Lần đầu gặp gỡ, anh là anh, tôi là tôiKhi chiếc xe bus đưa đón học sinh đầu tiên dừng bánh trước tòa nhà chính cũng là lúc chiếc đồng hồ treo tường trong phòng nghỉ chỉ vào số tám. Máy pha cà phê tự động trên chiếc bàn trong góc tường cạch cạch hai tiếng, đèn đỏ vụt tắt, một ấm cà phê đã được pha xong.
Khanh Khanh đang ngồi trong cái góc mà cô vẫn thường ngồi, đọc nốt câu chuyện Swwimmy(1) mà hôm qua cô đang đọc dở.
Có người đứng dậy lấy cà phê, có người đặt cốc xuống rồi rời đi. Hàng ngày cứ đến giờ này là phòng nghỉ lại rất nhộn nhịp, tiếng bước chân ra ra vào vào nhịp nhàng và hối hả, cùng với đó là không khí nói chuyện sôi nổi. Những câu chuyện xen lẫn giữa tiếng Trung với tiếng Anh, chủ đề nói chuyện xoay quanh tư vấn thời trang và những thông tin trong trường. Những người không nói chuyện thì lật giở cuốn tạp chí nước ngoài mà mình đặt mua. Giá sách báo thì đã trống trơn từ lâu, chỉ còn lại một cuốn tạp chí OK không có bìa.
Ở trường quốc tế hơn một nghìn người này, mỗi buổi sáng đều có nửa tiếng nhộn nhịp như thế. Khanh Khanh đã quá quen thuộc với điều đó, cô không ngẩng đầu lên, tiếp tục đắm mình trong thế giới của Swimmy.
Mười phút sau, bọn trẻ đeo ba lô, xếp hàng, đi theo cô giáo xuống xe, bước lên bậc thềm đá hoa ở cổng chính. Những tiếng bàn tán sôi nổi ở phòng nghỉ dần dần tan đi. Những người đang nói chuyện vui vẻ bên cạnh cửa sổ cũng vội vàng uống hai ngụm cà phê rồi đi làm việc của mình. Giáo viên, trợ giảng đều đi cả, chỉ còn lại một đống cốc chưa được rửa sạch vứt ngổn ngang trong bồn nước.
Khanh Khanh thu mình trong chiếc ghế sofa ở góc tường, tay cầm cuốn truyện, ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, vỗ vỗ vào mặt rồi lại cúi đầu đọc truyện.
Một người đi lướt qua Khanh Khanh. Đó là một thanh niên ngoại quốc khoảng mười tám, mười chín tuổi. Cậu ta ôm quả bóng, giơ tay giật giật bím tóc dài trên vai cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên.
Khanh Khanh khẽ mỉm cười. Nụ cười không sâu, hai má lúm đồng tiền chưa kịp lộ ra đã vội biến mất.
"Sắp điểm danh rồi, cô vẫn chưa lên lớp sao?". Một tay chàng trai xoay xoay quả bóng, một tay chỉ về phía chiếc đồng hồ trên tường.
"Hôm nay Nọa Mễ lên lớp!". Khanh Khanh vuốt lại những sợi tóc bị giật tung lên, vuốt thẳng chiếc váy boheimeing gấp tầng, chỉnh lại chiếc kẹp áo trước иgự¢ rồi lại cầm cuốn truyện lên.
Một ngày của cô lúc nào cũng bắt đầu bằng một cuốn truyện.
Mười phút sau, phòng nghỉ vắng lặng như tờ. Hành lang bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo. Lúc này là giọng nói của phụ huynh và các em học sinh. Khanh Khanh đan hai bàn tay vào nhau, đặt tay lên bìa sách, kẹp chặn sách vào trang đang đọc dở rồi thở phào mãn nguyện, bất giác mỉm cười.
Cô quỳ trên ghế sofa, tay chống cằm sưởi nắng. Tấm cửa kính trong phòng nghỉ in hình những đường nét trên khuôn mặt của cô. Cô có khuôn mặt tròn, đôi mắt lấp lánh, dáng vẻ đáng yêu ẩn chứa sức sống mãnh liệt của tuổi thanh xuân. Cô không phải là cô gái đặc biệt ưu tú đến nỗi khiến người ta nhìn một lần không thể quên, nhưng chiếc váy dài cùng với hai bím tóc đen nhánh, nụ cười ấm áp và đôi lúm đồng tiền xinh xinh luôn để lại ấn tượng sâu sắc với tất cả mọi người. Vì chuyên ngành khá vững, khuôn mặt đáng yêu, sau khi tốt nghiệp đại học sư phạm, Khanh Khanh không tốn nhiều công sức mà vẫn xin được vào trường quốc tế. Cô làm việc ba năm, vẫn chưa đến hai tư tuổi nhưng đã bắt đầu chủ nhiệm lớp mẫu giáo nhỡ, còn có trợ giảng tên là Nọa Mễ.
Trường quốc tế không giống trường học trong nước, không tuân theo những điều lệ cứng nhắc. Những giáo viên ít tuổi như Khanh Khanh cũng có cơ hội thăng tiến. Cô tự tin bơi lội trong "đại dương" của người ngoại quốc, trở thành một "chú cá nhỏ Swimmy" thực thụ, không nổi bật nhưng cũng không dễ dàng bị lãng quên.
"QiQi, trưa nay có buổi bán bánh ngọt từ thiện!". Không biết ai đứng hét ngoài cửa, khi Khanh Khanh ngẩng đầu lên thì không thấy bóng dáng người đó đâu, thế là cô lại nằm bò trên bệ cửa sổ, vuốt ve mầm cây nho nhỏ trong chậu hoa.
Lúc đầu, mọi người gọi cô là "Cô Mục" hoặc "Mục Khanh Khanh", những người thân thiết thì gọi cô là QingQing. Có điều người ngoại quốc phát âm tiếng Trung không chuẩn, vì thế hai tiếng QingQing biến thành QiQi, bây giờ bọn trẻ trong lớp quen gọi cô là Miss 77(*). Lâu dần, cô cũng quên mất tên mình là QingQing. Cô là con một trong gia đình, là người nhỏ nhất trong số các anh chị em họ. Trên cô có sáu người anh. Ở nhà, từ ông bà nội đến thím Trương, anh út đều gọi cô là Thất Thất.
Cạch cạch hai tiếng, lại một ấm cà phê mới ra lò. Khanh Khanh ngoảnh đầu lại, phát hiện trong phòng nghỉ có một hình bóng quen thuộc nên nhảy xuống ghế, đi về phía người đó.
"Tiết một không có giờ à?".
"Không, đến đây chấm bài tập về nhà", Gia Lan đặt 乃út xuống, để cuốn vở bài tập trên đầu gối sang một bên. Khanh Khanh lấy một cuốn lên xem. Đó là một bài nghiên cứu về tiểu thuyết của Lỗ Tấn. Trên đó dày đặc chữ tiếng Trung và vết 乃út nước đỏ sửa lại. Cô nhanh chóng đặt cuốn vở về chỗ cũ.
"Sao vẫn chưa lên lớp?" Gia Lan hỏi.
"Cho Cầu Nặc(*) cơ hội luyện tập mà, để cô ấy tự mình xử lý, mỗi tuần một buổi", Khanh Khanh uống một ngụm cà phê, ngồi cạnh Gia Lan, xoay xoay sợi dây chuyền trước иgự¢ cô ấy.
"Cậu có nghe thấy bọn họ vừa nói gì không?" Gia Lan hạ thấp giọng, ghé sát tai hỏi, "Shawn và cô giáo dạy nhạc thật hay giả? Chẳng phải anh ta với cậu..."
Cứ nhắc đến chuyện này là Khanh Khanh lại thở dài. Cô đặt sợi dây chuyền xuống, ôm quyển tập tô đứng dậy, "Không nói chuyện này nữa. Chuyện của anh ta mình không biết, không liên quan đến mình, đã hơn nửa năm rồi, hơn nữa lúc ấy...". Cô không nói tiếp được nữa, dừng lại giữa chừng.
Gia Lan là người từng trải, cô không hỏi tiếp nữa.
"Thôi, mặc kệ mọi người muốn nói gì thì nói. Dù sao thì bọn mình cũng chẳng có gì, chỉ là đồng nghiệp bình thường". Khanh Khanh đeo túi, lấy miếng bánh quy trước mặt Gia Lan nhét vào miệng, mỉm cười và nói: "Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, mình đi điểm danh, Nọa Mễ chắc là bận rộn lắm. Bye bye!".
Rời khỏi trung tâm tin đồn, đi qua hành lang trước phòng nghỉ, lúc ấy Khanh Khanh mới cất cái dáng vẻ thờ ơ, không quan tâm đến mọi chuyện ấy đi. Cô bắt đầu nhớ lại những lời mà mình đã nghe thấy trong phòng nghỉ. Một lần nữa cảm thấy may mắn vì ban đầu mình đã kiên quyết từ chối Shawn.
Shawn không có gì là không tốt, nhưng Khanh Khanh tin rằng, giống như lời Nọa Mễ nói, không phải người phụ nữ Trung Quốc nào cũng thích hợp để tìm một người đàn ông ngoại quốc. Bản thân cô thấy cũng không hợp. Hai bên có sự xung đột về văn hóa, quan niệm về tình cảm không giống nhau, trao đổi ngôn ngữ gặp chướng ngại, vì thế càng không thể nói đến chuyện yêu đương.
Trong ba năm làm việc ở trường, Khanh Khanh đã chứng kiến biết bao mối tình xuyên quốc gia chia ly rồi lại tái hợp. Vì thế cô hết sức thận trọng trong tình yêu. Còn về dự định tương lai thì cô không dám nghĩ quá xa vời. Rất có thể cô sẽ tìm một người đàn ông Trung Quốc thuần túy, yêu rồi kết hôn, sau đó cùng trải qua những ngày tháng êm ả, cũng có thể...
Một đồng nghiệp đi từ đầu hành lang bên kia tới, Khanh Khanh rảo bước thật nhanh, gạt đi mọi lời đồn về Shawn, nở nụ cười thật tươi, đi tới bắt chuyện với người đó.
Thứ mà Shawn để lại cho cô ngoài sự theo đuổi nồng cháy và những lần tấn công không biết mệt mỏi còn là đêm Giáng sinh ấy... Nghĩ đến lễ Giáng sinh, Khanh Khanh lại nhớ đến cơn ác mộng ấy. Lúc tỉnh dậy thấy mép đau rát, tim đập thình thịch. Cô lấy tay che miệng, cố gắng gạt những ký ức đáng ghét ấy ra khỏi đầu mình. Đó là "vết nhơ" nho nhỏ trong cuộc sống tình cảm của cô, muốn xóa nó đi, muốn quên đi, muốn được thanh thản nhưng nó vẫn tồn tại, thực ra chỉ là một cái hôn mà thôi, một cái hôn!
Chạy vào hành lang của lớp mẫu giáo, Khanh Khanh lại một lần nữa cảnh cáo bản thân, phải nhanh chóng quên đi sự tồn tại của người tên là Shawn. Cho dù ngày nào cũng phải gặp anh ta ở trường thì cũng coi như là không nhìn thấy.
Cô biết người ngoại quốc cũng là người, đàn ông ngoại quốc cũng là đàn ông. Trong số những người đàn ông ngoại quốc cũng có những người rất tốt, nhưng sau khi trải qua chuyện với Shawn, cô nghĩ thà rằng không có tình yêu chứ không muốn mình lại bị cuốn vào vòng xoáy rối như tơ vò ấy. Cô biết mình không thể chịu được điều đó.
Khanh Khanh quay về lớp, bọn trẻ đang đứng đợi ở cửa, trong hành lang vẫn còn vài vị phụ huynh chưa rời đi. Trợ giảng của Khanh Khanh là Cầu Nặc đang luống cuống điểm danh cho bọn trẻ. Khanh Khanh đặt túi xuống chạy lại giúp cô ấy. Cô lấy một tập tranh trên bàn làm việc, đi đến trước hàng, dán vào những bàn tay nhỏ đang chìa ra trước mặt.
Trẻ càng nhỏ thì càng thích những thứ nhỏ bé, ngộ nghĩnh. Đôi lúc Khanh Khanh cũng vậy. Cô điểm danh từng cái tên một, bọn trẻ đáp lại rất ngoan, tròn xoe đôi mắt chờ đợi những bông hoa xinh xắn. Trước khi vào lớp học còn chào Khanh Khanh và Cầu Nặc rất to: "Morning Miss 77! Morning Miss QiuQiu".
Điểm danh xong, Nọa Mễ cho bọn trẻ ngồi xuống thảm cùng hát những bài hát thiếu nhi. Khanh Khanh can ngăn cặp song sinh Anish và Anisha đang đánh nhau, sau đó tiễn những vị phụ huynh cuối cùng ra về. Cô cầm cuốn sổ điểm danh quay trở về lớp học, kẽ ngón tay lướt qua cái tên cuối cùng trong cuốn sổ – Phí Tiểu Hổ, không kìm được cô đi về phía cuối hành lang ngóng chờ.
Đã quá giờ vào lớp rồi mà Phí Tiểu Hổ vẫn chưa đến.
Phí Tiểu Hổ là một cậu bé rất nổi tiếng trong lớp của Khanh Khanh. Đó là một cậu bé gốc Hoa, mắc chứng tự kỷ, nửa năm trước trở về từ nước ngoài, sau đó được đưa đến trường mẫu giáo. Trong những ngày đầu tiên, dù là Khanh Khanh hay Tiểu Hổ đều rất vất vả. Cô và Nọa Mễ đã mất rất nhiều thời gian để Tiểu Hổ thích ứng với môi trường mới. Ba tháng mới đổi lại được nụ cười trên khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Hổ. Sau đó mới là dạy dỗ và phụ đạo. Trong quá trình tiến bộ của Tiểu Hồ, từ trì trệ chậm tiến đến từ từ vươn lên, bóng đen của chứng tự kỷ dần tan biến, Khanh Khanh đã gian khổ dõi theo từng bước đường của cậu bé. Vì nguyên nhân đặc biệt của Tiểu Hổ, Khanh Khanh lúc nào cũng chú ý tới từng hành động, cử chỉ, lời nói của cậu. Cho dù là sự thay đổi nhỏ, Khanh Khanh cũng rất chú trọng và ghi nhớ trong lòng.
Nhìn đồng hồ mấy lần, Khanh Khanh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cô lấy 乃út chì gõ nhẹ vào đường viền của phiếu điểm danh, chuẩn bị đi gọi điện cho gia đình Tiểu Hổ để hỏi thăm tình hình. Nhưng chưa đi tới tủ quần áo nhỏ trước lớp học, Khanh Khanh đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở cuối hành lang.
Phí Tiểu Hổ uể oải cúi đầu, hình như còn bĩu môi, dáng vẻ không vui vẻ chút nào, kéo lê cặp sách và áo khoác dưới đất. Một người đàn ông cao lớn dắt cậu đi, bước từng bước nhẹ nhàng về phía lớp học.