"Ơ, sao cậu lại ở đây?" Dương Tân nhìn thấy Khanh Khanh, ✓út va ly chạy vào bếp, nhón mấy miếng cà rốt cho vào miệng, dữa người vào bồn rửa bát, "Anh ấy ở trên tầng ah?"
Hai cô gái khá giống nhau, vì thế có thể hiểu được tâm tư của nhau.
"Ừ... anh ấy xuống ngay bây giờ đây". Khanh Khanh ngượng ngùng gãi đầu, tiếp tục thái dưa chuột.
"Hai người như thế này cũng rất tốt, chí ít thì lúc nào cũng có thể ở bên nhau, anh ấy đối với cậu cũng rất tốt, không giống Ong Trác Thanh, lúc nóng lúc lạnh, tuần sau đi rồi, lúc nào quay lại cũng chưa biết". Dương Tân rửa tay, giúp Khanh Khanh nhặt đỗ "Giáng sinh anh ấy ổ đây chứ?"
"Ừ, không đi đâu cả". Khanh Khanh kìm nén nỗi ngượng ngập, bắt đầu ngắm nghía Dương Tân. Cảm giác mà Dương Tân để lại cho cô trong mỗi lần gặp đều là dáng vẻ rất vô tư, rất vui tươi, rất cởi mở, giống như đang tận hưởng tình yêu. D(ây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nét u buồng trên khuôn mặt Dương Tân. Vì Ông Trác Thanh hoặc vì chính bản than cô. Tự nhiên Khanh Khanh liên tưởng đến bản thân mình.
"Anh ta có quay về không? Lúc ở Thạch Lựu Viện cũng không tiên hỏi nhiều. Hai người.. sau này định thế nào?"
Dương Tân nhún vai, đặt những cây giá đỗ đã nhặt sạch vào khay, ngồi trên chiếc bàn cạnh bồn rửa bát, lấy một củ cà rốt cho vào miệng.
"Anh ấy... mình cũng không biết phải nói thế nào. Nói là không quan tâm thì là giả, nhưng nói là rất quan tâm thi có tác dụng gì không? Dù sao thì cũng phải đi, không thể ở đây mãi được. Cậu sướng hơn mình, có công việc ổn định, anh ấy cũng rất tốt. Bản thân Ông Trác Thanh cũng không biết sau này mình sẽ làm gì, lúc nào đi lúc nào ở, có lúc mình thấy hai tháng nay cứ như đang nằm mơ vậy".
"Thế vì sao cậu lại đến với anh ta?"
"Mình.." Dương Tân lắc đầu, "Cảm giác thoáng qua. . Lần đầu tiên anh ấy lái xe đến Thach Lu7 Viện, ngồi trong vườn, , một tuần liên tiếp ngày nào cũng đến, chỉ ngồi đúng một chỗ, uống đúng một loại thức uống. Anh ấy lái xe đưa mình về nhà. Lúc trên xe hỏi mình, sau đó bọn mình đến với nhau cũng không suy nghĩ lâu dài, chỉ cảm thấy thích và muốn như thế."
Nước trên bếp đã sôi, Khanh Khanh tắt bếp, tiếp tục thái rau, nhớ lại nhiệt tình thoáng qua mà Ông Trác Thanh đã dành cho mình trước đó.
"Tình cảm á, chỉ là cảm giác thôi, có hứa hẹn nhiều đến đâu cũng vô ích. Còn cảm giác thì sẽ không tan vỡ, nhưng nếu không còn cảm giác, có ở bên nhau cũng chẵng ý nghĩa gì. Thực ra mình cũng không biết mình cần gì, nhưng chí ít thì sẽ không ở Thạch Lựu Viện biễu diễn cả đời. Mình cũng muốn đi đây đó học hỏi nhiều điều. Có lẽ đợi đến lúc anh ấy quay về, mình đã không còn ở đây nữa."
Khanh Khanh nhận ra sự bế tắc trong câu nói ấy, lau tay định lại gần an ủi Dương Tân. Nhưng Dương Tân nhảy xuống bàn, ngoảnh mặt đi, lúc ngoảnh mặt lại đã tươi cười rạng rỡ.
"Không được bi quan, có lẽ sau tết anh ấy sẽ quay lại, anh ấy nói anh ây muốn quay lại. Lúc đầu thực ra nói đừng coi là thật, có thể sẽ không lâu dài. Dù thế nào thì mình cũng không hối hận, chí ít thì cũng có hai tháng vui vẻ". Dương Tân nghịch giá đỗ, nhếch mép cười, giọng có thoáng chút buồn không thể kìm nén được, tránh mặt KHanh Khanh đi ra chỗ khác, "Bọn mình vừa đi mua va li, có rất nhiều thứ phải mang đi. Mình mua cho anh ấy mấy thứ nước ngoài không có bảo anh ấy mang đi, còn phải gói ghém nữa, mình lên tầng trước đây".
Nhìn bóng cô ấy khó nhọc kéo chiếc va li lên tầng, Khanh Khanh cầm mì ăn liền, đứng ngây người bên cạnh bồn rửa bát. Dường như sớm hay muộn sẽ có một ngày, cô cũng phải làm chuyện tương tự, tiễn anh đi, không thể khóc, không thể mong đợi anh sẽ quay trở lại.
Khanh Khanh ngẩn ngơ đi vào bếp, cho mì vào nồi, bât bếp, lấy đũa trộn đi trộn lại rau củ trong khay.
"Làm gì đấy,? Anh không ăn cà rốt."
Phí Duật Minh chui vào bếp, tóc vẫn còn ướt. Anh mặc bộ đồ thể thao, trông rất rắn rỏi, khỏe mạnh.
"Sao lại quên rồi? Anh không ăn cà rốt. Dị ứng"
Khanh Khanh cúi đầu, phát hiện cà rốt được thái thành những sợi rất nhỏ trộn vào salad, muốn chạy ra ngoài nhưng bị anh lấy mất đũa.
"Sao thế? Lúc nãy vẫn còn vui vẻ cơ mà?" Phí Duật Minh quay người, dựa vào bồn rửa bát, "Không muốn nấu thì chúng tar a ngoài ăn".
Nước trên tóc anh rơi xuống má cô, chảy vào cổ, vừa lạnh vừa buốt. Trong đầu Khanh Khanh chỉ có Dương Tân và Ông Trác Thanh, bị giọt nước lạnh buốt làm cho giật mình, giống như vừa bừng tỉnh sau giấc mộng, giất lại đôi đữa và nói: "Đâu có, anh ra ngao2i đi, một lát là xong".
Thấ cô nấu bữa tối giống như một bà chủ nhỏ trong gia đình, Phí Duật Minh rất vui, bước lại gần, chống cằm lên vai cô.
"Tối mai đi ra ngoài với anh nhé?"
"Đi đâu?"
"Về thành phố, tụ tập bạn bè." Anh lấy hai quả cà chua trong khay salad, đưa cho cô một quả, "Lần sau đừng cho cà rốt, anh dị ứng".
"Nói dối, từ nhỏ anh đã không thích ăn cà rốt, không phải là dị ứng" Nước đã sôi, Khanh Khanh cho thêm nước sôi, nhân lấy muôi gõ vào cái tay đang vòng qua eo mình.
"Ai bảo! Thôi , đi với anh không? Bạn bè anh lần trước em đã gặp rồi, Phỏng Ngô, Hiến Dịch, Tử Duật, Tự Canh". Phí Duật Minh xếp bát đũa, lấy một lon bia trong tủ lạnh.
"Vì sao?"
"Chẳng vì sao cả" Anh gõ đầu cô, bưng khay salad ra ngoài, ra phòng khách còn nói, "Em là bạn gái anh. Dĩ nhiên phải đưa em đi. Tuần sau PHòng Ngô về Mỹ đón giáng sinh, trước khi đi mọi người tụ tập nhau một bữa. Cuốn cùng em đến trường dự tiệc, anh phải đến đai sứ quán tham gia bán hàng từ thiện, không còn lúc nào nữa. Tử Duật đưa con đến, em vẫn chưa gặp, mới ba tháng tuồi, anh mua..."
Động tác vớt mì của KHanh Khanh chậm lại, nghe anh nói mới nhớ đến bữa tiệc ở trường, Ngoài bữa tiệc ấy, cuối tuần còn có party chia tay với Shawn. Buồi biểu diễn văn nghệ đón giáng sinh ấy họ vẫn chưa nói xong chuyện này, về sau cãi nhau rồi lại làm lành. Anh kiên quyết không cho cô đi. Cô không biết làm thế nào, nhưng quà giáng sinh mua tặng Sahwn vẫn đặt trong phòng.
Mì đã nấu xong, Khanh Khanh vừa ngồi xuống thì Ông Trác Thanh bước vào, hai tay dính đầy dầu mỡ, đúng lúc ấy Dương Tân cũng đi xuống.
Đây là lần đần tiên bốn người chạm mặt nhau mà không có vợ chồng nhà họ Phí.
Phí Duật Minh gắp trứng gà vào bát Khanh Khanh, bật bia , ngả người vào ghế. Khanh KHanh lén thò tay xuống gầm bàn, đập vào tay anh.
"Ngồi xuống cùng uống cốc bia".
Ông Trác Thanh vốn định đi qua, ngoảnh đầu nhìn thấy món ăn đơn giản trên bàn rồi nhìn Dương Tân đang đứng ở cầu thang, nghĩ một lúc, bước đến cạnh bàn kéo ghế ngồi xuống.
"Còn bia không?"
"Em đi lấy".
Khanh Khanh nhanh hơn Dương Tân một bước, đặt đũa xuống định chạy vào bếp. Phí Duật Minh đẩy cốc bia trước mặt cho Ông Trác Thanh, đặt tay lên vai Khanh Khanh.
"Mọi người ăn đi, anh đi lấy".