7788 EM YÊU ANH - Tập 79

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Khanh Khanh đã kéo cánh cửa, sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc: "Qin Qin".
Lúc ngoảnh đầu lại, Shawn đứng dưới cột đèn đường lúc này, bên cạnh là mấy người trẻ tuổi, ay cầm lon bia, áo khoác xòa xuống đất, mái tóc vàng dưới ánh đèn đường càng trở nên chói mắt hơn, đôi mắt xanh có men say, loạng choạng bước lại gần.
"Sao em lại ở đây Qin Qin?"
Anh ta đứng cách một đoạn nhưng Khanh Khanh vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta. Anh ta giơ tay ra không biết định làm gì. Cảm giác tránh né quen thuộc lại xuất hiện, hai lần sai lầm trước lóe lên trước mắt, cô vội lùi một bước, đứng dựa vào cửa.
Shawn như nhận ra điều gì đó, rụt tay lại, nắm thành nắm đấm đặt cạnh người, gượng cười.
Âm thanh từ phía xa rất ồn ào, mấy cô gái vẫy tay gọi Shawn. Anh ta chần chừ một lúc, vắt chiếc áo lòa xòa dưới đất lên vai.
"Party em nhất định phải đến, đừng quên đấy, anh la secret santa của em".
Cánh cửa của quán rượu vang lên một tiếng, có khách hàng đi ra ngoài, đẩy cửa khiến Khanh Khanh giật mình bừng tỉnh. Cô không nhận lời, cũng không từ chối, chỉ nghĩ nên quay vào tìm Phí Duật Minh, quay người bước vào quán rượu nhưng không kìm được ngoảnh d9a62unhin2 Shawn vẫn đứng ở cửa nhìn cô dường như đã say, nhưng dường như lại rất tỉnh táo.
Hai lần anh hôn cô đều đã thành quá khứ, nếu ân oán đã hết không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Khanh Khanh chạy vài bước, băng qua cửa, chạy về chỗ lúc nãy cô và Phí Duật Minh đã ngồi.
Phí Duật Minh không còn ngồi ở chỗ đó, áo khoác và ly vẫn còn, Khanh Khanh đang định kéo phục vụ lại hỏi, nhịp trống trên sân khấu bỗng trở nên gấp gáp. Cô hướng về phía đó, thấy anh ngậm nửa điếu thuốc, ngồi sau dàn trống biểu diễn cùng ban nhạc. Ban nhạc kết thúc, anh vẫy vẫy dùi trống về phía cô, đánh một hồi trống rộn ràng.
"Anh biết đánh trống ah?" Phí Duật Minh quay về chỗ ngồi, Khanh Khanh không dám tin đó là anh, lúc đưa cốc nước cho anh vẫn còn thốt lên, "Đánh hay lắm, em còn không biết anh biết đánh trống".
Trong vài phút ngắn ngủi, anh không giống với Phi Duật Minh mà cô đã quen trong bốn tháng qua. Nhưng anh không vì những lời nói của cô mà thấy vui, ngược lại còn tỏ ra buồn bực.
"Vẫn còn nhiều thứ em chưa biết, em không thể hiểu anh, chẳng phải sao?" Anh lặng lẽ uống rượu, "Ngoài ô tô,cuộc sống của anh còn rất nhiều thứ. Thời gian chugn1 ta quen nhau ngắn ngủi, anh chưa kịp nói từng thứ cho em nghe. Nếu có thể sống chung với nhau, em sẽ dần dần biết được không cần anh phải nói. Sắp được nghỉ rồi, chúng ta đi trượt tuyết hoặc anh lái xe đưa em đi việt dã. Cuộc sống không chỉ có trường học và gia đình, Khanh Khanh, anh muốn biết em ngoài tám tiếng làm việc, những điều này không phải dựa vào nói chuyện là có thể hiểu được, phải sống chugn với nhau, hiểu không?. Anh tiếp tục hút thuốc, ánh mắt trở nên sâu lắng sau làn khói thuốc.
"Vậy thì cũng phải từ từ, đúng không? Anh cho em một chút thời gian. Kỳ nghỉ Giáng sinh. Chúng ta có thể đi ra ngoài chơi, em ... em sẽ nói ông bà nội em và đồng nghiệp đi chơi, anh muốn đi đâu?"
"Nhưng anh không muốn em nói dối họ. Chúng mình ở bên nhau vốn là chuyện quang minh chính đại, nhưng bây giờ lại giống như ăn trộm vậy", anh dang tay, kéo cô xích lại gần, "anh muốn đưa em đi ngay bây giờ, đưa em về Đức, em đi không?"
"Em...em...em uống rượu". Cô không dám đối diện với si\\ự thất vọng trong mắt anh, vỗ vỡ vào má anh, muốn xua đi sự không vui tđang giăng đầy trên khuôn mặt anh, "Em...em còn có thể học hút thuốc".
Cô nói rối lấy bao thuốc trên bàn nhưn gbi5 anh chặn lại: "Cái này không được học".
"Vì sao?"
"Vì muốn tốt cho em."
"Anh như thế là hai mặt, anh hút thuốc mà."
