7788 EM YÊU ANH - Tập 61

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Rất nhiều người trong quán cà phê liếc nhìn họ. Khanh Khanh cũng thấy bối rối, kéo anh ngồi xuống nhưng lại bị anh lôi dậy. Chắc chắn là anh bị ốm không nhẹ. Đôi môi nóng rá, hơi thở rừng rực phả vào mặt cô, hôn xong lại ho khù khụ, mặt đỏ bừng lên, nắm tay cô đặt lên má, vừa chạm vào đã thấy nhiệt độ rất cao, vẫn còn sốt.
"Anh đang sốt". Cô không bận tâm đến đỏ mặt, không bận tâm đến việc giải thích, đặt tay ra sau gáy anh, thấy gáy nóng ran.
Phí Duật Minh cầm áo khoác của cô đi thanh toán, ngoảnh đầu lại kéo tay cô cảnh cáo. Khanh Khanh không còn cách nào khác, đành phải để mặc cho anh kéo đi, đến tận lúc lên xe mới buông tay ra. Trước khi lên xe, cô nghe thấy anh nói từ phía sau: "Về nhà sẽ tính sổ với em".
"Anh có lái xe được không?"
"Được".
Phí Duật Minh ngả người vào ghế, chống tay lên trán, trông anh có vẻ rất mệt mỏi, râu ria lồm xồm, hai hốc mắt cũng hõm xuống.
Chiếc xe đã khởi động, trên đường đi, rất nhiều lần Khanh Khanh giơ tay sờ cổ, sờ má anh, chỉ thấy càng ngày càng nóng. Dáng vẻ của anh lúc lái xe cũng gượng gạo hơn bình thường, mấy lần phanh gấp, lúc đi vượt lên suýt chút nữa thì đâm vào chiếc xe bên cạnh.
"Phí Duật Minh, đến bệnh viện khám đi, anh sốt cao lắm", không ngờ anh ốm tới mức này, cô áp vào mặt anh, khuyên anh mấy lần nhưng anh không nghe, cuối cùng còn đáp lại cô một câu: "Không ૮ɦếƭ được đâu, về nhà rồi nói".
Cô ngồi cạnh, anh không dám thả sức phóng nhanh, chầm chậm lái xe về nhà riêng trong thành phố. Trên đường đi tìm một hiệu thuốc nào đó, đuổi cô xuống xe.
"Vào siêu thị bên cạnh mua thứ gì mà em thích ăn, anh đi mua thuốc, chờ em trên xe".
"Vâng", cô không còn tâm trí nghĩ đến ăn uống, miệng nói vậy nhưng lại sợ anh giải thích không rõ ràng nên chạy theo anh vào hiệu thuốc.
Cuối cùng thuốc vẫn là do anh mua, mấy loại liền, mua cho cả hai người. Sau đó hai người vào siêu thị, tùy ý chọn vài loại đồ ăn nhanh, đủ cho hai người ăn cả ngày. Anh cầm giỏ hàng xếp hàng, nhét ví tiền vào tay cô, bảo cô ra ngoài chờ thanh toán, còn dặn dò: "Gọi điện thoại về nhà, bảo là về muộn một chút".
Cô đến bên cạnh quầy thu ngân, gọi điện thoại xong cô lấy tiền trong ví của anh, một tập tiền dày, ngăn để thẻ tín dụng còn có bằng lái xe của anh, trông trẻ hơn bây giờ rất nhiều, tóc cũng không dài như bây giờ, lông mày dựng ngược, dáng vẻ rất khó chịu. Khanh Khanh lén nhìn ngày tháng năm sinh trên đó, gấp ví lại, nhìn về phía Phí Duật Minh đang đứng cách đó vài mét với chiếc giỏ trên tay, rất khó để liên hệ anh với người trong bức ảnh.
"Sao anh mua nhiều thuốc thế?" Lúc bước vào thang máy cô hỏi anh.
Phí Duật Minh mệt đến nỗi không muốn nói điều gì. Anh dựa người vào thang máy, uể oải giơ tay nhấn nút, túm lấy bím tóc của cô, kéo lại làm chỗ dựa, ngả người vào vai cô, hai tay vòng qua eo cô, khẽ cảnh cáo: "Lát nữa em nghe lời một chút".
Vì sao phải nghe lời? Khanh Khanh không dám hỏi, trong lòng bắt đầu nghĩ lung tung, thầm nghĩ anh bị ốm chắc không dám làm gì, có điều qua chuyện lần trước, cô không thể hoàn toàn yên tâm về anh.
Sau khi vào cửa, anh đặt đồ trong túi lên chiếc bàn trong phòng khách, vào phòng bếp rót hai cốc nước, đưa cốc nước ấm cho cô, sau đó mở hai gói thuốc, bày một hàng thuốc trước mặt cô.
"Em có đói không, có muốn ăn chút gì trước không?"
Cô lắc đầu và nói: "Không đói".
"Vậy thì uống cái này trước, lát nữa ăn sau".
Anh ngửa đầu dốc thuốc vào miệng, sau đó uống một ngụm nước lạnh. Anh đặt cốc xuống, thấy cô vẫn còn đang ngồi nghịch, liền giúp cô xé gói thuốc ra.
"Uống đi, đề phòng cảm cúm".
Những viên thuốc nhỏ bé vàng đỏ xen kẽ nằm gọn trong lòng bàn tay. Trông chúng thật đáng thương. Khanh Khanh đã uống chúng dưới sự thúc ép của anh.
Phí Duật Minh đặt cốc xuống bàn, kéo Khanh Khanh vào phòng ngủ. Anh còn sức để giằng co nữa, đứng ở cửa phòng ngủ, đưa ra yêu cầu vô lý: "Ngủ với anh một lúc".
Khanh Khanh từ chối theo bản năng: "Em không ngủ".
"Không ngủ cũng phải ngủ, anh đang sốt đây này". Anh lấy cảm cúm làm cái cớ, kéo cô vào phòng ngủ.
Anh không nghĩ gì cả, ϲởí áօ khoác rồi đè cô xuống giường, dựa vào ưu thế thể hình, vừa kéo chăn, vừa cởi hàng cúc áo nhỏ trên chiếc áo len dài của cô.
"Phí Duật Minh".
Thân hình nóng hừng hực đè xuống. Người anh nóng như một cái lò lửa, cách lớp quần áo gối lên иgự¢ Khanh Khanh, chạm vào cánh tay mát lạnh của cô, không kìm được thở dài dễ chịu.
"Suỵt... đừng làm ồn, ngủ đi". Anh thật sự rất buồn ngủ, hai mắt cứ díp lại với nhau, không còn sức lực để nổi cáu, chỉ muốn được nghỉ ngơi. Cho dù cô có co mình như thế nào thì anh cũng có cách làm cho chân tay cô duỗi thẳng ra, xếp gọn tư thế cuộn mình trong vòng tay anh. Anh áp trán vào nách cô, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, hài lòng nhắm mắt.
Không thể nói lý lẽ với người bị sốt, ban đầu Khanh Khanh còn đếm lông mày của anh, lén thổi những sợi tóc trên trán anh. Một lúc sau, thuốc cảm cúm phát huy tác dụng, cô ngáp lên ngáp xuống, buồn ngủ tới mức gục đầu xuống gối. Muốn chăm sóc anh nhưng sự việc trái với ý muốn, cô bị cuốn theo giấc ngủ ấm áp của anh, chẳng bao lâu cũng chìm vào giấc chiêm bao.
Khanh Khanh đã mơ một giấc mơ, cô cưỡi ngựa bạch chở hàng hóa rong ruổi đi trên thảo nguyên bao la, gió thổi hiu hiu. Phí Duật Minh phóng Hummer đuổi theo sau nhưng không đuổi theo được, khiến cô cảm thấy vô cùng đắc chí. Không biết vì sao một lúc sau cô ngoảnh đầu lại thì chiếc Hummer của anh đã biến mất. Cô tiếp tục cưỡi ngựa lao đi nhưng bị mất phương hướng, quay đầu tìm thì chỉ thấy thảo nguyên mênh ௱ôЛƓ, khắp nơi đều là màu xanh, giống như đại dương xanh ngắt. Gió thổi dạt những ngọn cả cao đến lưng người, dường như muốn nhấn chìm cô. Cô nhìn về phía xa, lớn tiếng gọi tên anh: "Phí Duật Minh. Anh đang ở đâu?"
Khanh Khanh trượt xuống gối, giật mình tỉnh giấc. Cô dụi mắt, muốn nằm xuống ngủ tiếp nhưng không thể nhúc nhích được. Cô thấy rất tức иgự¢, nhìn xung quanh tìm anh, cúi đầu thì thấy mái tóc đen rậm rạp. Cô đưa tay sờ trán anh, trán lấm tấm mồ hôi, không còn nóng ra như lúc nãy, nhiệt độ sau gáy cũng giảm xuống.
Lần đầu tiên cô được ngắm nhìn dáng vẻ của anh lúc ngủ, bên tai vẫn còn nhịp thở khe khẽ. Một cảm giác yên lòng trào dâng trong lòng Khanh Khanh. Cô đặt tay lên gáy anh, không thể ngủ tiếp được nữa.
Tình yêu là mù quáng. Khanh Khanh thường tự hỏi mình tình cảm giấu kín này sẽ có kết quả như thế nào, nghĩ rất nhiều nhưng không nghĩ thông suốt điều gì, vì thế không nghĩ nữa, nghe theo cảm giác của mình. Rất nhiều lần chạm mặt Shawn ở trường, cô cũng đã từng suy nghĩ vì sao lúc đầu lại từ chối Shawn dứt khoát như vậy mà bây giờ lại tiếp nhận tình cảm của Phí Duật Minh không chút do dự. Lẽ nào chỉ vì anh mang trong mình huyết thống Trung Hoa?
Lúc Phí Duật Minh tỉnh dậy, Khanh Khanh vẫn đang ngủ, những sợi tóc lòa xòa dính vào người. Tác dụng phụ của thuốc cảm cúm khiến anh có cơ hội hưởng thụ cảm giác không chút ngăn cách với cô. Anh đang định sát lại gần thì đột nhiên cô mở mắt, xua đi mọi ý nghĩ của anh.
"Ngủ ngon không?" Hai người gần như hỏi câu hỏi giống nhau cùng một lúc.
Cô nhìn vào mắt anh, chủ động hôn lên đó, sau đó gối đầu lên tay anh.
"Chúng mình nói chuyện nhé".
"Ừ, nói chuyện gì?"
"Anh không được đi. Anh đã suy nghĩ chuyện làm thế nào để bố mẹ em chấp nhận anh chưa?"
"Nghĩ rồi".
"Anh út của em đã chấp nhận như thế nào thì anh sẽ nói với bố mẹ em như thế, chắc họ cũng có thể chấp nhận anh".
"Không được. Nếu anh nói như thế thì cả đời này đừng có mà gặp em".
"Vì sao? Thế bạn trai trước đây của em nói thế nào?" Anh hỏi rất nghiêm túc nhưng lại bị cô cho hai cú đấm.
Lòng bàn tay của Khanh Khanh chịu lực bắn ngược trở lại khiến cô vừa đau vừa tê. Thấy anh không biết đau, cô lại đấm một cú vào phần cơ bắp rắn chắc nhất trên иgự¢ anh. Lần này thì anh đau thật, lấy tay xoa xoa.
"Làm gì thế, không thể hỏi được sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc