng đã muộn. Dẫu sao thì cũng là con gái mình, đừng để con không ngẩng đầu lên được, đặc biệt là lần đầu tiên gặp, đừng mắng con, có gì thì từ từ nói!".
"Tôi còn giữ thể diện cho nó sao? Mắng nó? Tôi còn muốn đánh nó cơ!". Bố Khanh Khanh vô cùng giận dữ, "Nếu ông bà biết được thì phải làm thế nào? Lúc đầu nó cố sống cố ૮ɦếƭ làm ầm lên, tưởng rằng chuyện không thành thì sẽ qua đi. Thấy nó ngày nào cũng ngoan ngoãn ở nhà, ai mà ngờ được nó lại đi tìm thằng đó! Cô nói xem mọi thứ trước mắt đều tốt đẹp như vậy mà nó cũng không cần, vì sao phải chạy đi tìm thằng ấy bằng được? Tính khí của ông nội thế nào nó không phải là không biết... Con ranh Thất Thất này. Haizz, tức ૮ɦếƭ đi được. Cô nói xem sau này phải nói với ông bà như thếnào?".
"Anh cũng thật là, còn nói thế nào được nữa? Trước tiên phải xem người thế nào đã, cũng chưa chắc không phải là người tốt, đừng có một gậy đánh ૮ɦếƭ. Lúc ấy Khanh Khanh làm ầm lên, bố mẹ phản đối cũng là vì sợ nó sẽ đi theo thằng đó. Nhỡ đâu thằng đó cũng được, nếu đã đến bước này rồi thì anh còn có thể chia cắt
chúng nó được sao? Con gái thiệt thòi, đã như thế này rồi, chúng ta chỉ có thể tiến lên, không thể lùi bước. Dù sao thì con gái cũng đã lớn, làm căng không phải là hayđâu".
Bố Khanh Khanh nghe vợ nói một hồi, thấy cũng có lý, chỉ có thể cố nén ngọn lửa vô danh xuống. Ba người đứng ở cửa chờ Khanh Khanh quay về, hai vợ chồng đã có dự định riêng của mình, chỉ có Mục Tuần là giận dữ, ngoài giận dữ còn muốn đánh người, không nghĩ được điều gì khác.
Vì thế Khanh Khanh đi đến bên cạnh Mục Tuần đã bị anh Ϧóþ tay. Cô cố gắng nhẫn nhịn vết đau trên cánh tay, theo bố mẹ lên tầng, cũng không dám ngoảnh đầu lại nhìn Phí Duật Minh, trong đầu vẫn đang mong chờ kỳ tích xuất hiện. Nhưng làm gì có kỳ tích, dù sao thì anh cũng đến nhà cô trong tình thế bắt buộc, không còn sự lựa chọn nào khác.
Ba người với ba khuôn mặt khác nhau, bố vừa tức vừa nghiêm, mẹ cố làm ra vẻ bình thường, Mục Tuần đáng sợ nhất, sát khí đằng đằng. Khanh Khanh kéo chiếc ghế ngồi giữa phòng khách, vừa nhìn thấy khuôn mặt hung thần gian ác của Mục Tuần, bất giác kéo dịch ra sau, nửa người chạm vào lưng Phí Duật Minh.
Mẹ Khanh Khanh suy cho cùng cũng vì lo lắng cho con gái. Thấy con sợ đến như vậy, khuôn mặt dướichiếc mũ lưỡi trai cắt không còn giọt màu, vội vàng kiếm cớ, ngọt nhạt bảo Mục Tuần ra ngoài mua đồ. Mẹ Khanh Khanh đóng cửa phòng, lúc quay lại rót cho con gái một cốc nước nóng, sau đó bỏ mũ ra, xoa đầu con, ánh mắt hiền từ hơn rất nhiều. "Thất Thất, nói đi".
Khanh Khanh cúi gầm mặt xuống, mũi gần như chạm vào thành cốc. Hai tay bưng cốc nước nóng nhưng trán vẫn ứa mồ hôi, ấp a ấp úng một hồi lâu mà không nói được lời nào.
Phí Duật Minh thì ung dung hơn một chút. Dù sao thì anh cũng đã có sự chuẩn bị từ trước, những lời đã luyện
tập trước gương trong lúc cạo râu trước đây đều có thể mang ra dùng.
"Bác trai, bác gái, cháu là Phí Duật Minh, năm nay ba mươi hai tuổi, làm nghề sửa chữa xe hơi, có nhà, có xe, cháu và Khanh Khanh đã đến với nhau rồi".
Đây hoàn toàn không phải là cầu xin bố mẹ người ta đồng ý mà là thông báo một tiếng, nhưng đã nói được tất cả những điều cần thiết. Bố Khanh Khanh rất không bằng lòng, đập tẩu thuốc xuống bàn, cũng không thèm bận tâm đến Phí Duật Minh, chỉ hỏi Khanh Khanh: "Thất Thất, rốt cuộc là chuyện gì?".
Bị điểm mặt hỏi đến, muốn tránh cũng không tránh được, Khanh Khanh hoảng hốt nhìn mặt bố, nuốt nướcbọt rồi nói: "Bố, mẹ, anh ấy là Phí Duật Minh, ba mươi hai tuổi, chúng con... hai chúng con... chúng con...".
"Thôi, trước tiên hãy nói sau này hai con định như thế nào?". Mẹ Khanh Khanh ngắt lời, huých vào người bố Khanh Khanh.
"Chúng cháu vẫn chưa có dự định gì rõ ràng. Nếu có thể cháu muốn sau khi ổn định đón Khanh Khanh sang sống cùng. Nhà cháu cách trường Khanh Khanh không xa lắm, rất tiện. Đợi đến khi bố mẹ cháu đến, chúng ta có thể cùng đi ăn, những chuyện khác cháu và Khanh Khanh vẫn chưa bàn bạc".
Vừa nói dứt lời, ngay cả mẹ Khanh Khanh cũng không bình tĩnh được. Anh chưa nói được điều gì đã nói đón con gái người ta sang sống cùng. Chuyện này bất kỳ bố mẹ nào cũng không thể đồng ý được. Quả nhiên mẹ Khanh Khanh vẫn chưa mở miệng, bố Khanh Khanh đã lên tiếng, chỉ cần nghe giọng nói là biết đang rất tứcgiận.
"Không được, chúng tôi không đồng ý, chưa kết hôn Khanh Khanh phải sống ở nhà. Hơn nữa chuyện của hai người chúng tôi vẫn chưa đồng ý. Chúng tôi vẫn chưa hiểu gì về anh, chuyện cả đời của Khanh Khanh không thể tùy tiện như thế được".
Bố Khanh Khanh nói nhanh, Phí Duật Minh cũng có chút căng thẳng, một là sợ nghe lọt gì đó, hai là sợ nghe sai gì đó. Anh không giống như lúc bình thường tự cho mình là đúng, nhíu mày cân nhắc rất lâu.
Anh không hiểu thế nào là "tùy tiện".
"Cháu và Khanh Khanh sẽ không tùy... chúng cháu muốn ở bên nhau. Nếu không thể sống cùng nhau cũngkhông sao, cháu có thể chấp nhận".
Chủ đề nói chuyện vốn không phải là thảo luận vấn đề có thể sống chung với nhau hay không. Bố KhanhKhanh nghe anh nói tiếng Trung khó khăn, trong lòng cũng thấy chướng ngại. Mẹ Khanh Khanh thì thấy anh là người đứng đắn, có điều giao tiếp không tiện, thấy khuôn mặt mỗi lúc một nhợt nhạt của con, liền chuyển chủ đề nói chuyện.
"Anh Phí, đây cũng là lần đầu chúng ta gặp mặt, chúng tôi chưa biết gì về anh, về gia đình anh. Chuyện này bất kỳ người làm cha làm mẹ nào cũng sẽ không đồng ý, vì thế chúng ta cũng không cần nhắc đến chuyện khác nữa. Tôi chỉ muốn hỏi, trước đây nghe Khanh Khanh nói nhà anh không ở đây?".
"Vâng, bố mẹ cháu sống ở Đức. Hai năm trước cháu sống ở Pháp, sau đó thì sống ở đây". "Thế gia đình anh còn có những ai?".
"Anh trai sống ở Napa Valley, vợ của anh trai, họ có hai con trai. Em gái cháu ở Đức, gần chỗ bố mẹ cháu, nhưng không cùng một thành phố".
Bố mẹ Khanh Khanh nháy mắt với nhau, tiếp theo là bố Khanh Khanh hỏi: "Thế anh định ở lại Trung Quốc bao lâu? Nếu anh yêu Khanh Khanh nhà chúng tôi, sau này sẽ ở đây, hay về Đức hoặc sang Pháp?".
"Cái này... cháu và Khanh Khanh vẫn chưa bàn bạc. Hiện nay muốn ở lại bao lâu phải xem hợp đồng củacông ty. Công ty cháu ký hợp đồng hai năm một lần, ít nhất cháu sẽ ở lại đây hai năm, nếu được thăng chức hoặc chuyển công tác, cũng có thể chưa đến hai năm"
Anh nói đúng sự thật, Khanh Khanh nghe mà chột dạ không biết phải nói gì, cúi đầu xuống thấp hơn, chiếc mũ lại úp sụp xuống đầu.