Phí Duật Minh dừng xe ở cổng trường, ngồi trên xe một lúc, gần đến giờ tan học mới xuống xe đi qua cổng làm thẻ vào trường.
Bảo vệ đưa cho anh tờ giấy và 乃út ký tên rồi bắt chuyện với một người đứng sau anh.
"Hi, cô Thất Thất, có chuyện gì thế?".
Cô Thất Thất
Anh cầm 乃út quay người lại, trước mắt là một bức tranh nhiều màu được ghép lại với nhau giống như cầu vồng. Ánh nắng mặt trời đang chiếu vào đầu cô, hai bím tóc vẫn rất đen và thô, đôi mắt tràn đầy sức sống, hai bên là hai đứa trẻ đang quấy khóc, làm nũng với cô. Cô đi rất chậm, không hề chú ý đến chỗ anh đang đứng, vừa dỗ dành cô bé đang khóc, vừa dạy dỗ cậu bé đứng cạnh. Giọng nói nghiêm khắc, hoàn toàn không dịu dàng ngọt ngào như lúc kể chuyện cho Tiểu Hổ nghe.
Phí Duật Minh ký tên qua quýt rồi đưa tờ giấy cho bảo vệ, giật lấy tấm thẻ, rảo bước đi về phía Khanh Khanh.
"Anish, Anisha là em, không được bắt nạt em. Con là anh trai. Anh trai phải bảo vệ em gái, không được nói xen vào, nghe cô nói!".
"Anisha không khóc nữa, ngoan, lát nữa mẹ sẽ đến, sau này không được ςướק đồ của anh trai, nghe rõ chưa?".
Khanh Khanh ngồi dưới đất, dỗ dành hai đứa trẻ. Vì một thìa kem mà chúng đánh nhau ác liệt, khiến cô nổi cáu, không những đưa chúng đến góc phạt mà còn gọi phu nhân ngài đại sứ đến để nói chuyện.
"Miss 77, nó...". Anish muốn giải thích, Khanh Khanh chỉ giơ một ngón tay, nó liền nuốt nước bọt không nói tiếp nữa.
"Bây giờ xin lỗi em đi!".
"Xin lỗi!".
"Anisha tha lỗi cho anh chưa? Sau này có thứ gì ngon phải chia cho anh". Khanh Khanh lùi một bước, lay người cô bé, để hai đứa trẻ tự giảng hòa.
Phí Duật Minh đứng nhìn cô từ xa, đợi đến khi hai đứa trẻ lại nắm tay thân thiết anh mới bước lại, bỏ kính râm xuống, chủ động bắt chuyện với cô: "Miss 77, chào buổi chiều!".
Khanh Khanh không biết nói gì, hai đứa trẻ tròn mắt nhìn. Nhìn thấy anh giữa thanh thiên bạch nhật mà bộ dạng của chúng như nhìn thấy ma, sắc mặt lúc thì tái xanh lúc thì trắng nhợt, cuối cùng chỉ còn lại trắng nhợt. Hai người cách nhau bốn năm bước chân. Anh chủ động giơ tay ra, trước mặt bọn trẻ và bảo vệ, cô không tiện từ chối, cũng giơ tay ra.
"Chào anh!".
Chỉ là một cái bắt tay rất khẽ, thực ra anh chỉ vừa chạm vào tay cô, cô đã rụt tay lại, khẽ ho một tiếng rất không tự nhiên rồi lại ngồi xuống nói chuyện với hai đứa trẻ, không để ý đến anh nữa.
Anish và Anisha vốn đã giảng hòa, Khanh Khanh lại bắt chúng phải xin lỗi nhau, trái một câu "xin lỗi", phải một câu "không sao", nói xong tiếng Anh lại nói tiếng Trung. Hai đứa trẻ nói chán rồi, bắt đầu tìm niềm vui mới trên người Phí Duật Minh.
Không biết Anisha hay Anish phát hiện ra trước, chúng gần như đồng thanh hỏi: "Miss 77, chú ấy là 007 ạ?".
Câu hỏi này Khanh Khanh phải trả lời thế nào đây? Đúng cũng không phải, sai cũng không phải. Nếu giải thích, nói một hồi rồi lại dây dưa sang rất nhiều lời không cần thiết. Cô lấy cớ ra cửa chờ xe của phu nhân ngài đại sứ, đưa hai đứa trẻ ra khỏi cổng trường.
Phí Duật Minh vẫn đứng trong sân trước cổng chính, từ từ đi về phía lớp học, nghĩ đến lời của bọn trẻ, cảm thấy có chút đắc trí: 007? Cũng coi như là kính trọng một người đàn ông. Anh ngồi cạnh cửa kính của phòng tiếp đón phụ huynh, gọi một cốc cà phê đen. Xuyên qua cửa kính tìm hình bóng của cô và hai đứa trẻ.
Anh biết chắc chắn không đơn giản như anh nghĩ. Cái bắt tay lúc nãy đã thể hiện rất rõ, cô đối với anh, thậm chí có chút tránh né.
Họ gặp lại nhau ở cửa lớp mẫu giáo nhỡ. Anh đi theo cô suốt dọc đường, không nói chuyện nhưng cả hai đều hiểu đó là ý gì. Tiểu Hổ nhìn thấy chú, ngây người một lúc rồi mới tỏ vẻ vui mừng, bởi vì chú chưa bao giờ đến trường đón cậu. Tiểu Hổ vứt đồ chơi trên tay xuống, chạy từ khu vui chơi ở sau lớp ra ngoài, nhảy lên người Phí Duật Minh. Được anh tung lên cao quay bốn năm vòng nhưng không nói những lời vui sướng, cũng không cười khúc khích, chỉ nằm bò trên vai anh, dường như muốn tìm cảm giác gia đình.
Cả lớp nhìn thấy có người tung Tiểu Hổ lên cao bỗng thấy phấn khích hẳn lên, hoa quả cũng không chịu ăn, hò hét đòi anh phải tung lên. Khanh Khanh và Nọa Mễ vất vả một hồi mà vẫn có trẻ hò hét. Thấy cảnh tượng ấy, anh không nói gì, đặt Tiểu Hổ xuống, ôm cô bé gần mình nhất tung lên cao. Bọn trẻ hò hét ầm ĩ, vỗ tay khen hay.
Anh đặt cô bé xuống, những đứa trẻ khác chạy đến trước mặt anh, kéo ống quần thẳng tắp của anh, đòi anh phải tung lên. Hơn hai mươi bàn tay nhỏ bé giơ ra trước mặt, lại có em hò hét, không phải là "chú Tiểu Hổ" thì là "chú 007", có em còn khoa trương tới mức gọi anh là "chú áo đen". Khuôn mặt lạnh lùng của Phí Duật Minh xuất hiện nụ cười. Anh ϲởí áօ khoác vắt lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, tay áo xắn cao để lộ cánh tay, bế cậu bé béo mũm mĩm tung lên.
"Anh ấy khỏe thật", Nọa Mễ không đi ngăn lại mà còn nấp bên cạnh Khanh Khanh nói bóng nói gió, "Chắc là thường xuyên đi tập thể hình, rất có cơ bắp. Khanh Khanh, chị nhìn cánh tay của anh ta, còn rắn chắc hơn cả giáo viên thể dục".
Khanh Khanh lườm Nọa Mễ một cái, không tiện trách móc, cố gắng duy trì trật tự của hiện trường "tung cao", đưa những trẻ đã được anh tung lên cao ra ngoài hành lang mặc áo đeo cặp sách.
Nghi thức được tiến hành trong vài phút. Đứa trẻ cuối cùng được tung lên cao cũng là lúc các cô phụ xe đến. Khanh Khanh để bọn trẻ xếp thành hàng, cô phụ xe điểm danh rồi đưa đi. Vừa bước ra khỏi lớp học liền nghe thấy Tiểu Hổ nói: "Chú ơi, sao chú không bế Miss 77? Không công bằng!".
Khanh Khanh vừa trở lại bình thường, mặt lại nóng bừng lên, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Nọa Mễ che miệng cười chạy ra ngoài, lớp học chỉ còn lại ba người. Anh là phụ huynh, cô nên tiếp đón nhiệt tình. Nhưng nhìn thẳng vào mắt anh một lúc lại thấy không thoải mái chút nào. Cô hỏi một cách rất không tự nhiên: "Anh... anh đến có chuyện gì không?".
"Không có chuyện gì, nhân tiện đi qua đón Tiểu Hổ". Anh nói rất nhẹ nhàng, bế Tiểu Hổ lên đùa nghịch một chút rồi đi đến trước mặt cô, "Tiểu Hổ, về nhà thôi, tạm biệt Miss 77 đi nào".
"Bye bye Miss 77". Tiểu Hổ giơ tay ra, chạm tới bím tóc của cô, chạm một cái rồi lại rụt tay lại, đặt lên vai Phí Duật Minh.
"À đúng rồi, buổi học lần sau là khi nào?". Phí Duật Minh đi đến cửa rồi quay đầu lại hỏi. Khanh Khanh chỉ coi đó là việc công, nghiêm túc giở cuốn lịch để bàn, kiểm tra thời gian.
"Thứ ba tuần sau".
"Ok, thứ ba tuần sau gặp lại".
"Tạm... tạm biệt".
Anh càng tỏ ra tự nhiên thì cô lại càng rụt rè. Đợi hai người đi xa, Khanh Khanh mới dám đứng ở hành lang, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình bóng in trên bãi cỏ khiến cô nhớ lại buổi sáng lần đầu tiên gặp anh.
"Nhìn gì thế?". Nọa Mễ bê cốc cà phê chạy về, huých khuỷu tay vào người Khanh Khanh.
"Đâu... đâu có...". Cô vội ngoảnh mặt lại, cúi đầu nhặt chiếc 乃út chì rơi ở hành lang.
"Thế sao chị đỏ mặt?". Nọa Mễ không chịu thôi, vẫn gặng hỏi Khanh Khanh.
"Đâu có! Mau đi làm việc đi, hôm nay em dọn phòng học!".
Khanh Khanh phân chia công việc, chạy trốn khỏi "hiện trường" như chạy nạn vậy. Tối hôm ấy Mục Tuần đến đón cô. Anh không tìm thấy cô ở hành lang, phòng học, cuối cùng tìm thấy cô trên xích đu ở khu vui chơi trong sân vận động.
Chiếc váy hoa bay bay trong gió. Cô ngước nhìn về phía hoàng hôn, ngây người ngắm nhìn bầu trời.
Để giúp xoa dịu crush của mình, sau bữa tối, Khanh Khanh ngồi trong phòng làm động tác nằm ngửa rồi lại ngồi dậy. Hồi học trung học, một phút cô có thể làm được hơn sáu mươi cái. Hồi học đại học còn có thể làm được năm bảy, năm tám cái. Bây giờ trong người có phản ứng hóa học, giống như được đặt thuốc bào chế không thể điều hòa được, muốn nổ tung, muốn bốc cháy, tình trạng đặc biệt, cảm giác kỳ lạ. Cô không thể kiềm chế được lại dừng lại, trước sau chỉ làm được chưa đến mười cái liền nằm xuống sàn phòng ngủ, ngây người nhìn trần nhà.