"Anh có rất nhiều tiêu chuẩn, dù sao thì em không được, em phải giữ như bây giờ", anh dập thuốc, vắt bím tóc của cô ra sau tai, "Anh thích em như bây giờ, nếu em biết hút thuốc, uống ru7ou55, anh sẽ không thích em".
"Thế nếu em thay đổi thì sao?"
"Phải xem em thay đổi như thế nào", nói rồi anh sờ tay và bụng cô, "Thay đổi như thế này anh không bận tâm".
Khanh Khanh Ϧóþ cổ anh, nhưng nghe thấy những lời nói ấy cô vẫn cười. Hai người tiếp tục nghe nhạc jazz, không khí dễ chịu hơn rất nhiều.
Bắt xe về đến Champagne Town, họ nằm tay nhau đi vào cổng, vừa đi vừa đếm bước chân. Anh vào cửa hàng mua lọ nước xịt phòng, muốn xua đi mùi rượu trên người cô. Khanh Khanh xoay vài vòng, ngửi người mình rồi lại ngửi người anh, cuối cùng từ bỏ. Cô nhón chân hôn vào má anh,sau đó là môi anh, mang theo hương thơm của nước xịt phòng. Anh khéo léo tránh cô, đến tận khi cô thấ y lạ dừng lại, ngượng ngung2hoi3: "Sao thế?"
"Không sao, bốn tháng rồi, vẫn chưa tiến bộ. Em không phải là chú chó, anh cũng không phải là cục xương".
"Cái gì?"
"Không được cắn"
"Hừ"
Anh nói đến vấn đề kỹ xảo giữa mèo và cá, đặt lọ nước xịt phòng trên thùng rác bên đường rồi đập tay vào vai, bảo cô nhảy lên, tiếp tục đếm bước chân.
Bóng hai người trùng lên nhau, Khanh Khanh được Phí Duật Minh cõng trên lưng, có chút lâng lâng, ghé sát vào tai anh, khẽ thì thầm: "chạy...chay..."
Sắp đến kỳ nghỉ, không khí trong trường cũng khác hơn mọi ngày. Cuộc họp của các giáo viên nhiều hơn, số bọn trẻ đến lớp học ngày càng ít đi, hầu hết là bắt đầu kế hoạch cho kỳ nghỉ trước thời hạn.
Nhà họ Phí chuẩn bị về Hồng Kong trước một tuần. Ngày cuối cùng đến trường, ngày từ buổi cuối cùng đến trường, ngay từ buổi sáng bước vào lớp, Tiểu Hổ đã tỏ rất không tự nhiên. KHanh Khanh hỏi mấy lần nhưng cậu bé không nói. Đến lúc tan học mới lén chạy đến bên cạnh chiếc tủ nhỏ của mình, lấy trong túi một chiếc hộp nhỏ bọc giấy xiên xiên vẹo vẹo, giơ lên trước mặt Khanh Khanh giống như dâng vật báu vậy.
Trên tấm danh thi*p có viết: "Tặng Miss 77, yêu quý nhất nhất nhất, chúc cô giáng sinh vui vẻ, năm mới bình an". Nét chữ xiêu vẹo, bong hoa tự vẽ có mấy chỗ tô sai màu. Trong chiếc hộp là các loại kẹo khác nhau, mỗi loại một viên, hình như đã được tích trữ rất lâu rồi.
Khanh Khanh bế Tiểu Hổ, hôn vào má cậu, ít nhiều có chút lưu luyến khi phải chia tay. Cô đưa Tiểu Hổ lên xe, thắt dây an toàn cho cậu bé, đứng dưới vẫy tay với cậu.
Buổi trưa ngỳ thứ năm, bốn người nhà họ Phí bay sang Hong Kong. Sauk hi đưa họ ra máy bay, Phí Duật Minh quay về trường chờ Khanh Khanh, đón cô đến Napa Valley. Cô giúp việc tu dọn đồ đạc xong để lại một mẩu giấy trên bàn trong phòng khách, bắt đầu kỳ nghỉ. Ông Trác Thanh không có nhà, trước nhà xe có mấy dụng cụ chưa thu dọn. Tòa biệt thự ba tầng chỉ còn lại hai người họ, bỗng chốc trở nên rất trống trải.
Từ lúc hoàng hôn đến tối, Khanh Khanh ở trong phòng của Phí Duật Minh. Lúc xuống dưới anh vẫn đang ở trong phòng tắm. Tóc cô vẫn còn ướt, chưa sấy khô, liền khoác chiếc khăn tắm lên vai.
Hai người đều đói nhưng lười không muốn ra ngoài, quyết định ở nhà ăn tạm chút gì đó.
Tủ lạnh chất đầy đồ ăn, Khanh Khanh chọn mấy thứ đơn giản định làm salad, bật bếp chuẩn bị nấu mì. Ở nhà đều là thím Trương nấu ăn, tay nghề nấu ăn của cô không giỏi, cơ bản không biết xào nấu. Bình thường, lúc nào đói, òn cô thường làm nhất là mì, đặc biết mì ăn liền là chủ yếu.
Nước vẫn chưa sôi đã nghe thấy âm thanh trong phòng khách.Khanh Khanh thò đầu ra ngoài thì thấy Dương Tân mờ cửa, sau lưng là một chiếc va ly rất to.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc