Lúc đầu anh nói với lái xe địa chỉ ở Napa Valley nhưng thấy hơi xa nên chuyển sang nhà riêng trongthành phố. Anh nhớ Khanh Khanh tham gia bữa tiệc trong thành phố, hai người đã nói trước với nhau sau khi bữa tiệc kết thúc cô sẽ về nhà bố mẹ. Sau khi bốn người nhà họ Phí đi, căn biệt thự ở Napa Valley rất trống trải. Anh cảm thấy trống vắng nên không muốn về đó. Anh và Ông Trác Thanh đều là người không phải lúc ngủ thì
không tùy tiện bước vào cửa, người giúp việc theo giờ cả ngày cũng chưa chắc nhìn thấy mặt chủ. Ngoài buổi tối Khanh Khanh đến đó, thời gian còn lại anh chỉ vào bếp đúng một lần, hơn nữa vào để lấy bia.
Phí Duật Minh lấy sợi dây chuyền mà mình đã mua cho cô trong túi, ngẫm nghĩ không biết Khanh Khanh có hiểu những chữ trên đó không. Cô không biết tiếng Pháp, tiếng Đức nhưng rất thông minh, sẽ nghĩ ra cách. Anh nhìn thấy cô lén giở từ điển chuyên ngành của anh, muốn tìm ra ý nghĩa của một vài từ trong văn bản. Lúc chăm chú làm việc, cô sẽ vì chút thành quả nho nhỏ mà để lộ lúm đồng tiền xinh xắn, có lúc chỉ là lắp ghép robot thành những hình mới trông rất ngốc nghếch
Cứ nghĩ đến Khanh Khanh, Phí Duật Minh lại thấy lòng rất ấm áp, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Thời tiết ngày một lạnh hơn. Kỳ nghỉ sắp đến gần, ngoài việc đến thăm bố mẹ cô, anh còn phải sắp xếp rất nhiều việc khác. Anh muốn cùng làm với Khanh Khanh, hoặc sống cùng với cô.
Nhân lúc không có ai làm phiền, về đến nhà Phí Duật Minh bật loa, vẫn là nhạc điện tử. Anh đọc tạp chí xe hơi, lấy cuốn Từ điển Đức - Hán học vài từ mới, chép vào giấy nhớ, dán lên cửa phòng ngủ. Phí Duật Minh đặt từng món quà mua cho Khanh Khanh lên bàn, nhìn đi nhìn lại, cân nhắc không biết tặng hết cho cô hay mỗi ngày tặng một món. Nhưng làm thế nào cũng vẫn thấy không đủ. Cô nên nhận được nhiều hơn, đẹp hơn.
Đến khoảng mười một giờ, cuối cùng anh nhận được một tin nhắn, trên đó có viết: "Em vẫn ổn".
Anh thấy câu nói này của Khanh Khanh không đâu vào đâu, rất lạ, không giống với cách nói thường ngày của cô, thế nên gọi điện cho cô. Lúc cô nhấc máy anh vẫn nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện, hình như là Nọa Mễ đang cười khúc khích.
Bình thường cô rất thân thiết với Nọa Mễ, nghe thấy giọng Nọa Mễ, anh bỗng thấy yên tâm hơn.
"Ăn xong chưa?".
"Vâng... vừa xong", giọng nói của cô khàn khàn, vừa nghe là biết đã uống rượu, dường như có thể nhìn thấy đôi mắt ngà ngà mơ màng của cô. Anh mỉm cười trong điện thoại.
"Say rồi à?".
"Đâu có, uống một chút thôi, không đáng kể".
Anh tắt loa, vừa đi đi lại lại trong phòng khách vừa nghe cô nói: "Anh đi đón em?".
"Không cần... em đang... đang trên đường".
Anh ngầm hiểu là cô đang trên đường về nhà, nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, cô lại rất nghe lời nên càng yên tâm hơn.
"Anh mua đồ cho em rồi, trưa mai sang đón em, ngủ sớm đi nhé".
"Vâng".
Buổi tối Khanh Khanh không nhắn tin nữa, Phí Duật Minh cũng không nghi ngờ. Anh cũng thường tham gia các buổi họp mặt, rất mệt, về đến nhà nằm lăn ra ngủ là chuyện bình thường. Trước khi đi ngủ anh nhắn cho cô hai tin nhắn, một tin nhắn toàn những lời quan tâm, bảo cô đi nghỉ sớm, một tin nhắn chúc ngủ ngon.
Sau khi ở bên nhau, cho dù có khuya thế nào, mệt thế nào, tối nào hai người cũng nhắn tin. Niềm vui làm họ quên đi mệt mỏi. Chỉ có duy nhất một lần ngoại lệ là cái đêm Khanh Khanh ở lại căn hộ của anh, nằm bên cạnh anh, chính miệng nói cho anh nghe, bớt đi rất nhiều phiền phức. Vì thế cho đến nay, anh lập riêng một file trong điện thoại lưu các tin nhắn chúc ngủ ngon của cô, từng tin nhắn xếp liền nhau. Ngày nào không cần phải nhắn tin nữa thì có nghĩa là họ đang ở bên nhau. Cả hai tin nhắn Khanh Khanh đều không nhắn lại. Phí Duật Minh nghĩ một lúc, đặt điện thoại lên đầu giường, nhìn đồng hồ lần cuối cùng, lúc ấy vừa mới qua mười hai giờ
đêm. Anh chỉ nghĩ cô quá mệt nên đã đi ngủ. Ngoàimột chút lo lắng, anh không nghĩ gì khác.
Vừa mới thi*p đi không lâu, Phí Duật Minh bị một hồi chuông làm tỉnh giấc. Anh tưởng là báo thức, bất giác quay người đi, nhưng lại nhanh chóng mở mắt, nhận ra chiếc điện thoại dưới gối đang rung ầm ầm, đổ chuông liên hồi.
Điện thoại đổ chuông lúc này rất không bình thường. Anh rất ít khi gặp trường hợp này, trừ phi bạn bè ở nước ngoài tính nhầm múi giờ. Anh bật đèn ngủ ngồi dậy, giở điện thoại ra xem thì thấy số của Khanh Khanh, thời gian là ba rưỡi đêm.
Phí Duật Minh lập tức nhấc máy, cảm giác đầu tiên là xảy ra chuyện. Cô chưa bao giờ gọi điện cho anh lúc nửa đêm, cho dù là lần cô bị ốm.
"A lô?".
"Anh Phí? Có phải là anh Phí không ạ? Anh Phí chú của Tiểu Hổ?".
Đầu bên kia là giọng của một cô gái xa lạ, Phí Duật Minh không quen, nhưng là người Trung Quốc.
"Là tôi đây. Cô là... Khanh Khanh đâu?".
"Tôi là đồng nghiệp của Khanh Khanh".
Cô gái nói được một nửa thì tín hiệu điện thoại trở nên rất kém, xung quanh rất ồn ào, có tiếng nhạc, có tiếng người, vừa nghe đã biết không phải ở nhà.
"Khanh Khanh, a lô, Khanh Khanh!".
Phí Duật Minh nhảy xuống giường mặc quần áo, đi chân đất ra phòng khách, khoảng mười mấy giây, giọng nói của cô gái trong điện thoại mới nghe rõ hơn.
"Anh Phí, tôi là đồng nghiệp của Khanh Khanh, anh có thể đến đây một chút được không?".
"Chuyện gì vậy, Khanh Khanh đâu?". Anh bật đèn trong phòng khách, căn phòng trống trơn, đầu đĩa quên
chưa tắt, cửa CD bật ra chiếc CD mà anh thích nhất, trên bàn là mấy món quà mua tặng Khanh Khanh. Phí Duật Minh lại cao giọng nói, không giấu được nỗi bất an trong lòng, "Khanh Khanh sao rồi? Cô đưa điện thoại cho cô ấy, để cô ấy nói chuyện với tôi".
"Cô ấy... anh chờ một chút". Hình như điện thoại bị truyền tay, Phí Duật Minh nghe thấy tiếng nói chuyện hỗn loạn, nhưng không biết đâu là Khanh Khanh. Hầu hết mọi người đều nói tiếng Anh, tiết tấu nhạc nền rất mạnh, tiếng nói chuyện cũng bị át đi, có người ấp úng nói trong điện thoại nhưng không nghe rõ đang nói gì, cũng không giống giọng của Khanh Khanh.
"A lô! Các cô đang ở đâu?". Phí Duật Minh không có đủ kiên nhẫn để chờ. Anh lấy chìa khóa xe, hét lên trong điện thoại. Một lúc lâu sau cô gái kia mới mở miệng, nói một cái tên mà Phí Duật Minh chưa bao giờ nghe nói.
"Nói địa điểm đi, phải đi như thế nào, tôi lập tức đến ngay". Anh đi rất vội, khóa cửa rồi mới phát hiện quên không mặc áo khoác, cũng không kịp quay về lấy.
Cô gái cũng hỏi thăm một hồi lâu rồi mới nói địa điểm: "Phố quán bar, trên East 3rd - Ring Road, xuống đường vòng rẽ phải".
"Tôi đến rồi sẽ gọi cho cô".
Phí Duật Minh tắt điện thoại đứng chờ thang máy. Anh đi đi lại lại, càng nghĩ càng thấy xót xa. Sự việc xảy ra đột ngột, anh thấy đầu óc rối bời, không biết rốt cuộc cô bị làm sao, sợ là xảy ra chuyện, mở điện thoại vốn định tìm số của Mục Tuần, nghĩ một lúc, cuối cùng không nhấn nút gọi.
Đường phố vắng vẻ gần như không có bóng người. Anh tăng tốc đến mức cao nhất, chỗ nào có thể vượtđèn đỏ đều vượt, phóng đến nơi chỉ mất hai mươi phút. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, lúc xuống xe, người ướt đầm mồ hôi.
Phố quán bar rất dễ tìm, dọc đường phố đèn xanh
đèn đỏ, nửa đêm vẫn người ra người vào đông đúc nhưban ngày. Phí Duật Minh gọi điện thoại cho Khanh Khanh, vẫn là cô gái lúc nãy nhấc máy, vừa nói được một nửa thì tút tút ngắt điện thoại.
Anh không thể lái xe vào, đành phải vi phạm qui định đỗ xe ở đường, đi vào con phố, tìm từng quán một. Quá nhiều quán bar, cái tên Trung Quốc mà cô gái kia nói cũng không bắt mắt, anh đành phải dừng lại hỏi khách uống rượu đang bắt xe trên đường. Nhưng mọi người đều nói không biết. Anh lại chạy đi hỏi người đang đón khách ngoài quán bar, cuối cùng cũng có người chỉ đường cho anh. Phí Duật Minh đi được nửa đường mới nhìn thấy con ngõ nhỏ hướng ra phố quánbar.
Rẽ vào ngõ, là cửa hàng băng đĩa mở cửa hai mươi tư giờ, bên cạnh có một shop người lớn nhỏ. Không giống với những quán bar lớn, chính quy như Schindler, khu phố nửa đêm mới nhộn nhịp này có đủ các loại người, nhiều hơn cả là người ngoại quốc, có một số cô gái trẻ ăn mặc sành điệu đến kiếm khách. Người bán thuốc lá đứng giữa đường phố rao bán thuốc lá ngoại giả mạo, hai bên đường còn có những hàng quán bán đồ ăn đêm. Phí Duật Minh hỏi thêm hai người mới tìm thấy quán bar mà cô gái kia nói ở một góc con ngõ. Dưới tấm biển lúc tối lúc sáng là một hàng người trẻ tuổi đang hút thuốc.