Suy sụp, cả hai cần yên tĩnhĐã một ngày một đêm không về nhà, Khanh Khanh biết không thể ở chỗ của Phí Duật Minh thêm nữa.Trong lòng cô lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện tồi tệ. Dù sao thì cũng là bố mẹ đẻ, vì thế phải đợi đến khi cô không còn khó chịu nữa mới mắng mỏ cô. Khanh Khanh ôm trong mình một chút tâm lý cầu may gọi điện thoại cho bố mẹ. Vốn dĩ đã chuẩn bị kỹ càng cách ứng đáp nhưng vừa nghe thấy giọng của mẹ cô đã thấy sống mũi cay cay, giọng nói nghẹn ngào.
"Mẹ, con là Khanh Khanh".
Sống đến hai mươi tư tuổi, có khoảng mười năm cô không gọi tiếng "mẹ", toàn thân nóng bừng lên, chỉmuốn nhanh chóng quay trở về bên cạnh người thân. Mẹ ở đầu dây bên kia càng lo lắng hơn, nói to đến nỗi Phí Duật Minh cũng nghe thấy: "Khanh Khanh à, con sao rồi, xảy ra chuyện sao? Tiểu Tuần đang ở đây, gọi điện thoại cho con chỉ thấy tắt máy, con muốn làm bố mẹ lo đến ૮ɦếƭ hay sao? Khanh Khanh".
Khanh Khanh trải qua một đêm hỗn loạn, hối hận sợ hãi đan xen, bây giờ vẫn chưa hết sợ, đâu dám nghĩ đến Mục Tuần, nghĩ đến ông bà ở Champagne Town. Cô ôm ống nghe vẫn chưa kịp đáp lời thì đã không ngừng sụt sịt, nước mắt lã chã như mưa.
"Khanh Khanh, con đang ở đâu? Mau mau về nhà. Bố mẹ đang rất lo lắng, con đã đi đâu? Hay là bố mẹ đến đón con, không được thì bảo anh út đi? Con không xảy ra chuyện gì chứ?".
"Không cần không cần... con không sao... con rất khỏe, lập tức về nhà ngay... mẹ, con xin lỗi".
"Thế vì sao không về nhà? Vì sao tắt máy? Con làm sao thế?".
"Con...".
Phí Duật Minh đứng cạnh ngăn kéo tìm quần áo, thấy cô thương cảm đến mức ấy, liền đặt đồ trên tay xuống bước lại gần, giằng lấy ống nghe trước khi cô kịp phản ứng: "Cô chú, cháu xin lỗi, lát nữa cháu sẽ đưa Khanh Khanh về, lúc ấy sẽ giải thích với cô chú sau".
Giọng nói của một chàng trai lạ đột nhiên vang lên trong điện thoại, đối với mẹ Khanh Khanh mà nói chẳng khác nào sét đánh bên tai, sững người một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh được, không biết phải nói gì. Một lúc sau, điện thoại được truyền sang tay bố Khanh Khanh, vừa mở miệng là trách mắng: "Cậu là ai? Cậu làm gì Khanh Khanh rồi? Cậu đưa Khanh Khanh đến đâu rồi? Cậu... Cậu làm gì Khanh Khanh nhà chúng tôi rồi?". Bố Khanh Khanh vô cùng tức giận, "Cậu bảo Khanh Khanh nghe điện thoại, bảo nó nói chuyện vớitôi".
Khanh Khanh sợ hết hồn, đứng dậy tranh giành ống nghe với Phí Duật Minh nhưng bị anh đẩy xuốnggiường.
"Chú đừng lo lắng, cháu là bạn trai của Khanh Khanh, cháu là Phí Duật Minh. Tối qua cô ấy ở chỗ cháu. Cháu xin lỗi vì đã không nói gì với cô chú, là cháu suy nghĩ không thấu đáo. Cháu sẽ lập tức đưa Khanh Khanh về".
Không biết có phải những lời này anh đã chuẩn bị từ trước hay không mà nói đâu ra đấy, bình tĩnh tự nhiên. Khanh Khanh sợ hãi đến suy sụp, trực tiếp nhấn nút tắt, ôm điện thoại trước иgự¢, ngăn không cho anh nói chuyện với bố mẹ.
Nhưng làm thế nào thì cũng đã muộn rồi. Sau khi tiếng tút tút qua đi, anh sa sầm mặt xuống, ném ốngnghe sang một bên.
"Muốn anh phải nói thế nào đây? Nói tối qua em ở quán rượu vì thế không về nhà hay để cho họ nghĩ rằng em qua đêm với anh? Em chọn đi. Em nhìn bộ dạng của em bây giờ đi, về nhà phải ăn nói thế nào? Buổi sáng anh đã nói với anh trai em rồi, phải nói trước sau như
một thì họ mới tin. Anh không muốn truy cứu chuyện tối qua, ít ra thì vẫn chưa phải lúc. Bây giờ em đang sốt, lại phải về nhà, anh không muốn để người nhà em biết chuyện tối qua, cho dù họ đổ hết tội lỗi lên người anh cũng còn tốt hơn là biết em qua đêm ở ngoài một mình. Nếu em còn bướng bỉnh hoặc làm những chuyện không nghĩ đến cảm nhận của người khác thì anh lập tức khoanh tay mặc kệ, em muốn làm thế nào thì làm. Anh nói cho em biết, những gì em đã làm tối qua khiến anh vô cùng vô cùng thất vọng. Em không hề nghĩ đến anh. Nếu nghĩ đến anh thì sẽ không thèm nói gì với anh mà một mình chạy đến quán rượu. Rõ ràng là chúng ta đãnói trước với nhau rồi".
Anh nói một tràng dài, bề ngoài thì là bảo vệ cô nhưng lại trách mắng không hề nể mặt, từng từ từng chữ xuyên vào tận tim cô. Nói hết những điều nghĩ trong lòng, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng. Anh tiện tay lấy bộ quần áo thể thao luồn qua cổ cô. Động tác cũng rất thô lỗ, không còn dịu dàng tỉ mỉ như bình thường nữa.
"Mặc vào, anh đưa em về. Lát nữa em muốn nói thế nào thì nói, chuyện tối qua không được phép nhắc đến, đừng có để làm phát sinh thêm vấn đề mới, trước tiên phải qua được bố mẹ em đã".
Cô ôm điện thoại, đáp lại anh bằng sự im lặng. Áo thể thao luồn qua đầu cũng vẫn ôm điện thoại không chịu bỏ ra. Anh giằng lấy điện thoại vứt xuống đất, kéo cô dậy, luồn tay áo và kéo khóa cho cô. Cơn sốt đã khiến cô hốc hác lắm rồi, bây giờ lại bị anh quay trước quay sau, trông càng giống người mất hồn. Cô ngẩng mặt rất lâu, mở miệng nói nhưng câu trước câu sau loạn hết cả: "Em không làm gì... em uống rượu... Nọa Mễ và GiaLan...".
"Em không làm! Không làm thì ngoan ngoãn lập tức về nhà". Anh cố gắng kìm nén nỗi tức giận đang bị khơi dậy, đi ra ngoài rót nước lấy thuốc.
Về phòng ngủ nhìn thấy bộ dạng của cô, ngọn lửa tức
giận trong anh lại bùng lên. Chiếc áo thể thao mà anh tìm cho cô nằm dưới đất, không biết cô đã lục tìm bộ váy dạ hội trong làn quần áo từ bao giờ, đang cố gắng mặc vào người. Cô vẫn đang ốm, bám tay vào tường, đứng cũng không vững, tay áo vắt trên vai, khó khăn lắm mới mặc vào được, lại lộ một mảng vai và иgự¢, anh nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
"Ai cho em mặc cái này?". Anh đặt cốc nước xuống định lại gần cởi nó ra.
Cô hốt hoảng lùi hai bước, vô cùng sợ hãi, đặt tay lên иgự¢, cầu xin anh: "Để em mặc cái này đi, mặc quần áo của anh bố mẹ em nhìn thấy sẽ tức giận".
"Em tưởng rằng em mặc như thế này thì họ sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra sao?". Anh nhặt chiếc áo thể thao dưới đất, hầm hầm vắt lên vai cô, "Cả đêm em không về nhà, bố mẹ em không ngốc, chắc chắn là họ đã hiểu hết. Anh đã nói thẳng quan hệ của chúng ta với anh trai em. Một bộ quần áo thì có làm sao? Em đã là của anh rồi, mặc một bộ quần áo thì có gì là khôngđược?".
"Không được, dĩ nhiên là không được!". Cô ra sức lắc đầu, men theo chân tường ngồi xuống đất, ôm cái đầu rối bù, "Hôm nay anh đừng đi có được không? Em vẫn chưa chuẩn bị, anh đừng đi gặp họ được không?" Cô thật sự rất sợ, đầu óc bị thiêu đốt đến nỗi không thể hoạt động bình thường được, "Anh đừng nói với họ, đừng nói được không? Đừng nói em ở bên ngoài, đừng nói em ở đây, bố mẹ sẽ tức giận, chắc chắn là họ vô cùng tức giận. Em vẫn chưa nói với họ mà đã đến chỗ anh, lại còn uống rượu nữa".
Lúc này khóc cũng vô ích. Cô chỉ có thể cầu xin, nhưng anh đã hạ quyết tâm, lại gần xắn tay áo cho cô, kéo bàn tay nóng rát của cô: "Anh cũng chưa chuẩn bị, nhưng không thể không gặp, hiểu không? Sự việc đã đến mức này chỉ có thể để anh ra mặt gặp họ, nếu không em sẽ giải thích như thế nào, giải thích tất cả như
thế nào?". Anh thử nhẹ giọng nói lý lẽ với cô, lướt ngón tay qua những vết cắn trên vai cô: "Không nói là anh, họ sẽ nghĩ như thế nào? Em đã đến với anh rồi, chúng ta là người yêu của nhau, sớm hay muộn anh cũng phải gặp ông bà bố mẹ em, sợ đến đâu cũng phải gặp. Cái gì đã đến thì phải đối mặt, bây giờ không còn đường lùi nữa, chỉ có thể tiến lên phía trước. Hay là em không muốn ởbên anh, vì thế không muốn anh gặp họ?".
"Em không... em không nói như thế". Cô lắc đầu, đầu lại đau dữ dội, toàn thân co quắp. "Khanh Khanh, chuyện tối qua anh rất không vui, rất rất không vui. May mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì ngay cả em cũng không thể chịu đựng được. Chuyện của hai chúng ta thì cả hai chúng ta phải cùng đối mặt. Vấn đề giữa chúng ta cần phải bàn bạc, không được giấu diếm, đối mặt với bố mẹ là một cửa bắt buộc, cho dù thế nào hôm nay anh nhất định phải về cùng em. Em muốn cũng được, không muốn cũng được".
Người bị sốt là mềm yếu nhất, lại gặp các vấn đề đan xen với nhau, Khanh Khanh kiệt sức, chỉ có thể đỡ cốc nước, uống thuốc. Trước khi đi, cô lại thử cố gắng một lần cuối cùng nhưng không thể thuyết phục được Phí Duật Minh, quả thực đã đến bước không thể thương lượng không còn đường lùi, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt xuôi tay, nằm trên ghế sau của chiếc Hummer, âm thầm rơi lệ.
Chiếc xe vừa mới đến nhà Khanh Khanh đã thấy người nhà họ Mục xếp hàng dài đứng trước cửa. Bố KhanhKhanh, mẹ Khanh Khanh, Mục Tuần, trông ai cũng mặt mày u ám. Phí Duật Minh dừng xe, chạy ra mở cửa sau. Khanh Khanh nằm bò trên ghế, run rẩy ngồi dậy. Lúc xuống xe, nếu anh không đỡ thì suýt chút nữa đã ngã vì giẫm hụt.
Trên khuôn mặt của cô không có một chút dấu hiệu nào của sốt cao. Anh đưa tay sờ trán, không nhữngkhông hạ sốt mà còn toát mồ hôi, khóe miệng cũng khẽ
gượng cười.
"Đi thôi, đừng nghĩ nữa". Anh nắm tay cô, bàn tay lúc nãy vẫn còn nóng rát bỗng trở nên mát lạnh, nắm chặt tay anh, nơm nớp theo anh đi sang đường.
Bố mẹ đứng ở cánh cửa đối diện dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần đầu tiên nhìn thấy bạn trai của con gái. Trời tối, đèn đường bên ngoài cũng không sáng. Hai người họ đi đến trước mặt, bố Khanh Khanh mới nhận ra đó là Khanh Khanh.
Cô mặc áo khoác của anh, vạt áo gần như lê dưới đất, đầu đội chiếc mũ thể thao, chỉ để lộ khuôn mặt trắng nhợt như tuyết. Bố Khanh Khanh vẫn chưa mở miệng, mẹ Khanh Khanh đã thấy sắc mặt của con gái không bình thường, kéo vạt áo của chồng rồi nói trước: "Trời lạnh, vào nhà rồi nói".
Phí Duật Minh chưa kịp chào, vừa bước vào một bước, cảm giác Khanh Khanh trong vòng tay mình bịngười khác kéo đi. Tuy từ nhỏ Khanh Khanh đã không sống cùng bố mẹ nhưng không vì thế mà thiếu sự quảnthúc của bố mẹ. Từ sau khi nghe trong điện thoại thấy giọng của chàng trai lạ bên cạnh con gái, bố Khanh Khanh đặt điện thoại xuống đã dò hỏi Mục Tuần, biết đó là người ngoại quốc mà lần trước Khanh Khanh đã làm cách mạng vì chuyện yêu đương, bố không biết để đâu cho hết giận.
"Tiểu Tuần, sao con không nói sớm cho chú thím biết. Chẳng phải làm như thế là hại em gái sao? Con nói xem, Khanh Khanh còn giấu chú thím chuyện gì nữa? Ngày hôm qua lúc đi đã nói rất rõ ràng đến mười hai giờ, bữa tiệc kỷ niệm kết thúc sẽ về nhà, muộn nhất cũng không được quá một giờ. Chú thím tưởng rằng năm nào nhà trường cũng như thế, thỉnh thoảng muộn một chút cũng không sao. Kết quả nó lại nói là về nhà ông bà. Chú thấy có gì đó không đúng, nửa đêm nửa hôm con gái con đứa chạy về ngoại ô làm gì? Tiểu Tuần, con nói cho chú nghe, còn chuyện gì nữa?
Chuyện của Thất Thất chắc chắn là con biết".
Mục Tuần vốn không định khai báo sau lưng Khanh Khanh, không muốn nhắc đến chuyện đêm hôm ấy côkhông về nhà. Kết quả cả ngày hôm nay Khanh Khanh tắt máy, Phí Duật Minh tắt máy, rõ ràng là cố tình làm cho anh tức điên lên. Anh phóng xe máy đến Napa Valley hai vòng, vòng và vòng vèo trong khu phố rộng lớn, càng nghĩ càng thấy tức, chú đã hỏi như vậy, cũng thấy không có gì phải giấu diếm, thế nên đã nói: "Nó và thằng ấy thực ra đã ở bên nhau lâu lắm rồi, đến vài tháng rồi ạ, hơn nữa... lần trước cũng qua đêm ở chỗ hắn mộtlần".
"Con này phản rồi!". Bố Khanh Khanh vừa nghe liền đập bàn đứng dậy, giận tím mặt, đi đi lại lại trong phòng khách, "Thế chẳng phải là phá đời Khanh Khanh rồi sao? Tự nó gây ra họa, giới thiệu cho nó đối tượng tốt như thế nó cũng không hẳn hoi gặp lấy một người, về hỏi thì nó bảo không được, cái này không được cái kia không được, đều không phải là người nó muốn tìm. Ta nghĩ bụng không biết nó còn muốn người như thế nào nữa đây? Tiểu Tuần, con không nói sớm cho chú thím biết, con nói con... Thằng ấy là thằng ở nhà nó dạy gia sư đúng không? Lúc đầu nó nói với ông bà là nhà trường sắp xếp dạy gia sư, ta đoán nó đã sớm có ý đồ từ lâu rồi. Con ranh này, đợi lát nữa nó về...".
Mẹ Khanh Khanh cũng tức giận, nhưng dù sao thì cũng là mẹ, con gái đã sống chung với người khác rồi, xuất phát điểm của mẹ dĩ nhiên cũng không giống với bố và anh trai. Bà không bận tâm đến những đạo lý ấy, chỉ quan tâm đến lợi ích thiết thân của con gái, sợ con gái thiệt thòi. Nhân lúc chồng đang tức giận, bà kéo Mục Tuần sang một bên và hỏi: "Chỉ có một lần sao?".