"QinQin", Ông Trác Thanh đuổi theo hai bước, Mục Tuần dừng lại, kịp thời chắn đường anh ta.
"Em vào đi, nhớ dạy thật tốt". Mục Tuần đẩy Khanh Khanh vào cửa, tay vẫn xách túi đồ ăn sáng, không hề đưa cho cô. Khanh Khanh đứng ở cửa, chần chừ một lúc lâu, vì điện thoại đổ chuông nên cô đành phải đi vào trường.
Cô nhấc máy, số điện thoại lạ, nhưng giọng nói lại rất thân thuộc.
"Mau vào đi, nhớ dạy thật tốt, đừng quan tâm đến bọn họ, không cần lo lắng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu". Giọng nói của Phí Duật Minh kiên định, chắc chắn, nói xong anh tắt máy luôn.
Khanh Khanh ngoảnh đầu lại tìm. Ở cổng trường chỉ có Mục Tuần và Ông Trác Thanh. Cô lại chạy đến cổng bên chỗ đỗ xe bus của trường nhưng không thấy chiếc Hummer.
Khanh Khanh bước vào phòng nghỉ như người mất hồn. Giống như mọi ngày cô pha một cốc cà phê, mở sách ra đọc. Nhưng vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên tâm trạng của cô rất bất an. Sau khi xe đưa đón cán bộ của trường đến, cô liền tìm Gia Lan, hai người đi lên tầng thượng tâm sự.
Trước giờ vào lớp, cô đang điểm danh cho bọn trẻ thì nhận được tin nhắn của Mục Tuần. Anh nói tất cả đã giải quyết ổn thỏa, không cần lo lắng. Nhưng Khanh Khanh vẫn thấy lo lắng không yên, vừa hết tiết là chạy ra hành lang gọi điện thoại cho Mục Tuần.
"Anh không đánh nhau với người ta chứ?"
"Không, không, anh đang ngủ đây này", giọng nói của Mục Tuần có chút khàn khàn, nghe có vẻ rất thoải mái, "Em cứ dạy học cho tốt vào, đêm qua ngủ không ngon, anh đang buồn ngủ, chiều còn phải đến công ty".
"Vậy anh ngủ đi, em không làm phiền anh nữa, buổi trưa nhớ ăn cơm đấy". Khanh Khanh cúp máy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Giờ ăn trưa, cô phụ trách mang giấy nhắn của phụ huynh tới, là của Mrs Phí. Bà ấy nói tạm thời ngừng một buổi học của Tiểu Hổ. Vừa nhận được mẩu giấy nhắn, tâm trạng vừa mới nhẹ nhõm một chút lại trở nên căng thẳng, cô sợ Ông Trác Thanh xảy ra chuyện gì. Sau bữa trưa, đợi bọn trẻ ngủ say, cô trốn trong nhà vệ sinh của giáo viên gọi điện thoại cho Phí Duật Minh. Bên anh rất ồn ào, "alo" rất nhiều lần mới có hồi âm.
"Alo, anh đây, có chuyện gì thế?". Anh tỏ ra rất bất ngờ khi cô gọi điện cho anh vào lúc này.
"Có phải buổi sáng họ đánh nhau không? Mrs Phí bảo không dạy học cho Tiểu Hổ nữa". Khanh Khanh hạ thấp giọng nói.
"Đâu có, là anh bảo tạm ngừng một buổi, em cũng mệt rồi. Em có muốn dạy Trác Thanh không?".
"Không".
"Vậy thì tốt. Anh đang bận, chiều anh gọi điện cho em. Hôm nay em về nhà ăn cơm sớm nhé!".
"Vâng".
Khanh Khanh nhận ra anh không muốn nói chuyện lâu, liền quay về lớp với tâm trạng bồn chồn bất an.
Buổi chiều lúc tan học, Khanh Khanh vừa đưa bọn trẻ lên xe bus xong thì Mục Tuần cùng chiếc xe máy xuất hiện trước cổng trường.
"Chẳng phải anh nói là đến công ty sao?".
"Về rồi". Anh vẫn ngả người vào xe, thay chiếc quần không bị rách, áo khoác, khăn quàng vẫn như lúc sáng, trên tay cầm là chiếc mũ bảo hiểm màu hồng mà cô vẫn thường đội.
"Anh chờ em tan ca, có thể vào đợi một lát được không?".
"Dĩ nhiên là được rồi, anh đến phòng máy tính chơi game không?".
"Không chơi nữa, ở công ty chơi đủ rồi". Mục Tuần gượng cười, túm bím tóc của Khanh Khanh. Khuôn mặt trắng mịn toát lên vẻ thân thiết, dịu dàng như trước đây. Khanh Khanh yên tâm, quay về lớp học viết kế hoạch học tập. Mục Tuần và Nọa Mễ nói chuyện, nhân tiện giúp cô sắp xếp truyện trên giá sách.
"Khanh Khanh, anh chị đến trường làm gì?". Trên đường đến phòng nghỉ lấy nước, Nọa Mễ chạy ra từ đầu hành lang bên kia.
Chương 8: Lặng lẽ, mối tình vụng trộm
Nọa Mễ nghe vậy e thẹn, không dám hỏi tiếp nữa, gãi đầu rồi chạy đi.
Buổi tối, lúc ăn cơm cùng cả nhà, Khanh Khanh vẫn đặt điện thoại trong túi áo. Ông bà nội và Mục Tuần gắp thức ăn cho cô, cô cũng không dám kén ăn, ngoan ngoãn ăn hết một bát cơm.
Ăn xong, ông bà nội chuẩn bị xem chương trình nông thôn như thường lệ. Mục Tuần vẫn còn một nhiệm vụ phải hoàn thành nên về phòng trước. Khanh Khanh ngồi trên giường đọc sách, cứ một lúc lại rút điện thoại ra nhìn, hoặc là mở hộp thư đến ra xem có bỏ lỡ tin nhắn của anh không, hoặc là xem nhật ký cuộc gọi.
Cô đã lưu số điện thoại của Phí Duật Minh trong điện thoại, để tránh tai mắt, cô lưu với cái tên là Mr Phí. Khi tin nhắn của Phí Duật Minh đến, cô đang suy nghĩ không biết cài đặt nhạc chuông gì cho cuộc gọi đến của anh.
Chuông báo tin nhắn vừa rung lên, Khanh Khanh đã xúc động đến nỗi suýt thì làm rơi điện thoại xuống giường. Màn hình điện thoại Nokia in hình bóng của cô.
Tin nhắn rất ngắn, nhắn bằng tiếng Anh: "Anh đang ở ngoài, ra ngoài đi".
Khanh Khanh vội vàng nhắn lại, nội dung còn ngắn hơn: "Ngay bây giờ?".
Điện thoại lập tức đổ chuông: "Anh đang ở cổng Champagne Tower, gặp nhau một lát".
"Ok".
Mối tình xuyên quốc gia của cô ngay từ khi bắt đầu đã lén lén lút lút, vì thế không thể cố làm ra vẻ e ấp thêm nữa. Khanh Khanh xỏ dép đi xuống dưới, khi đi qua phòng Mục Tuần, cô vốn đi rất khẽ, nhưng sau đó nghĩ lại nếu bị phát hiện thì không hay, thế nên trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Chiến đội trên màn hình máy tính đang đối phó với một con mãnh thú. Khanh Khanh nhìn cảnh chém Gi*t đổ máu, đột nhiên trước mắt hiện ra cảnh tượng một ngày nào đó anh út và Phí Duật Minh cũng mặc áo giáp, mang theo νũ кнí, quyết một trận sống ૮ɦếƭ vì cô.
"Sao thế? Ngồi xuống đây". Mục Tuần đang bận, cũng không gọi cô, chuyên tâm đối phó với mãnh thú.
Cùng chung sống với nhau hơn hai mươi năm, cô đã sớm học được cách ứng phó với các anh của mình.
"Anh út, em muốn ra ngoài đi dạo, anh đi không?".
"Đợi lát nữa được không, đang đánh mà". Mục Tuần không ngoảnh đầu lại, vẫn dán mắt vào màn hình.
"Thế thì em ra ngoài đi một vòng, hai mươi phút nữa em về".
"Đi đâu?". Cuối cùng thì Mục Tuần cũng buông thứ trên tay xuống, ngoảnh đầu nhìn cô. Tối hôm trước vừa cãi nhau, hai anh em vẫn còn chút di chứng.
"Đi một vòng quanh khu phố, ăn no quá". Khanh Khanh vỗ bụng, tỏ ra rất thành khẩn.
"Đừng đi xa đấy, anh chơi xong sẽ ra tìm em. Vườn hoa phía đông đang rải đường, cẩn thận không ngã". Mục Tuần dặn dò xong lại quay về tham gia vào cuộc tiến công tập thể của chiến đội. Khanh Khanh giống như được phóng thích, chạy xuống dưới mặc áo khoác, chào ông bà nội rồi chuồn ra khỏi nhà.
Ban đầu cô còn vờ như thong dong đi dạo, vừa ra khỏi cửa liền chạy như bay, đến cửa Champagne Tower thì đã mệt đến nỗi thở không ra hơi.
Ở cửa không có chiếc Hummer, chỉ có vài chiếc taxi đứng chờ. Phía đối diện là một hàng xe riêng rất bình thường. Khanh Khanh đang đi tìm thì điện thoại đổ chuông.
"Anh ở đối diện, chiếc Buick đen", là Phí Duật Minh.
Khanh Khanh lớn như thế này rồi không biết Buick là gì. Ngay cả FAW Xiali còn không nhận ra, chỉ biết màu sắc. Cô chạy lại tìm mấy chiếc xe màu đen, chỉ thấy trống trơn, mới tìm được một nửa thì cánh cửa của chiếc xe phía sau mở ra. Phí Duật Minh thò đầu ra khỏi ghế lái.
Khanh Khanh vội chạy lại, anh mở cánh cửa bên chờ cô. Cô không quen anh lái chiếc xe nhỏ hơn chiếc Hummer. Cô đứng bên ngoài, ngây người đúng nửa phút mới được anh kéo vào xe.
"Người buổi sáng là anh trai như thế nào?". Trên xe nồng nặc mùi thuốc lá. Phí Duật Minh tắt nhạc, ném chiếc áo khoác trên ghế lái phụ ra ghế sau.