Mỗi tuần hai buổi học phụ đạo. Sau khi hết giờ làm, Khanh Khanh quen đi chiếc xe đạp điện của mình đến dạy gia sư. Trừ một vài trường hợp cực kỳ đặc biệt, cô không dễ dàng để Mục Tuần đưa đón. Khi thời tiết bước sang thu, trời cao mây nhạt, cô đạp xe, chân váy bị gió thổi bay để lộ bắp chân xinh xắn, không được coi là kín đáo nhưng rất vui. Đến Napa Valley, hình tượng cũng bị giảm sút. Hai bím tóc rối bù, chiếc làn nhỏ đựng rất nhiều thứ linh tinh lộn xộn, không ai nhận ra cô là giáo viên.
Nhưng không hiểu vì sao, vì giờ học của Tiểu Hổ mà mấy tuần gần đây tâm trạng của Khanh Khanh rất tốt. Đi xe đạp trên đường, cho dù chỉ là con đường trống trơn, cô cũng cảm thấy rất vui vì cảnh đẹp hai bên đường.
Giáo viên là một nghề cần kinh nghiệm. Vào học hai tháng rồi, ngoài việc chuẩn bị giáo án, những việc khác đều vào guồng. Khanh Khanh không bận lắm nên mượn giáo viên phụ trách vấn đề tâm lý ở trường rất nhiều tài liệu về việc chữa trị cho những trẻ em tự kỷ. Nhân lúc bọn trẻ ngủ trưa, mỗi ngày cô bỏ rất nhiều thời gian vào việc nghiên cứu tiết học phụ đạo cho Tiểu Hổ.
Từ việc vận dụng giáo học pháp của Montessori cộng với những phương pháp trên cuốn sổ tay phụ đạo cho những em nhỏ đặc biệt, giờ phụ đạo của Khanh Khanh tiến hành rất thuận lợi. Tiểu Hổ cũng có rất nhiều tiến bộ. Từng lời nói từng nụ cười của cậu bé đều khiến trái tim cô lay động, cho dù nó chỉ nói thêm một vài câu, muốn cùng chơi trò chơi với các bạn khác. Trong mắt Khanh Khanh, đó đều là tiến thêm một bước tiến lớn.
Giống như mọi ngày, Khanh Khanh đạp xe vào cánh cửa sắt của Napa Valley, nhảy xuống xe đưa chứng minh thư cho bảo vệ xem. Mấy người bảo vệ đã quen thuộc với chiếc xe đạp điện của cô, cho đi rất dễ dàng, thỉnh thoảng còn nói một vài câu khách sáo.
Khi ngồi lên xe, tốc độ lái xe của cô giảm đi một chút. Con đường trong khu phố kiểu Mỹ không dễ đi, nhiều ngã rẽ, nhiều xe cơ giới, ngoài ra Khanh Khanh còn phải, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng khi gặp chú của Tiểu Hổ. Lý giải của Khanh Khanh về crush rất đơn giản, giống như đâm xe vậy, cảm giác đâm rất mạnh, bước tiếp theo là tiếp tục đâm hay lùi một bước. Cô cũng không hành động tùy tiện, chỉ muốn thuận theo tự nhiên.
Chiếc xe đạp của Khanh Khanh vừa dựng ở trước căn biệt thự của nhà họ Phí, chưa nhìn thấy chiếc Hummer thường ngày vẫn đỗ trong nhà xe thì phát hiện trước nhà xe là một chiếc xe đua màu đỏ rất chói mắt, màu sắc chói lọi, muốn không để ý cũng khó. Cô lấy đồ trong giỏ xe, đoán nhà họ Phí có khách hay là có chuyện gì đó. Đi gần đến cửa đã nghe thấy tiếng cười vọng ra từ phòng khách.
Vừa vào cửa, cảnh tượng phức tạp hơn tưởng tượng của Khanh Khanh. Chí ít thì Mr Phí đã về nhà. Cô giúp việc chạy ra chạy vào. Tiểu Long, Tiểu Hổ cũng được đưa xuống dưới. Hai anh em ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, mỗi người cầm một món đồ chơi.
"Cô Mục, cô đến rồi! Đây là em trai tôi, Ông Trác Thanh", Mrs Phí quay người lại bắt chuyện với cô, giới thiệu cô với chàng trai xa lạ ngồi đối diện với Tiểu Long, Tiểu Hổ. Chàng trai kia rất lịch sự, đứng dậy gật đầu với Khanh Khanh, coi như là lời chào.
Khanh Khanh không hiểu nhiều về nhà họ Phí, càng không biết Mrs Phí Ông Trác Nhã có em trai. Chàng trai này không giống Mrs Phí lắm, có lẽ vì tuổi tác có chút cách biệt, nhìn qua cũng biết anh ta chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi. Khuôn mặt phương Đông trắng trẻo, khôi ngô, đường nét rõ ràng, trông có chút giống Hoàng Lập Hành(*), để tóc mái dài, mặc chiếc quần bò cũ và chiếc áo len màu cà phê cùng với chiếc áo phông để lộ vẻ phóng khoáng, thư thái. Trên tai trái còn đeo chiếc khuyên tai lấp lánh.
Khanh Khanh không dám chắc anh ta có phải là thế hệ 9X không, nói tóm lại không phải là mẫu người giống cô, chắc chắn cũng không cùng hoàn cảnh sống, thậm chí không thuộc một thời đại. Cô quyết định xem anh ta như một đứa trẻ. Đàn ông chưa đến ba mươi tuổi vốn dĩ vẫn còn là trẻ con. Trẻ hơn, đẹp trai hơn một chút thì càng như vậy. Còn chú của Tiểu Hổ, cảm giác chín chắn hơn rất nhiều.
"Xin chào", lịch sự thì không thể thiếu được, Khanh Khanh đi đến giữa phòng khách, chủ động giới thiệu về mình, "Tôi là Mục Khanh Khanh, cô giáo của Tiểu Hổ".
Anh ta mạnh dạn bắt tay cô nhưng dáng vẻ mơ màng, lại còn ngoảnh đầu nhìn Mrs Phí. Tiểu Long ngồi đối diện không kìm được đặt chiếc xe ô tô đồ chơi xuống, nhảy xuống đất, kéo tay Khanh Khanh và nói: "Miss 77, đây là cậu. Cậu không biết nói tiếng Trung. Cậu không hiểu. Cậu là đồ ngốc!".
Á?
Người đàn ông mỉm cười ngượng ngùng, bỏ tay xuống nhét vào túi áo, nhún vai, khuôn mặt vô tội.
Khanh Khanh đã gặp rất nhiều "Banana"(*) từ đầu đến chân, không còn thấy kỳ lạ nữa, liền dùng tiếng Anh giới thiệu lại.
Tiếng Anh của anh chàng này rất tốt, giao tiếp không gặp chướng ngại, phần lớn câu hỏi đều là những câu xã giao lịch sự, đúng mực. Chỉ có điều vẫn còn giờ học của Tiểu Hổ, Khanh Khanh không tiện ở dưới quá lâu, liền chào Mr và Mrs Phí một tiếng rồi đưa Tiểu Hổ lên trên.
Tối hôm ấy Mrs Phí chuẩn bị rất nhiều món ăn để đón tiếp em trai, nhất định đòi giữ Khanh Khanh lại dùng bữa. Vì có chút giao tình, không tiện chối từ, Khanh Khanh liền ở lại.
Mr Phí ngồi ở đầu bàn, tiếp theo là Mrs Phí, bên cạnh còn có một bộ bát đũa. Khanh Khanh hiểu ý của Mrs Phí là để cho Phí Duật Minh. Ông Trác Thanh ngồi cạnh Mrs Phí. Chỗ ngồi cho Khanh Khanh là đối diện với Ông Trác Thanh.
Các món ăn thiên về món ăn phương Tây. Khanh Khanh không thích lắm nhưng cũng ứng phó được. Lúc Mrs Phí hỏi cô chỉ gật đầu. Đến lúc ăn cơm, Phí Duật Minh vẫn chưa về, bát đũa cứ bày ở đó. Khanh Khanh liếc nhìn mấy lần rồi lại cúi đầu ăn thức ăn trước mắt mình. Ông Trác Thanh ngồi đối diện, tuy không biết tiếng Trung nhưng liên tiếp chủ động nói chuyện với cô. Hỏi về những chuyện trong nước, lại còn rót thêm rượu vào cốc của cô.
Vì là lần đầu tiếp xúc, Khanh Khanh rất dè dặt, trả lời câu hỏi rất thận trọng, chỉ uống một hớp rượu vang nhỏ, nếu có thể không nói thì sẽ không nói. Phần lớn thời gian là nghe Mr Phí và Ông Trác Thanh nói chuyện. Họ đều nói bằng tiếng Anh, thỉnh thoảng nói vài câu tiếng Quảng Đông. Mrs Phí sợ Khanh Khanh ngồi không nhàm chán, liền chủ động nói về chuyện phụ đạo Tiểu Hổ, nhắc đến chuyện muốn tăng một tuần hai buổi lên ba buổi.
