7788 EM YÊU ANH - Tập 15

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Khi về lớp, Khanh Khanh bước đi có chút tập tễnh, ௱ôЛƓ bị tiêm một mũi, chính y tá Susi đã tiêm cho cô. Cô vừa vào cửa đã thấy cặp song sinh cầm dưa hấu đuổi đánh nhau, lại còn lấy thìa uống trà làm νũ кнí ném qua ném lại. Nọa Mễ không can được, một mình trông bên trái thì quên bên phải, mới có vài phút mà lớp học đã loạn cả lên, ba đứa trẻ khóc quấy. Khanh Khanh muốn ngồi xuống tìm truyện nhưng không thể không ra tay can thiệp.
Cặp song sinh là con của ông đại sứ, bình thường rất được nuông chiều. Anh trai Anish lại rất thích bắt nạt em gái Anisha, cứ dạy dỗ khuyên bảo xong, chưa đầy hai hôm sau là lại đâu vào đấy. Những biện pháp thường dùng như phê bình miệng hoặc không cho tranh dán đã được áp dụng nhưng không có tác dụng gì, cuối cùng Khanh Khanh đành phải đưa chúng đến "góc phạt" trong lớp, lấy hàng rào bằng nhựa ngăn lại, phạt chúng "đứng nhìn" mười phút. Phạt học sinh hư làm gương, những em ném thìa, không chịu ăn dưa hấu đều trật tự, một số em còn xếp gọn hạt dưa mà mình nhổ ra, sợ mình cũng bị nhốt vào hàng rào.
Khi cả lớp đã trật tự, Khanh Khanh ung dung quay về giá sách tìm truyện. Cô làm việc suốt ngày lại còn bị tiêm một mũi, vịn vào tủ sách đứng dậy cảm thấy lưng đau ê ẩm, không thể đứng thẳng được.
Sau khi đưa bọn trẻ lên xe, Nọa Mễ quay lại thấy Khanh Khanh ngồi cạnh bàn làm việc, vẻ mặt chất chứa tâm sự, liền đặt đồ chơi trên tay xuống, lại gần nói chuyện với cô: "Lúc nãy cô trợ lý gọi chị ra ngoài có chuyện gì? Chị sao thế, hay là vì Shawn?".
"Không", Khanh Khanh bỏ móng tay đang cắn dở một nửa xuống, gượng cười và nói, "Chị lên thư viện tầng trên tìm sách tiếp đây, lát nữa nói chuyện, em dọn đồ chơi đi".
"Vâng".
Vốn dĩ là một ngày rất bình thường, không có hoạt động ngoại khóa nên khá thoải mái, nhưng Khanh Khanh lại thấy lòng mình rối như tơ vò, biết bao nhiêu tâm sự rối bời chất đầy trong lòng cô, thêm vào đó là đau lưng, lúc ngồi xuống tìm sách cô không khỏi thở dài hai tiếng.
Tiểu Hổ đã khỏi bệnh hai hôm rồi nhưng vẫn không chịu đến trường mẫu giáo. Dường như lý do là vì trên mặt trên người vẫn còn rất nhiều sẹo thủy đậu, sợ bị những bạn khác chê cười. Mrs Phí gọi điện đến, đặc biệt dặn dò Khanh Khanh nên phụ đạo riêng cho Tiểu Hổ sớm một chút, giúp nó khắc phục trở ngại tâm lý, quay lại trường mẫu giáo. Nhưng ngoài việc chuẩn bị đầy đủ truyện tranh, Khanh Khanh không dám chắc lắm về việc chữa trị bệnh tâm lý cho Tiểu Hổ. Nó vốn là một cậu bé không hòa đồng, lầm lì ít nói, rất dễ vì mắc bệnh khiến bệnh tự kỷ ngày càng nặng hơn. Khanh Khanh học hỏi thầy giáo ngoại quốc dạy phụ đạo tâm lý cho Tiểu Hổ. Anh ta đưa cho cô một đống sách tâm lý về nghiên cứu, nhưng phương pháp thực tế thì lại chẳng có. Khanh Khanh tìm đọc tài liệu giáo học pháp của Montessori(*), trong đầu chốc chốc lại nảy ra những ý tưởng rất hay nhưng lại nhanh chóng bị bản thân mình phủ định.
Khanh Khanh ôm tập tài liệu vừa tìm được xuống dưới, không muốn lại gặp Shawn ở cầu thang. Lần này có muốn tránh cũng không tránh được, quay người bước đi cũng rất kỳ lạ. Cô chỉ có thể cúi đầu bước thật nhanh xuống cầu thang. Trong đại sảnh có không ít phụ huynh tiểu học, cô nghĩ rằng Shawn không dám giở trò trước mặt nhiều người.
Cô đang mải nghĩ, lại bước quá nhanh, không chú ý dưới chân, sau khi giẫm vào một miếng vỏ chuối mới phát hiện ra. Đáng tiếc là đã quá muộn, không thể rụt chân lại được nữa. Khanh Khanh lại ôm quá nhiều sách, bất chợt mất thăng bằng, người nghiêng sang một bên. Cô hét lên một tiếng thất thanh trước mặt mấy chục phụ huynh rồi ngã lăn xuống mấy bậc thang cuối cùng.
Phí Duật Minh đang đứng trong đại sảnh xem ảnh tập thể của các lớp treo trên tường. Anh dễ dàng nhìn thấy Tiểu Long trong bức ảnh tập thể của bốn lớp mẫu giáo lớn. Tiểu Long là một cậu bé rất thích thể hiện bản thân, mặc đồng phục trường mầm non đứng giữa hàng thứ nhất, chống tay ngang hông, cười rất khoái chí. Sau đó anh tìm Tiểu Hổ nhưng mất khá nhiều thời gian, nhìn bốn bức ảnh của lớp mẫu giáo nhỡ xếp hàng ngang hai lượt mà vẫn không tìm thấy Tiểu Hổ, chỉ nhìn thấy Khanh Khanh.
Cô trong bức ảnh không giống khi anh gặp cô những lần trước, bộ quần áo rất quy củ, không phải là hai bím tóc như bình thường mà buộc cao sau lưng, trông già dặn hơn một chút, để lộ cái trán mịn màng. Đôi mắt vẫn đen nháy lấp lánh, nụ cười ngọt ngào, có hai lúm đồng tiền xinh xinh. Nhìn kỹ một chút thì thấy Tiểu Hổ đứng cạnh cô, nhút nhát nấp trong góc, miệng ʍúŧ ngón tay, mắt không nhìn vào ống kính.
Anh muốn nhìn kỹ hơn một chút nhưng đầu bên kia đại sảnh vang lên tiếng hét của phụ nữ. Đám đông có chút hỗn loạn, mọi người đều chạy về phía cầu thang, nhưng lại nhanh chóng lùi lại. Phí Duật Minh cũng chạy theo vài bước, chen qua đám đông chật cứng, dừng lại ở chỗ trống trước cầu thang.
Khanh Khanh quay người, ngồi dưới đất nhặt sách, chốc chốc lại có phụ huynh chạy ra giúp, nhặt những cuốn sách bị văng tung tóe khắp nơi cho cô. Khanh Khanh mất mặt trước bao nhiêu người, ngượng ngùng không dám ngẩng mặt lên, chỉ gạt hai bím tóc xuống, gật đầu cảm ơn lia lịa rồi tiếp tục sắp xếp đống truyện tranh vừa bị rơi xuống đất.
Phí Duật Minh cúi người xuống, tiện tay nhặt một cuốn truyện rơi dưới chân mình, nhan đề rất bắt mắt – Cái bóng, bên cạnh cuốn sách là miếng vỏ chuối bị giẫm nát. Anh không khỏi chau mày, phán đoán lại khả năng của cô.
Anh đang chuẩn bị trả sách cho cô thì phía trên vang lên giọng nói của một người đàn ông. Anh ta gọi cô bằng một cái tên rất lạ "QinQin". Khanh Khanh ngừng lại một chút rồi tăng tốc độ nhặt sách, đầu cúi thấp hơn, chỉ muốn chui ngay vào chậu hoa bên cạnh.
"Sách của cô!".
Vẫn chưa kịp cảm ơn, Khanh Khanh đã được người khác đỡ dậy. Một bàn tay to lớn đỡ trên hông cô. Trước mắt cô xuất hiện tay áo xắn cao và cánh tay vạm vỡ. Theo bản năng, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô chính là chú của Tiểu Hổ.
Thật không nên!
Rõ ràng là đôi mắt màu cà phê đậm không mấy thân thiện, đôi lông mày rậm rạp chau lên đáng sợ, khuôn mặt không để lộ vẻ chế giễu thì chí ít cũng có bỡn cợt. Thật đau lòng, đúng là anh ta thật, hơn nữa lại còn ngã trước mặt anh ta! Khanh Khanh không biết phải giấu mặt đi đâu.
So với Shawn, cô thấy sợ Phí Duật Minh hơn vài phần. Bị ngã đến nỗi không còn cảm giác nhưng cô vẫn vờ như không vấn đề gì, vịn vào lan can đứng thẳng người. Bàn tay đặt trên hông nhanh chóng bỏ xuống. Hai chân Khanh Khanh mềm nhũn, không kịp lấy sức, toàn thân lại nghiêng sang một bên, thế giới như đang quay tròn trước mắt cô.
Phí Duật Minh tưởng cô không sao, kết quả là vừa buông tay ra thì lại thấy cô đổ sang một bên. Anh cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay ra đỡ cô dậy. Lần này không chỉ chạm vào nữa mà nửa người cô ngả vào người anh, còn tay của anh thì đặt ngang eo cô rất tự nhiên, không hề bỏ ra.
Khanh Khanh ngây người ra, rất nhiều thứ đã bị bó buộc trong khuôn khổ đều sụp đổ. Một số phụ huynh nhiệt tình chạy lại giúp, đống sách trên đất nhanh chóng được thu dọn xong. Anh bê sách cho cô, thấy cô quay người lại. Qua cái bóng phản chiếu trong tủ đựng cúp, anh nhìn thấy một khuôn mặt đỏ ửng, giống như đóa hoa chúm chím, vô cùng ngượng ngùng.
Khoảnh khắc ấy anh cũng thất thần.
Phí Duật Minh đặt sách lên tay cô và nói: "Lát nữa có giờ dạy Tiểu Hổ, có thể đi được chưa?".
"Á?".
Khanh Khanh đang để tâm trí trên mây, hận một nỗi không thể tàng hình. Tất cả những chiêu thức đối đáp với phụ huynh mà trước đây đã học đều quên sạch, liên tiếp "a" vài tiếng mới hiểu anh đang nói gì.
"Tiểu Hổ đang đợi, hôm nay dạy học, có vấn đề gì sao?". Anh nghiêm mặt, trở nên hết sức nghiêm túc.
"Không...".
Khanh Khanh cố nhịn đau, muốn cảm ơn anh nhưng lời nói đến miệng rồi lại trôi xuống. Anh đã đỡ lấy chồng sách rảo bước về phía lớp học, vừa đi vừa thúc giục cô: "Nhanh lên một chút được không, Tiểu Hổ đang đợi".
Shawn không đi xuống làm phiền cô, đây là điều duy nhất Khanh Khanh cảm thấy may mắn.
Khanh Khanh đi đi lại lại trong lớp học một hồi. Nọa Mễ năm lần bảy lượt thò đầu ra, thấy Phí Duật Minh đứng ở cửa, lập tức rụt đầu lại báo cáo tình hình với cô. Chần chừ thì cũng phải ra gặp người ta, Khanh Khanh ôm túi xách và một túi đồ, lúc tạm biệt Nọa Mễ, trông cô oai hùng như sắp đi ra pháp trường vậy.
Chiếc Hummer đỗ ngoài cánh cửa sắt của trường, Khanh Khanh cố nhịn đau, đứng trước xe không chịu lên. Phí Duật Minh đi ra phía sau mở cửa, nhân tiện đỡ đồ trên tay cô đặt trên ghế lái phụ.
"Tiểu Hổ đang đợi cô ở nhà, đi thôi".
Bất kỳ nỗi đau đớn thể xác nào đều không lớn bằng nỗi nhục bị say xe lần trước. Không nhớ mối hận là điều rất khó, tha thứ cho anh ta là điều không thể, nhưng vì nhớ đến Tiểu Hổ, cô đã thỏa hiệp, bám tay vào cửa rồi chui lên xe.
Nghe thấy tiếng đập vào cửa xe, Khanh Khanh cúi đầu vén tay áo, lén nhìn vết bầm tím trên cánh tay, muốn quên đi cảm giác bị đè nén trong căng thẳng. Ở cùng anh trong không gian nhỏ hẹp, cảm giác bất lực quá lớn, cô phải nói gì đó để ngụy trang cho mình. Cô thắt dây an toàn, rất nhiều câu nói quay vòng vòng trong đầu, muốn nói cứng rắn một chút nhưng vừa tới miệng, khí thế lại giảm đi một nửa.
Trong xe vang vọng câu nói "Anh nhất định phải lái chậm một chút" của cô, giống như một đứa trẻ đang cầu xin người lớn vậy.
Mặt Phí Duật Minh căng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vẫn không nhịn được cười.
Chiếc xe đi rất chậm, có thể nói đây là lần lái xe cực cực chậm trong cuộc đời lái xe của anh, thậm chí có chiếc xe ba bánh chở rau trên đường dành cho xe cơ giới phóng vượt qua anh.
Cảm giác lo lắng bất an trong lòng Khanh Khanh dần được thay thế bằng cảm giác dễ chịu thoải mái, không lâu sau cô không còn bám chặt vào dây an toàn nữa, từ từ ngắm nghía cấu tạo phía sau của chiếc Hummer. Cô nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, sợ bị anh phát hiện, vờ cầm cuốn sách trên tay, chốc chốc lại xoa Ϧóþ chỗ vừa bị ngã.
Phí Duật Minh vừa lái xe vừa quan sát cô, chú ý từng động tác nhỏ của cô. Nghe thấy tiếng ՐêՈ Րỉ khe khẽ của cô, anh thấy không tự nhiên, nhanh chóng hướng ánh mắt nhìn đường phía trước.
Tiểu Hổ nghe nói Miss 77 đến, liền chạy ra khỏi phòng. Đôi mắt ẩn chứa niềm vui sướng, cậu dang hai tay ôm chặt người cô, không chịu ngẩng đầu lên, nói thế nào cũng không bỏ tay ra, đến tận khi kéo cô vào phòng mình. Ý đồ muốn độc chiếm rất rõ rệt, Mrs Phí đứng cạnh che miệng cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc