Vô vàn khó khăn, không tốt đẹp như tưởng tượngKhanh Khanh nghe thấy Phí Duật Minh nhắc đến nhà riêng mấy lần nhưng chưa bao giờ đến đó. Xe đi vào gờ giảm tốc thu phí ở nhà xe dưới tầng hầm, thân xe khẽ rung lắc, lúc ấy cô mới có phản ứng. Cô ngồi dậy, ngắm nhìn không gian xa lạ xung quanh. Giọng nói của anh vang lên từ phía sau, rất nhẹ nhàng: "Khanh Khanh, đến rồi".
Xe dừng lại ở nhà xe dưới hầm, đèn tắt. Ghế của cô được điều chỉnh cao lên, Phí Duật Minh cúi người cởi dây an toàn cho cô, nhặt áo khoác rơi dưới đất rồi nắm tay cô áp lên mặt mình.
Khanh Khanh gật đầu, quay người lại nhìn đôi mắt màu cà phê đậm của anh, chỉ thấy khóe mắt cay cay, không thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh được nữa.
Anh nắm tay cô suốt đường đi. Khi vào thang máy, anh vòng tay qua eo cô, để cô ngả vào lòng mình, nắm tay cô cùng nhấn nút.
Tầng 39. Họ đã cách mặt đất rất xa nhưng không chắc có thể cách xa tất cả mọi phiền não.
Lúc bước vào cửa, Khanh Khanh cởi giày cao gót đi chân đất, toàn thân được ôm rất chặt nhưng vẫn không cao đến cằm anh. Cảm giác ấm áp khi được bảo vệ bỗng chốc trở lại, nước mắt của cô lại trào lên.
Phí Duật Minh ôm cô, nghe cô khóc thút thít, phần иgự¢ chiếc áo sơ mi nhanh chóng bị thấm đẫm một mảng nhỏ.
"Khanh Khanh... sao thế? Em nói cho anh biết, đừng đau lòng, hãy nói cho anh biết".
Anh dỗ cô rất nhiều lần cô mới từ từ bình tĩnh trở lại. Lúc ngẩng mặt lên phấn trang điểm nhòe hết cả, đôi mắt long lanh nước, son môi quệt xuống tận cằm, trán vẫn còn đỏ, hơi sưng, lấm tấm mồ hôi. Thấy dáng vẻ thê thảm của cô, anh không hỏi tiếp nữa.
Phí Duật Minh bế Khanh Khanh, để cô ngả đầu vào vai mình. Thỉnh thoảng lúc Tiểu Long hay Tiểu Hổ giận dỗi anh cũng bế chúng như thế này. Nhưng trẻ con rất đơn thuần, khóc xong thì thôi. Còn Khanh Khanh thì cứ sụt sịt, cũng không nói gì, thỉnh thoảng người lại run lên.
Khoảng mười phút sau Khanh Khanh mới ngừng khóc. Phí Duật Minh dắt cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Cô chui vào lòng anh theo bản năng, dường như khóc trước mặt anh là một chuyện rất mất mặt.
Phí Duật Minh tựa cằm lên trán cô, không biết phải làm thế nào với cô.
"Ai bắt nạt em?"
Cô không chịu nói.
"Giận anh à?"
Cô vẫn không nói.
"Ở nhà làm sao à? Hay là anh trai em?"
Vừa nhắc đến gia đình và Mục Tuần cô càng khóc to hơn. Anh đành phải im lặng, mặc cho cô khóc thỏa thích.
Phòng khách chỉ còn lại tiếng sụt sùi của cô, thế nên anh bắt đầu ngân nga gì đó, giống như bài hát mà không phải là bài hát, giống một bài thơ nước ngoài hơn. Anh chuyên về máy móc, làm bạn với xe hơi trong suốt mười năm, không biết nhiều cách dỗ dành để làm cô vui.
On the first day of Shakespeare Juliet said to her beaux.
Wherefore art thou Romeo.
On the second day of Shakespeare Hamlet said to me.
To be or not to be,
Wherefore art thou Romeo.
On the third day of Shakespeare Bottom said to me,
I\'m an ass.
To be or not to be?
Wherefore art thou Romeo[1].
Anh đọc được một đoạn, dừng lại vỗ lưng cô rồi lại đọc tiếp. Những câu thơ trầm bổng có thể coi là một trong số ít những câu thơ mà anh vẫn còn nhớ được, đọc bằng tiếng Anh xong còn có thể dùng tiếng Pháp, tiếng Đức đọc cho cô nghe.
Những câu thơ này đều là câu chuyện của Shakespeare, bi kịch, hỉ kịch, những người có duyên tình nên nghĩa vợ chồng, vợ chồng âи áι bị chia cắt, tất cả gồm mười hai câu chuyện. Rất nhiều cuộc đời đan xen ở câu cuối cùng, câu lặp lại nhiều nhất là câu "Tại sao chàng lại là Romeo".
Tình cảm vốn là vấn đề hết sức phức tạp. Vì anh là Phí Duật Minh từ nước ngoài trở về nên gia đình mới kịch liệt phản đối, mới có sự rung động, có mâu thuẫn, có mơ hồ và cũng có cả ai oán. Nhưng một khi cô đã hy sinh bất chấp tất cả, lại có một người đàn ông như thế này ở bên cạnh thì có muốn hối hận cũng không thể.
Khanh Khanh không khóc nữa, thực ra cũng không có nhiều nước mắt như thế. Dù sao thì cũng đều là người trưởng thành, về sau chỉ nằm bò trên người anh nghe anh đọc đi đọc lại bài thở ấy. Đến "Ngày thứ bảy" anh ngừng lại một lát, câu Lysander nói với Hermia[2] là "Anh yêu Hermia" bị anh chuyển thành "Anh yêu em". Sau đó anh không đọc nữa, áp mặt vào tóc cô thở dài.
Đôi mắt của Khanh Khanh lại long lanh nước. Lần này không phải là đau lòng mà là cảm động. Lần đầu tiên anh nói tiếng "yêu" trong tình huống đặc biệt như thế này.
"Bây giờ có thể nói được chưa, rốt cuộc là chuyện gì?"
Cô khịt mũi, cuối cùng đã có thể bình tĩnh nói cho anh nghe: "Hôm qua em đi xem mặt".
"Xem mặt?" Anh không hiểu nghĩa là gì.
"Là blind – date".
"Sau đó thế nào?"
"Lúc nãy anh út lại muốn đưa em đi xem mặt".
"Ừ". Nghe đến đây Phí Duật Minh đã hiểu ra vấn đề, "Vậy đã đi chưa?"
"Chưa, trên đường đi bọn em cãi nhau".
"Vì sao?"
"Em không muốn đi", nói xong cô nhìn anh, mắt vẫn còn tia máu.
"Thế sao em khóc? Không đi thì thôi". Anh thấy không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, không đáng phải đau lòng như thế. Nhưng cô chỉ lên trán rồi nói với anh: "Anh ấy đánh em".
Phí Duật Minh rất tức giận khi nghe thấy câu nói đó. Anh buông cô ra rồi đi lấy áo khoác nhưng bị Khanh Khanh ôm chặt từ phía sau.
"Anh làm gì đấy?"
"Đi tìm anh ta, anh ta dựa vào cái gì mà đánh em? Em ở bên anh, anh ta có thể không đồng ý, không ủng hộ nhưng dựa vào cái gì mà đánh em?"
Khanh Khanh cũng lo lắng, vội vàng giải thích: "Không đánh, chỉ là đập nhẹ một cái thôi".
"Đập nhẹ?" Anh quay người lại nâng mặt cô, ánh mắt đầy hoài nghi, "Đập nhẹ mà sưng được ư?"
Khanh Khanh dứt khoát lấy tay che trán, không thừa nhận anh ấy đã đập vào trán mình, chỉ nói không sao, không cho anh đi tìm Mục Tuần gây chuyện.
"Cho dù em là gì thì anh ta cũng không nên ra tay, hiểu chưa? Em là con gái, huống hồ anh ta là anh trai em". Phí Duật Minh bị cô kéo về ghế sofa, không ngớt lời cầu xin, nhưng anh vẫn còn tức giận, nói lý lẽ cho cô nghe.
Cô chỉ có thể ngồi im nghe anh nói, chỉ tranh luận một câu: "Lúc nãy anh nhắn tin rõ là chậm. Tiếng Trung của anh kém, không biết nhiều chữ, gia đình cũng không ở đây, sao gia đình em có thể thích anh được? Anh út của em cũng vì muốn tốt cho em. Trong chuyện này anh cũng có lỗi". Sau đó cô không nói gì nữa, gục mặt xuống tấm đệm, không chịu ngẩng mặt lên.
Phí Duật Minh nén cơn tức giận, suy nghĩ những lời cô nói, thấy đó đúng là sự thật, đành phải nhượng bộ: "Thôi không nói nữa, đừng nghĩ nhiều quá. Chuyện tình cảm là chuyện của anh và em. Sau này anh cố gắng để họ thích anh là được chứ gì? Để họ chấp nhận anh".
"Họ có thể chấp nhận anh không?"
"Có thể, nhất định là có thể. Em ngồi dậy, ϲởí áօ khoác, đi rửa mặt, uống chút gì đó".
"Em không đi".
"Nghe lời, mau đi đi".
Cuối cùng cô bị anh đẩy vào nhà tắm. Cô soi mình trong gương, không dám thừa nhận đó là mình, đành phải rửa mặt, ૮ởเ φµầɳ tất để mình trông gọn gàng hơn một chút. Lúc cô đi ra anh đã pha một bát yến mạch, đặt trên bàn ăn.
Khanh Khanh tránh nói đến chủ đề nhạy cảm, vừa ăn yến mạch vừa nghe anh nói về xe hơi. Anh còn lấy trong thư phòng vài cuốn mô hình xe cho cô xem. Cô không chú tâm lắm, mới ăn được nửa bát yến mạch đã hắt hơi mấy cái liền.
"Em thấy hơi lạnh".
Phí Duật Minh thấy cô mặt váy ngắn, để lộ đôi chân trắng mịn, quả thực không phải lúc nghe giảng về xe hơi. Thế nên anh bảo cô nằm xuống sofa, đắp áo khoác của anh. Anh vào bếp cất bát, quay lại định nói chuyện với cô nhưng Khanh Khanh đã gối đầu trên đệm ngủ thi*p đi, bím tóc vắt sang một bên, mắt và trán vẫn còn sưng. Phí Duật Minh vốn định lấy thêm áo đắp cho cô nhưng nghĩ mình đang ở nhà nên bế cô vào phòng ngủ, để hé cửa phòng.
Phòng ngủ kéo rèm cản ánh sáng nên rất tối. Khanh Khanh ngủ từ trưa đến chiều. Lúc Phí Duật Minh bưng đồ ăn vào phòng cô vẫn chưa tỉnh. Anh bật đèn đầu giường, phát hiện cô không nằm trên gối mà cả người chui vào trong chăn, cuộn tròn trông giống như một chiếc bánh mỳ.
Anh đặt chiếc bánh pizza cạnh đầu giường, lại gần gọi cô, bỗng nhiên có một cảm giác không chân thực.
Anh lật chăn ra, nhìn mái tóc dài vắt lên gối, dày và đen nhánh. Một chiếc dây buộc tóc rơi xuống thảm. Anh nhặt lên nghịch, là rất nhiều số "7" với nhiều màu sắc và tạo hình khác nhau buộc lại với nhau. Chả trách bọn trẻ gọi cô là Miss 77.
Anh gọi mấy câu không thấy cô trả lời. Mặt cô thò ra ngoài, làn da trắng mịn, sống mũi thẳng tắp, đầu mũi căng tròn, lông mi dài, mí mắt vẫn còn dính chút mascara, những vết sẹo thủy đậu trên má đã biến mất.
Cô khiến trái tim của Phí Duật Minh trở nên mềm mại. Anh muốn cười, nhưng vẫn chưa nở nụ cười thì đã chạm vào chiếc khóa kéo xuống bên váy của cô. Anh nhẹ nhàng lần theo chiếc khóa xuống thấp hơn.
Trong giấc mơ cô thấy ngứa ngứa, miễn cưỡng đáp lại nụ hôn của anh, nhanh chóng tỉnh lại. Cô ՐêՈ Րỉ một tiếng, mở mắt ra thì thấy phòng vẫn sáng.
"Phí Duật Minh..."
"Ừ", anh tắt đèn, trong bóng tối mờ ảo, cảm giác lòng bàn tay đang chạm vào một vùng da rất mịn màng, mềm mại, không thể kìm nén được, "Em có muốn ăn gì không?"
"Không ăn".
"Ngủ đi".
"Vâng".
Anh nằm sau lưng cô hôn lên chiếc má lúm đồng tiền. Khóa đã kéo hết, anh lại vô tình cởi khuy áo sau lưng cô. Cô không nói gì, co người lại. Anh đặt tay lên иgự¢ cô, khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau cô thấy người nóng rực, nóng đến nỗi cô thở dài, run rẩy hé bờ mi, nhìn anh trong bóng tối.
"Không được..."
Anh lại hôn cô, vuốt ve niềm thương cảm xót xa của cô. Chiếc váy mà cô mặt đi gặp người đàn ông khác đã gần như không còn trên người cô. Anh nằm đè lên trên, bỗng nhiên có chút không thể kiềm chế được.
"Không được..."
Lúc cô bảo dừng cũng là lúc anh dừng lại. Hai người đều có chút ngượng ngùng. Anh cố kìm nén ham muốn cơ thể, giúp cô mặc váy. Hai người nhìn nhau, ngón tay cũng đan vào nhau, không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng xé toạc, dây váy đã đứt. Hai người đều sững người, sau đó Khanh Khanh không nhịn được bật cười. Cô gục đầu vào lòng anh, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
"Không được cười". Anh cố làm ra vẻ nghiêm túc nhưng thực ra ánh mắt tràn đầy yêu thương. Anh đắp chăn cuốn chặt người cô trong vòng tay, áp trán vào trán cô, cảm giác chỗ bị sưng có chút nóng rát.
"Ngủ đi, anh ngủ cùng em".
"Vâng". Cô nhắm mắt, hơi thở phả vào mặt anh, tự nhiên nhích người về phía anh, hôn lên môi anh.
Chẳng bao lâu, Khanh Khanh nằm im không nhúc nhích. Phí Duật Minh thì không sao ngủ được. Dưới chiếc chăn màu cà phê là ga trải giường màu trắng tuyết, dưới nữa là màu cà phê. Cô nằm giữa những gam màu của anh, giống như con rắn độc thách thức khả năng tự kiềm chế của anh. Rất nhiều lần anh giơ tay ra nhưng lại không thể không rụt tay lại.
Lúc tỉnh dậy, chăn xòa xuống đất, anh đang hôn lên một nốt ruồi trên lưng cô.
"Dậy rồi à, ăn chút đồ ăn. Ăn rồi cùng anh cố gắng để người nhà em sớm chấp nhận anh".
Cô nghe vậy đẩy anh ra nhưng không đẩy được, liền cắn vào ngón tay đang thò ra của anh.