Cô không phải là người suy nghĩ nặng nề, cho dù có tâm sự cũng rất ít khi bộc lộ trong công việc. Không khí trong hội trường rất náo nhiệt, Khanh Khanh nhanh chóng hòa nhập được, cùng bọn trẻ khoa chân múa tay biểu diễn điệu múa của Ấn Độ. Chiếc khăn bịt mặt tung bay, tâm trạng của cô cũng hào hứng hẳn lên. Tình cảm là một mặt, nhưng cuộc sống không chỉ có tình cảm.
Biểu diễn thời trang kết thúc, nhạc nền được thay bằng bài quốc ca của Indonesia. Khanh Khanh nhặt con rắn giấy rơi dưới đất, nhấc váy đang định đi xuống cầu thang thì ở dưới hàng ghế khán giả vang lên tiếng huýt sáo rất chói tai.
Hướng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, Khanh Khanh nhìn thấy Zeus và Heracles vẫy quốc kỳ Hy Lạp về phía cô. Chúng hợp sức giơ tấm biển làm bằng nhựa xốp, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Hiếm khi Tiểu Hổ cười tươi như vậy. Đứng sau hai đứa trẻ là Ông Trác Thanh, quần bò áo sơ mi hoa, khuyên tai vẫn chướng mắt như thế, bên cạnh là Mrs Phí trong trang phục của một quý phu nhân.
Người nhà họ Phí cũng đến nhưng không phải là toàn bộ. Khanh Khanh cố gắng không để ý đến cái huýt sáo của Ông Trác Thanh, vẫy cờ che đi sự căng thẳng của mình, cùng đoàn Ấn Độ bước xuống, không nhìn về phía ghế khán giả.
Phí Duật Minh không đến, anh cũng sẽ không đến, tối hôm ấy chỉ là một sai lầm.
Cô đang nghĩ vẩn vơ, vẫn chưa đi đến cuối tấm thảm biểu diễn thời trang thì nghe thấy có người gọi "cô Mục" bằng tiếng Trung, cách phát âm rất kỳ lạ. Khanh Khanh bất giác ngẩng đầu lên kiếm tìm trong đám đông, rất dễ dàng phát hiện người đang giơ máy quay ghi hình cô. Trước tiên cô không dám chắc lắm, sau đó là ngạc nhiên, cảm giác ngạc nhiên qua đi là tâm trạng chua chát. Cô đứng ngây ra đó quên cả việc bước tiếp. Kính râm, áo jacket đen, mái tóc dựng đứng, khóe miệng nở nụ cười cô chưa bao giờ nhìn thấy, bỗng chốc trông anh trẻ hơn rất nhiều. Cho dù là buổi tối hôm ấy khi ở trên xe anh cũng không cười như thế với cô.
Quốc kỳ Ấn Độ tiếp tục vẫy đi vẫy lại, con rắn giấy rơi xuống đất, chiếc kính râm được bỏ xuống. Khoảnh khắc ấy dường như trong sân vận động hơn một nghìn người chỉ có hai người họ. Tất cả những người khác đều không tồn tại, bao gồm cả tiếng nhạc nước ngoài, tiếng vỗ tay dồn dập hết lớp này đến lớp khác. Anh tắt máy quay, đeo kính râm, bước lại gần nhặt con rắn giấy đặt lên tay cô. Lúc đứng dậy có nói một câu "Anh đợi em ở phòng phụ huynh".
Buổi biểu diễn thời trang kết thúc, Khanh Khanh đưa bọn trẻ đi ăn cơm cà ri Ấn Độ. Cô giao chúng cho trợ giảng quản lý, sửa sang lại khăn đội đầu và váy, vội vàng đi đến "cuộc hẹn" ở phòng phụ huynh.
Cô không dám chắc chắn anh có ở đó không, thậm chí do dự không biết có nên đi gặp anh không. Nhưng cô đã đi đến cửa phòng tiếp đón phụ huynh từ lúc nào không hay. Lúc đẩy cửa bước vào, cô căng thẳng đến nỗi đôi môi vẫn còn run rẩy.
Anh đang đứng ở chỗ cách cửa vào không xa, chiếc máy quay đặt trên bàn uống nước. Bên cạnh là cốc cà phê và chiếc kính râm.
Khanh Khanh không ngồi, chỉ đứng ở cửa ra vào, nhìn chằm chằm vào đường thêu tay trên mũi giày, chờ anh nói.
"Người đàn ông hôm ấy là ai?".
"Sao cơ?".
"Người đàn ông đón em ở cửa, anh nhìn thấy rồi". Anh bước lại gần, mỗi bước đi đều khiến nhịp tim của Khanh Khanh tăng tốc một cách đáng ngạc nhiên, "Dáng người cao, dắt xe cho em, bạn trai à?".
Hai từ "bạn trai" anh gần như phải nghiến răng mới nói ra được. Khuôn mặt không còn sự tùy tiện như trước, thậm chí có chút u uất, đưa tay là có thể chạm vào người cô nhưng lại rụt tay lại.
"Anh nói anh út của em?".
Nghe thấy cô nói vậy, vẻ u uất trên khuôn mặt của anh tan biến trong nháy mắt. Anh dựa người vào bức tường bên cạnh, mỉm cười vui vẻ. Với mức độ thấu hiểu của anh đối với cô, đừng nói là cùng một lúc có hai người đàn ông mà chỉ một người thôi cô cũng không thể ứng phó được.
Anh cảm thấy yên tâm, tâm trạng cũng thoải mái hẳn lên. Cho dù vẫn còn nghi ngờ về cô nhưng anh vẫn quay phim lúc cô biểu diễn thời trang để sau này xem lại. Nói ra mọi chuyện chỉ là chuyện sớm hay muộn, có điều thời gian địa điểm đều không thích hợp, anh đành thôi. Anh kéo ghế ngồi xuống rồi kéo chiếc ghế bên cạnh mình, chỉ tay và nói.
"Ngồi đi".
Khanh Khanh cảm thấy khó xử, rõ ràng là muốn ngồi xuống nói chuyện, nhưng...
"Em còn phải dẫn đoàn, bọn trẻ đang chờ em. Anh... anh có chuyện gì không? Nếu không có thì em phải đi đây, mọi người đang đợi". Khanh Khanh nóng lòng sửa sang lại khăn đội đầu, muốn kéo váy che bụng. Nhưng trang phục Ấn Độ truyền thống đều thiết kế như vậy, da bụng trắng mịn lộ ra ngoài. Lúc chọn trang phục chỉ chú ý đến trang phục đẹp, bây giờ bị anh nhìn thấy, hơn nữa ánh mắt dừng lại ở chỗ đó một lúc lâu, cô thấy rất hối hận. Muốn che cũng không che được, cuối cùng chỉ có thể dùng khăn đội đầu che đi một chút.
"Anh vừa đi công tác về", Phí Duật Minh ngoảnh đầu, mỉm cười một chút, vẻ mặt thân thiện hơn rất nhiều, "Mấy hôm vừa rồi không ở đây".
"Vâng".
Anh đi công tác hay không vốn là chuyện của anh, không cần thiết phải giải thích với cô. Họ là giáo viên và phụ huynh, nên ngồi hai bên nói chuyện. Nhưng bây giờ lại biến thành mối quan hệ không rõ ràng. Khanh Khanh không muốn nói quá rõ ràng nhưng cũng không thể dứt khoát ngoảnh mặt bước đi, vì thế chỉ đứng ở cửa Gi*t thời gian.
Bên ngoài là tiếng bước chân đi đi lại lại của giáo viên, trợ giảng, phụ huynh, học sinh tham gia hoạt động. Khung cảnh nhộn nhịp của ngày lễ Quốc tế tạo cho họ một góc yên tĩnh nhất.
"Chúng ta bớt chút thời gian nói chuyện được không?". Phí Duật Minh uống một ngụm cà phê.
"Vâng".
"Ừ, em đi làm việc đi, sáng mai chờ anh".
Anh không ép cô nữa, chủ động đứng dậy mở cửa cho cô. Khanh Khanh đứng ở cửa, khi anh bước lại gần, hơi thở của anh khiến cô không biết trốn đi đâu. Sự bình tĩnh, tự tin, lý trí sáng suốt vốn có của cô đều bốc hơi, đặt tay lên tay cầm vẫn còn run run, nụ hôn đêm hôm ấy giống như nước thủy triều ập tới.
Dường như không chỉ một mình cô cảm thấy bối rối. Anh đứng sau lưng cô, chống tay lên cửa, ngửi mùi hương trên tóc cô, cuối cùng không kìm được khen ngợi một câu: "Đẹp lắm!".
Cánh cửa phòng hội nghị mở ra, Khanh Khanh chạy ra ngoài với khuôn mặt đỏ như gấc chín, chạy được một đoạn thì gặp y tá Susi. Thấy cô đỏ mặt, Susi ngỡ rằng bệnh cảm cúm của cô tái phát hoặc khó chịu trong người, liền kéo cô đến phòng y tế.
Lúc Phí Duật Minh đi, hoạt động của lễ Quốc tế đang lên đến cao trào. Tiểu Hổ và Tiểu Long đang ở trong nhà ăn, cùng mẹ thưởng thức món ăn của các nước, vẫy tay với anh từ rất xa.