"Anh hỏi em, người đàn ông lúc nãy là ai?". Mục Tuần dựng chân chống xe, phủi bụi dính trên tay áo Khanh Khanh, "Anh ta làm gì em?"
"Đâu có, em không sao". Chiếc xe đã đi xa, Khanh Khanh thấy toàn thân mềm nhũn, "Không có chuyện gì đâu, anh hiểu lầm rồi. Đó là phụ huynh học sinh, đến nói chút chuyện thôi mà, là em không cẩn thận nên mới bị ngã".
"Thật không?". Mục Tuần cao giọng nói còn Khanh Khanh thì hạ giọng: "Không có gì thật mà, không sao. Anh đến đây làm gì?".
"Em có chuyện sao không nói rõ trong điện thoại, rốt cuộc là chuyện gì?". Mục Tuần kéo tay Khanh Khanh rồi kiểm tra lại một hồi, thấy cô không bị thương mới buông tay ra, "Em muốn hỏi gì thì hỏi anh đây này, sao phải tìm bà nội bằng được?".
Khanh Khanh che miệng kìm nén cơn hắt hơi đang dâng lên, đầu óc rối tinh lên như bị nhét đầy bông vậy, nhưng vẫn ôm chút hy vọng hỏi Mục Tuần: "Em bị thủy đậu bao giờ chưa, anh có biết không?".
"Cái này... anh không biết. Sao lại hỏi thế?" Mục Tuần ϲởí áօ khoác khoác lên người Khanh Khanh, "Nhìn xem lần này em bị cảm nặng như thế nào, bảo em ngày hôm nay đừng đến trường, ở nhà nghỉ ngơi thì em không nghe. Xin nghỉ đi, về nhà với anh".
"Không cần đâu...".
"Không được, đã như thế này rồi còn lên lớp cái gì nữa!". Mục Tuần cốc đầu Khanh Khanh, đang định nói lý lẽ thì Khanh Khanh ra hiệu bảo anh đừng nói tiếp nữa. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Không cần xin nghỉ nữa, em xin nghỉ rồi, nhà trường không cho em đi làm".
"Thế thì tốt".
Mục Tuần cùng Khanh Khanh vào lớp lấy đồ, đi đến cửa thì gặp Nọa Mễ. Khanh Khanh dặn dò đủ thứ, hết chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Cuối cùng Nọa Mễ không thể nghe tiếp được nữa, ôm vai Khanh Khanh thúc giục: "Mau về nhà đi, đừng nghĩ đến chuyện ở trường nữa. Trước tiên phải chữa cho khỏi bệnh đã, không sao đâu, em có thể xoay xở được mà".
"Thế thì phiền em rồi", Mục Tuần xách túi xách cho Khanh Khanh rồi tạm biệt Nọa Mễ.
Trên đường về nhà, Khanh Khanh ngồi sau xe máy, đầu đội mũ bảo hiểm, hai tay ôm eo Mục Tuần, buồn rầu hỏi: "Anh út, em bị thủy đậu chưa?".
"Anh không nhớ nữa. Mặc kệ nó đi, về nhà rồi tính".
"Có phải là em bị thủy đậu không?".
"Không đâu, không đâu!".
"Vì sao đầu gối của anh chảy máu?".
"À... không sao, lúc nãy đâm vào xe ba bánh bán rau".
"Có nghiêm trọng không?".
"Không sao, anh đền cho người bán rau rồi đi luôn".
"Sau này anh phải đi cẩn thận đấy".
"Biết rồi, đừng nói nữa, mệt thì nằm ngủ một chút".
Khanh Khanh nghĩ đến Tiểu Hổ, đội mũ bảo hiểm gục đầu trên lưng Mục Tuần. Cô rất mệt, tâm trạng không vui nhưng lại không có cách giải tỏa hợp lý nên bệnh càng nặng thêm. Về đến nhà đo nhiệt độ, cô đã sốt đến 390, bị nhốt trong phòng cấm đi ra ngoài. Thím Trương đun mấy bát nước gừng cho cô uống để ra mồ hôi, nhưng cô vẫn chưa hạ sốt. Ông bà nội vừa về đến nhà, biết cô cháu gái yêu quý đi làm được nửa ngày thì đổ bệnh, vội vàng chạy lên tầng xem thế nào.
Khanh Khanh từ nhỏ đã rất khỏe, rất ít khi bị ốm, nhưng nếu ốm là ốm rất nặng.
Cô sốt cao nằm trên giường, xung quanh nốt mụn nước duy nhất trên mặt nổi thêm ba bốn nốt đỏ như hạt gạo, giống như lên sởi, cũng giống như thủy đậu.
"Làm thế nào bây giờ? Bị thủy đậu rồi".
Bà nội lo lắng túm lấy tay áo của ông nội. Thím Trương lật áo ngủ lên kiểm tra, trên cổ, иgự¢ cũng có. Khanh Khanh vốn đã không có tinh thần, nghe thấy tin mình bị thủy đậu càng không còn gì để nói. Cô đắp túi chườm lạnh, lúc không ngủ thì nhìn chằm chằm lên trần nhà, thậm chí quên cả chớp mắt.
Bố mẹ Khanh Khanh sau khi đi làm về cũng được gọi tới. Bố ân cần hỏi han, còn mẹ thì vừa than phiền vừa day trán cho cô. Hiếm khi thấy cô bị ốm, cả nhà đều cuống cả lên. Tối hôm ấy mọi người ăn cơm dưới nhà, Khanh Khanh ở trong phòng, vẫn chưa hạ sốt, những nốt mụn trên người cũng không thể đếm xuể. Bác ba làm bác sĩ cũng được gọi về nhà chẩn trị, trực tiếp truyền nước cho cô.
Mục Tuần thấy bố đi xuống, chạy lại hỏi bệnh tình của Khanh Khanh: "Bố, có nghiêm trọng không?".
"Cứ theo dõi đã, hy vọng sốt hai ngày là hạ, nếu không thì sẽ phiền phức. Người lớn bị thủy đậu nghiêm trọng hơn trẻ con. Ông bà đâu?".
"Đang ở trong phòng khách nói chuyện với chú thím ạ".
"Con lên trên nói chuyện với Thất Thất đi, có chuyện gì thì gọi bố".
"Vâng".
Nhìn bố đi xuống dưới, Mục Tuần ba chân bốn cẳng chạy lên tầng. Thím Trương đang ở trong phòng chăm sóc Khanh Khanh. Thím đang băng bó tay cho cô. Khanh Khanh sốt cao đến nỗi trông mặt cô giống như quả đào chín nhũn, quanh mép là những nốt mụn nước dày đặc, không còn dáng vẻ tinh nghịch đáng yêu như trước nữa.
"Thím Trương, thím làm gì vậy?". Mục Tuần không hiểu.
"Sợ con bé gãi lung tung, nếu những nốt này vỡ ra thì sẽ để lại sẹo. Con gái không được để lại sẹo, như thế sẽ rất xấu, sau này làm sao lấy chồng được!". Khanh Khanh vừa ốm, nụ cười cũng ít dần trên khuôn mặt của thím Trương.
"Nó bao nhiêu tuổi rồi mà thím còn lo những chuyện ấy".
"Bao nhiêu tuổi cũng phải lo, các con vẫn là những đứa trẻ!". Thím Trương chỉ tay vào đầu gối của Mục Tuần khiến anh ngượng ngùng gãi đầu.
Mục Tuần ngồi bên mép giường, giúp thím Trương băng từng ngón tay của Khanh Khanh, những chỗ có móng tay băng rất cẩn thận. Khanh Khanh đang chau mày, không biết là mơ thấy gì, mơ mơ hồ hồ hét lên hai tiếng "hổ", "sách".
"Thím Trương, lúc nhỏ con bị thủy đậu cũng thế này ạ?" Mục Tuần lấy khăn mặt lau mồ hôi cho Khanh Khanh rồi lại ngồi xuống ghế nói chuyện với thím Trương.
"Con á, gãi vỡ hết, mẹ con băng tay cho con là con khóc. Về sau thím con đã băng cho con. Nhưng con vẫn gãi, nhìn mũi con xem, vẫn còn sẹo đấy!". Thím Trương chỉ tay vào cái mũi cao của Mục Tuần, vết sẹo nhỏ duy nhất đã mờ đi theo năm tháng. Thoáng một cái bọn trẻ đã lớn cả rồi, mấy đứa lớn đã lập gia đình, đứa thì ra nước ngoài.
Thím Trương thương nhất là hai đứa út. Mục Tuần hiểu chuyện, Khanh Khanh thẳng thắn, chúng đều là những đứa trẻ ngoan. Tuy bây giờ đều đã lớn nhưng trong mắt thím vẫn là những đứa trẻ đáng yêu.
Băng bó xong, Mục Tuần nói muốn ở lại trông Khanh Khanh. Thím Trương không nói gì, xoa đầu Mục Tuần rồi xuống nhà sắc thuốc.