"Vì sao ạ? Phụ đạo ngoài giờ quá nhiều Tiểu Hổ cũng không tiếp thu được, như thế là quá vất vả". Khanh Khanh có chút bức xúc.
"À, không phải Tiểu Hổ. Nếu tiện, cô có thể dạy tiếng Trung cho Ông Trác Thanh, em trai tôi mỗi tuần một buổi được không? Để nó học một chút, cho dù là những từ đơn giản nhất trong cuộc sống hàng ngày cũng được. Chúng tôi không thể dạy được!". Mrs Phí vừa gắp thức ăn cho cô vừa giải thích, "Nó về đây rồi nhưng không nghe hiểu cũng không nói được tiếng Trung, bắt xe mua đồ cũng khó khăn. Tôi muốn để nó học tiếng Trung".
Khanh Khanh suy nghĩ một lúc, phiền nỗi Ông Trác Thanh cũng ở bên cạnh nên không tiện từ chối ngay. Nguyện vọng ban đầu của cô là giúp đỡ Tiểu Hổ, không phải vì tiền, cũng không phải vì lý do gì khác. Cô không có kinh nghiệm dạy tiếng Trung cho người lớn, hơn nữa cũng không hứng thú lắm.
"Để tôi suy nghĩ đã rồi tính".
"Được, được". Mrs Phí quay sang thì thầm với Ông Trác Thanh. Ông Trác Thanh nhún vai, ngẩng đầu mỉm cười.
Sau bữa ăn chính là bữa điểm tâm, mọi người vẫn nói chuyện về kinh tế tài chính. Khanh Khanh không nói xen vào được, chỉ chú ý đến bộ đồ ăn vẫn chưa động đến, khó tránh khỏi có chút hụt hẫng. May mà có Tiramisu(*) tan trong miệng, nhanh chóng che lấp cảm giác hụt hẫng thầm kín.
Ăn xong, Tiểu Long, Tiểu Hổ đều đòi được nghe kể chuyện. Ông Trác Thanh cũng hứng thú theo vào phòng bọn trẻ. Khanh Khanh ôm đệm ngồi giữa tấm thảm, lấy quyển truyện mới trong chiếc làn nhỏ bé, lấy giọng, lật trang đầu tiên của cuốn Canh mầm đá.
Lúc Khanh Khanh ra về trời đã rất tối, Mrs Phí kiên quyết để Ông Trác Thanh đưa cô về. Khanh Khanh vừa mở khóa xe đạp điện, chiếc xe đua màu đỏ đã phóng đến trước mặt. Ông Trác Thanh thò đầu ra khỏi cửa xe, nét mặt như muốn nói, "Xin hãy nể mặt tôi". Trong đêm tối chiếc khuyên tai phát sáng, kết hợp với chiếc xe đua tốc độ cao của anh ta, nhìn thế nào cũng thấy là kiểu dân chơi điển hình, nhưng cũng không thể không nể mặt anh ta. Khanh Khanh khóa xe đạp điện, ngồi lên chiếc xe đua. Ông Trác Thanh lập tức mở mui xe, vừa mở ra, cảm giác hoàn toàn khác nhau. Khanh Khanh không kìm được thở dài, cuộc sống của dân chơi quả thực không giống người thường.
Thực ra không chỉ chiếc xe của Ông Trác Thanh khác biệt mà cách lái của anh ta cũng khác, đặc biệt là khác với Phí Duật Minh. Phí Duật Minh nhanh nhưng vẫn vững. Còn Ông Trác Thanh thì khác, lúc nào cũng như đang chiến đấu với ai, chọn toàn đường ổ gà lồi lõm, đường đôi, rẽ ngoặt đột ngột không nói, lại còn phanh xe không hề báo trước. Khanh Khanh co ro trên ghế, nhìn hai cột sáng trên mặt đường, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chỉ sợ cho hết bữa tối ra ngoài.
"Tôi không biết đường, cô nói cho tôi biết đi thế nào".
Ông Trác Thanh mở loa trong xe, nhạc dance vang vọng trong không trung, cảm giác rất hợp với vẻ biếng nhác của anh ta.
"Tiếng Anh của cô rất tốt, cô học ở đâu vậy?". Ông Trác Thanh một tay cầm vô lăng, đến đường chính giảm tốc độ một chút.
"Trung Quốc".
"Không thể nào, cô có âm Mỹ, chắc chắn là đã ở nước ngoài!".
"Đâu có".
"Cô dạy ở trường của Tiểu Hổ?".
"Đúng vậy".
"Bao lâu rồi?".
"Ba năm".
"Thú vị chứ?".
"Ừ".