Em chỉ nhớ ra anhAi đó đã từng nói, hạnh phúc là khát vọng đối với sự lặp lại. Hà Man tin rằng, hiện giờ mình đang hạnh phúc. Bởi cô vô cùng khao khát được trải qua từng ngày như vậy trong tương lai, không sợ cảm giác nhạt nhẽo vô vị, cũng chẳng cần tìm kiếm cảm giác mới mẻ nào khác, chỉ cần hai vợ chồng cứ như vậy, dần biến thành hai ông bà lão, sống bình yên trong ngôi nhà nhỏ này là đủ.
1.
Ba tháng sau. Giáng sinh.
Trong những ngày này, Danny mỗi khi gặp ai đều đúc kết kinh nghiệm cuộc đời của mình.
“Nếu bạn bè của cậu cằn nhằn về người yêu cũ của mình, tốt nhất chỉ nên tin một nửa, trượng nghĩa đến mấy cũng nên nhớ rằng: cười nhiều hơn, nói ít đi. Chính vì tớ quá ngu, quá ngây thơ, hùa vào cùng nó thêm mắm dặm muối, nói xấu chê bai đủ trò sau lưng con bé đó, lại còn làm ông mối giới thiệu bạn gái mới để nó cưa cẩm, cuối cùng thì sao? Bọn nó quay xừ lại với nhau rồi kìa!”
Nhìn đôi tình nhân đang đi phía trước, đó chính là những gì Danny đang cảm thấy trong lòng.
Anh mãi chửi thầm, đột nhiên thấy hình như có gì đó ươn ướt rơi bộp xuống mặt, liền đưa tay lên quệt…
“Cứt chim! Phát điên lên mất, đúng là xui tận mạng!” Danny ức chế kêu lên thành tiếng, Hà Man và Tạ Vũ đang đi phía trước nghe thấy liền quay lại.
Hà Man lục vội đồ đạc trong túi xách, chắc tìm giấy ăn để lau hộ. Danny thấy Hà Man sốt sắng như vậy, trong lòng cũng nguôi đi đôi phần, không ngờ cô ấy lại lôi ra… điện thoại của mình.
“Chị lấy điện thoại làm gì chứ?” Danny sửng sốt, ánh mắt bốc lửa nhìn về phía chiếc điện thoại, lúc này đang chuẩn bị vào chế độ chụp ảnh.
“Không có cơ hội lần thứ hai đâu.” Hà Man thích thú ngắm chuẩn. “Phải chụp tung ngay lên Blog mới được.”
2.
Người thân bạn bè đều vui mừng khi thấy hai người đã yên ấm trở lại, Tiểu Hoàn tít tận Nhật Bản gửi về một email với tiêu đề chỉ độc mỗi dãy chữ “Aaaaaaaaa” cùng mấy dấu chấm than đầy biểu cảm. Hà Kỳ thì rất trịnh trọng, ra vẻ đã sớm tiên liệu hết mọi chuyện, dường như không còn nhớ ra ngày trước ai đã từng đứng trước mặt cô em gái mình, ngay cả cái tên Tạ Vũ cũng không dám hé răng nhắc tới nửa lời nữa. Danny thì liên tục vẫy cờ trắng đầu hàng, ngày kỷ niệm kết hôn lần trước của hai người, anh đã tế nhị gọi Hà Man là “chị dâu”, cũng là người đầu tiên giữ vững lập trường trong đám bạn thân thiết của họ, nhìn cảnh hai người tình cũ không rủ cũng đến như bây giờ, anh thầm nghĩ công cuộc giới thiệu bạn gái mới cho Tạ Vũ coi như sớm đã đi tong…
Chỉ có những đồng nghiệp ở công ty là vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Không chỉ một người, ngày trước mỗi lần họp, không khí trong phòng căng thẳng kịch tính như phim hành động Mỹ, cảnh tượng hai người họ giơ nanh nhe vuốt cãi nhau nảy lửa chẳng kém gì việc tay không tháo bom nổ chậm hay đua xe trên đường cao tốc cả. Giờ thì yên lành hòa hợp hệt mấy phim tình cảm mùi mẫn trong nước, thật khó có thể hiểu được.
Không cãi nhau nữa thì còn có gì hay ho.
Hai nhân vật chính trong tâm bão lại không hiểu được bản thân có gì mà mọi người phải um sùm lên như vậy.
“Cảm giác khi tái hợp?” Đối diện với câu hỏi của Danny, Tạ Vũ nghiêm túc nghĩ ngợi một lát. “Đại khái là giống như trước nay vẫn chưa hề chia tay vậy, cũng chẳng có gì đặc biệt lắm. Nếu mà nói là có gì khác hơn không thì…” Tạ Vũ nở một nụ cười thật tươi với Danny. “Chỉ là vô cùng vui vẻ thôi.”
Đã bảo mà, đôi này tốt nhất là nên cầm tay nhau nhảy lầu ૮ɦếƭ quách đi cho xong. Danny nghiến răng ken két.
Để chúc mừng cho việc trùng phùng của cả hai, Tạ Vũ và Hà Man quyết định tổ chức một buổi tiệc Giáng sinh hoành tráng, mời mọi người đến chung vui.
Tuần trước Tạ Vũ tự tay mang về một cây thông Noel nhỏ, rồi đặt nó vào trong góc tường cạnh cửa sổ, Hà Man thì hào hứng chăng đầy những sợi tua lấp lánh và những món đồ trang trí đáng yêu lên phía trên.
Hà Man hài lòng chống tay đứng ngắm nghía thành quả của hai đứa, đột nhiên cảm thấy hình như quên mất thứ gì đó. Cô vào phòng khách hình như không phải chỉ để ngắm cây thông Noel, vào để lấy cái gì nhỉ?
“Sao thế? Dạo này em có vẻ hay quên vậy?” Tạ Vũ véo nhẹ mũi Hà Man.
“Gà!”
Hà Man nhớ ra mình quên chưa phết mật ong lên gà quay, liền hớt hải chạy vào trong bếp.
Cô đeo găng tay cách nhiệt, lấy gà ra khỏi lò nướng, bây giờ mới nhớ ra là vừa định vào phòng khách để lấy mật ong, sao giờ lại chạy vào tay không chứ? Hà Man vỗ vỗ trán, lại lật đật chạy ra phòng khách lần nữa, cuối cũng phủ được một lớp mật ong vàng mịn lên trên đĩa gà nướng, nhỏm qua nhìn lại thực đơn lần nữa, xem có quên làm món gì khác không.
“Bánh ngọt! Bánh ngọt!” Hà Man toát mồ hôi lạnh. Khách đã sắp đến cả, bây giờ mà chạy đi mua chắc phải cả tiếng mất.
“Lại - gì - nữa - thế?” Tạ Vũ nhìn vẻ hốt hoảng của vợ, nhăn mặt hỏi to.
“Bánh ngọt!” Hà Man sắp khóc đến nơi.
Tạ Vũ ôm đầu bất lực. “Trong tủ lạnh mà em. Một tiếng trước chính em bảo anh mang về, rồi tự tay cất tủ lạnh mà.”
“À, ừ!” Hà Man bẽn lẽn vỗ vỗ trán. “Lần đầu làm tiệc kiểu này, em loạn hết cả lên!”
Tạ Vũ dở khóc dở cười, đi đến sau lưng Hà Man, gác cằm lên đầu vợ.
“Vợ ơi, bữa nay toàn người nhà mà, đừng căng thẳng quá.”
“Anh nghĩ tố chất tâm lý của vợ mình kém thế sao! Chỉ là càng sợ quên lại càng dễ bị loạn thôi mà!”
Hà Man vừa nói vừa ngước nhìn hình dáng mình phản chiếu trên kính cửa tủ bếp, tóc tai bù xù, lại còn quên cả trang điểm nữa chứ, thấy vậy liền đẩy tay Tạ Vũ ra.
“Em còn chưa trang điểm nữa này! Nhanh, nhanh tránh ra, anh bỏ gà vào lại trong lò cho em, để em xử lý vụ này đã!”
“Lại còn cãi là không căng thẳng.” Nhìn Hà Man hớt hơ hớt hải chạy lên tầng, Tạ Vũ chỉ còn nước cau mày thở dài.
Anh bỗng muốn lấy một lon Coca, bèn đi ra tủ lạnh - vừa mở thì thấy tận ba hộp bánh ngọt đập vào mắt.
“… Sao cô ấy lại loạn đến thế này chứ? Cứ như chuẩn bị gặp mẹ chồng.” Tạ Vũ mồm méo xệch, cảm thán vài câu rồi đóng cửa tủ lại.
3.
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ, ngoài Danny, Tiểu Hoàn và vài người bạn thân ra, chị của Hà Man – Hà Kỳ cũng đã đến, còn mang theo cả chồng và cô con gái rất đáng yêu nữa, Mỹ Kỳ mới lên lớp 1. Cả chủ lẫn khách đều ăn uống rất vui vẻ.
Danny lần đầu tiên gặp con gái của Hà Kỳ, cảm thấy vô cùng thích thú, lúc ngồi luôn mồm trêu chọc cô bé, Tiểu Hoàn ngồi cạnh quan sát một cách khá căng thẳng.
“Mỹ Kỳ, có thấy anh đẹp trai không?” Danny mặt mày hớn hở.
“Mỹ Kỳ ngoan, phải gọi là chú Danny nhé, chú ý đang trêu kìa.”
Danny quắc mắt nhìn Tiểu Hoàn, không thèm để ý, tiếp tục hỏi cô bé. “Mỹ Kỳ, đã thi học kỳ xong chưa?”
“Chưa ạ!” Mỹ Kỳ cong môi. “Tháng sau cơ.”
“Thế Mỹ Kỳ học có giỏi không nào?”
Mỹ Kỳ gật đầu híp mắt cười, vô cùng đáng yêu, Hà Man ở bên cạnh mỉm cười thích thú.
Tạ Vũ ghét sát bên tai cô. “Không cần phải thèm, sau này rồi em cũng sẽ có.”
Hà Man đỏ mặt lườm chồng một cái.
“Vậy chú hỏi con một bài toán nhỏ nhé? Có tự tin không nào?”
Mỹ Kỳ tiếp tục gật đầu.
“Hơi khó đấy nhé, nghe cho kỹ. Mỹ Kỳ 6 tuổi, đúng không? Bây giờ chú lớn hơn con 25 tuổi, vậy 50 năm sau, chú lớn hơn con bao nhiêu tuổi?”
Đố mẹo, đúng là bắt nạt trẻ con. Tiểu Hoàn lấy khuỷu tay huých mạnh Danny một cái.
Mỹ Kỳ bắt đầu xòe tay ra cẩn thận đếm, trông rất thú vị. Hà Kỳ và chồng nhìn nhau cười trìu mến, thấy rất tự hào về cô con gái của mình.
“50 năm sau, con 56 tuổi, chú ơi, lúc đó…” Mỹ Kỳ tính mãi, cuối cùng cô bé tròn mắt, thật thà đáp. “Lúc đó chắc chú ૮ɦếƭ rồi ạ.”
Mọi người ôm bụng cười ngặt nghẽo, Danny chỉ biết nhăn mặt cười khổ.
Em chỉ nhớ ra anh
Ai đó đã từng nói, hạnh phúc là khát vọng
đối với sự lặp lại. Hà Man tin rằng, hiện giờ
mình đang hạnh phúc. Bởi cô vô cùng khao
khát được trải qua từng ngày như vậy trong
tương lai, không sợ cảm giác nhạt nhẽo vô vị,
cũng chẳng cần tìm kiếm cảm giác mới mẻ nào
khác, chỉ cần hai vợ chồng cứ như vậy, dần biến
thành hai ông bà lão, sống bình yên trong ngôi
nhà nhỏ này là đủ.
1.
Ba tháng sau. Giáng sinh.
Trong những ngày này, Danny mỗi khi gặp ai đều đúc kết kinh nghiệm cuộc đời của mình.
“Nếu bạn bè của cậu cằn nhằn về người yêu cũ của mình, tốt nhất chỉ nên tin một nửa, trượng nghĩa đến mấy cũng nên nhớ rằng: cười nhiều hơn, nói ít đi. Chính vì tớ quá ngu, quá ngây thơ, hùa vào cùng nó thêm mắm dặm muối, nói xấu chê bai đủ trò sau lưng con bé đó, lại còn làm ông mối giới thiệu bạn gái mới để nó cưa cẩm, cuối cùng thì sao? Bọn nó quay xừ lại với nhau rồi kìa!”
Nhìn đôi tình nhân đang đi phía trước, đó chính là những gì Danny đang cảm thấy trong lòng.
Anh mãi chửi thầm, đột nhiên thấy hình như có gì đó ươn ướt rơi bộp xuống mặt, liền đưa tay lên quệt…
“Cứt chim! Phát điên lên mất, đúng là xui tận mạng!” Danny ức chế kêu lên thành tiếng, Hà Man và Tạ Vũ đang đi phía trước nghe thấy liền quay lại.
Hà Man lục vội đồ đạc trong túi xách, chắc tìm giấy ăn để lau hộ. Danny thấy Hà Man sốt sắng như vậy, trong lòng cũng nguôi đi đôi phần, không ngờ cô ấy lại lôi ra… điện thoại của mình.
“Chị lấy điện thoại làm gì chứ?” Danny sửng sốt, ánh mắt bốc lửa nhìn về phía chiếc điện thoại, lúc này đang chuẩn bị vào chế độ chụp ảnh.
“Không có cơ hội lần thứ hai đâu.” Hà Man thích thú ngắm chuẩn. “Phải chụp tung ngay lên Blog mới được.”
2.
Người thân bạn bè đều vui mừng khi thấy hai người đã yên ấm trở lại, Tiểu Hoàn tít tận Nhật Bản gửi về một email với tiêu đề chỉ độc mỗi dãy chữ “Aaaaaaaaa” cùng mấy dấu chấm than đầy biểu cảm. Hà Kỳ thì rất trịnh trọng, ra vẻ đã sớm tiên liệu hết mọi chuyện, dường như không còn nhớ ra ngày trước ai đã từng đứng trước mặt cô em gái mình, ngay cả cái tên Tạ Vũ cũng không dám hé răng nhắc tới nửa lời nữa. Danny thì liên tục vẫy cờ trắng đầu hàng, ngày kỷ niệm kết hôn lần trước của hai người, anh đã tế nhị gọi Hà Man là “chị dâu”, cũng là người đầu tiên giữ vững lập trường trong đám bạn thân thiết của họ, nhìn cảnh hai người tình cũ không rủ cũng đến như bây giờ, anh thầm nghĩ công cuộc giới thiệu bạn gái mới cho Tạ Vũ coi như sớm đã đi tong…
Chỉ có những đồng nghiệp ở công ty là vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Không chỉ một người, ngày trước mỗi lần họp, không khí trong phòng căng thẳng kịch tính như phim hành động Mỹ, cảnh tượng hai người họ giơ nanh nhe vuốt cãi nhau nảy lửa chẳng kém gì việc tay không tháo bom nổ chậm hay đua xe trên đường cao tốc cả. Giờ thì yên lành hòa hợp hệt mấy phim tình cảm mùi mẫn trong nước, thật khó có thể hiểu được.
Không cãi nhau nữa thì còn có gì hay ho.
Hai nhân vật chính trong tâm bão lại không hiểu được bản thân có gì mà mọi người phải um sùm lên như vậy.
“Cảm giác khi tái hợp?” Đối diện với câu hỏi của Danny, Tạ Vũ nghiêm túc nghĩ ngợi một lát. “Đại khái là giống như trước nay vẫn chưa hề chia tay vậy, cũng chẳng có gì đặc biệt lắm. Nếu mà nói là có gì khác hơn không thì…” Tạ Vũ nở một nụ cười thật tươi với Danny. “Chỉ là vô cùng vui vẻ thôi.”
Đã bảo mà, đôi này tốt nhất là nên cầm tay nhau nhảy lầu ૮ɦếƭ quách đi cho xong. Danny nghiến răng ken két.
Để chúc mừng cho việc trùng phùng của cả hai, Tạ Vũ và Hà Man quyết định tổ chức một buổi tiệc Giáng sinh hoành tráng, mời mọi người đến chung vui.
Tuần trước Tạ Vũ tự tay mang về một cây thông Noel nhỏ, rồi đặt nó vào trong góc tường cạnh cửa sổ, Hà Man thì hào hứng chăng đầy những sợi tua lấp lánh và những món đồ trang trí đáng yêu lên phía trên.
Hà Man hài lòng chống tay đứng ngắm nghía thành quả của hai đứa, đột nhiên cảm thấy hình như quên mất thứ gì đó. Cô vào phòng khách hình như không phải chỉ để ngắm cây thông Noel, vào để lấy cái gì nhỉ?
“Sao thế? Dạo này em có vẻ hay quên vậy?” Tạ Vũ véo nhẹ mũi Hà Man.
“Gà!”
Hà Man nhớ ra mình quên chưa phết mật ong lên gà quay, liền hớt hải chạy vào trong bếp.
Cô đeo găng tay cách nhiệt, lấy gà ra khỏi lò nướng, bây giờ mới nhớ ra là vừa định vào phòng khách để lấy mật ong, sao giờ lại chạy vào tay không chứ? Hà Man vỗ vỗ trán, lại lật đật chạy ra phòng khách lần nữa, cuối cũng phủ được một lớp mật ong vàng mịn lên trên đĩa gà nướng, nhỏm qua nhìn lại thực đơn lần nữa, xem có quên làm món gì khác không.
“Bánh ngọt! Bánh ngọt!” Hà Man toát mồ hôi lạnh. Khách đã sắp đến cả, bây giờ mà chạy đi mua chắc phải cả tiếng mất.
“Lại - gì - nữa - thế?” Tạ Vũ nhìn vẻ hốt hoảng của vợ, nhăn mặt hỏi to.
“Bánh ngọt!” Hà Man sắp khóc đến nơi.
Tạ Vũ ôm đầu bất lực. “Trong tủ lạnh mà em. Một tiếng trước chính em bảo anh mang về, rồi tự tay cất tủ lạnh mà.”
“À, ừ!” Hà Man bẽn lẽn vỗ vỗ trán. “Lần đầu làm tiệc kiểu này, em loạn hết cả lên!”
Tạ Vũ dở khóc dở cười, đi đến sau lưng Hà Man, gác cằm lên đầu vợ.
“Vợ ơi, bữa nay toàn người nhà mà, đừng căng thẳng quá.”
“Anh nghĩ tố chất tâm lý của vợ mình kém thế sao! Chỉ là càng sợ quên lại càng dễ bị loạn thôi mà!”
Hà Man vừa nói vừa ngước nhìn hình dáng mình phản chiếu trên kính cửa tủ bếp, tóc tai bù xù, lại còn quên cả trang điểm nữa chứ, thấy vậy liền đẩy tay Tạ Vũ ra.
“Em còn chưa trang điểm nữa này! Nhanh, nhanh tránh ra, anh bỏ gà vào lại trong lò cho em, để em xử lý vụ này đã!”
“Lại còn cãi là không căng thẳng.” Nhìn Hà Man hớt hơ hớt hải chạy lên tầng, Tạ Vũ chỉ còn nước cau mày thở dài.
Anh bỗng muốn lấy một lon Coca, bèn đi ra tủ lạnh - vừa mở thì thấy tận ba hộp bánh ngọt đập vào mắt.
“… Sao cô ấy lại loạn đến thế này chứ? Cứ như chuẩn bị gặp mẹ chồng.” Tạ Vũ mồm méo xệch, cảm thán vài câu rồi đóng cửa tủ lại.
3.
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ, ngoài Danny, Tiểu Hoàn và vài người bạn thân ra, chị của Hà Man – Hà Kỳ cũng đã đến, còn mang theo cả chồng và cô con gái rất đáng yêu nữa, Mỹ Kỳ mới lên lớp 1. Cả chủ lẫn khách đều ăn uống rất vui vẻ.
Danny lần đầu tiên gặp con gái của Hà Kỳ, cảm thấy vô cùng thích thú, lúc ngồi luôn mồm trêu chọc cô bé, Tiểu Hoàn ngồi cạnh quan sát một cách khá căng thẳng.
“Mỹ Kỳ, có thấy anh đẹp trai không?” Danny mặt mày hớn hở.
“Mỹ Kỳ ngoan, phải gọi là chú Danny nhé, chú ý đang trêu kìa.”
Danny quắc mắt nhìn Tiểu Hoàn, không thèm để ý, tiếp tục hỏi cô bé. “Mỹ Kỳ, đã thi học kỳ xong chưa?”
“Chưa ạ!” Mỹ Kỳ cong môi. “Tháng sau cơ.”
“Thế Mỹ Kỳ học có giỏi không nào?”
Mỹ Kỳ gật đầu híp mắt cười, vô cùng đáng yêu, Hà Man ở bên cạnh mỉm cười thích thú.
Tạ Vũ ghét sát bên tai cô. “Không cần phải thèm, sau này rồi em cũng sẽ có.”
Hà Man đỏ mặt lườm chồng một cái.
“Vậy chú hỏi con một bài toán nhỏ nhé? Có tự tin không nào?”
Mỹ Kỳ tiếp tục gật đầu.
“Hơi khó đấy nhé, nghe cho kỹ. Mỹ Kỳ 6 tuổi, đúng không? Bây giờ chú lớn hơn con 25 tuổi, vậy 50 năm sau, chú lớn hơn con bao nhiêu tuổi?”
Đố mẹo, đúng là bắt nạt trẻ con. Tiểu Hoàn lấy khuỷu tay huých mạnh Danny một cái.
Mỹ Kỳ bắt đầu xòe tay ra cẩn thận đếm, trông rất thú vị. Hà Kỳ và chồng nhìn nhau cười trìu mến, thấy rất tự hào về cô con gái của mình.
“50 năm sau, con 56 tuổi, chú ơi, lúc đó…” Mỹ Kỳ tính mãi, cuối cùng cô bé tròn mắt, thật thà đáp. “Lúc đó chắc chú ૮ɦếƭ rồi ạ.”
Mọi người ôm bụng cười ngặt nghẽo, Danny chỉ biết nhăn mặt cười khổ.