40 Ngày Kết Hôn - Chương 29

Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

Ngày Thứ Hai Mươi Chín

Sáng hôm sau Vân Thường và Lục Diệp dậy sớm, vội vội vàng vàng chạy về nhà họ Lục. Lần này thượng tướng Lục đích thân gọi điện thoại tới, vị tướng già trầm giọng, sặc mùi bất mãn, cách một cái điện thoại còn nghe ra được.
Vân Thường hơi hoảng. Bình thường lúc thượng tướng Lục không nổi nóng thì nghiêm mặt, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra khí thế gia trưởng, nếu nổi nóng vậy xong đời rồi?
Ngược lại Lục Diệp vẫn tỉnh bơ như cũ, thậm chí trên đường còn dừng lại một lát mua đồ ăn sáng cho Vân Thường.
Anh biết tính ba anh, chỉ cần không chống đối ông, bình thường rất khó nổi cáu, huống chi còn có mẹ anh đó nữa, lửa có lớn mấy cũng phải tắt, sợ cái gì?
Lúc hai người về tới nhà, thượng tướng Lục đang thẳng lưng ngồi trên sofa xem báo, thi thoảng còn nhúc nhích, có điều trang báo kia nửa ngày chẳng thấy lật.
Lục Diệp đi tới gọi một tiếng ba, thừa lúc thượng tướng Lục vểnh râu trừng mắt chuẩn bị nổi giận thì vội vàng kéo Vân Thường tới trước mặt, nói mắt Vân Thường lành rồi.
Lỗ tai thượng tướng Lục dựng lên, lập tức bị câu này dời lực chú ý, vội vàng ngẩng đầu đánh giá Vân Thường.
Thượng tướng Lục và Lục Diệp không giống nhau lắm, mặt mũi ông thô kệch hơn, mày rậm mũi to, mặt vuông vắn, Lục Diệp là sự kết hợp với Lục phu nhân, mặt mũi có mấy phần tinh tế, nhìn càng rắn rỏi tuấn tú hơn thượng tướng Lục.
Song khí thế toàn thân hai người thì y hệt nhau, rắn rỏi kiên cường, nhìn là biết từ quân đội ra. Cho dù hiện tại thượng tướng Lục đã già, khí thế này cũng không suy giảm, ngược lại theo năm tháng hun đúc càng thêm đậm chất.
Vành mắt Vân Thường ươn ướt, ngoan ngoãn gọi ba.
Thượng tướng Lục nghe cô gọi mà thoải mái tận cõi lòng, nào còn tức giận nữa, lần đầu tiên nở nụ cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình “Lại đây, ngồi đây với ba.”
Nói rồi lại nhìn Lục Diệp trước mặt, bực bội: “Con đứng đó làm gì nữa, y như cây cột! Nên làm gì thì làm đi, ba nói chuyện với Vân Thường lát đã.”
Thượng tướng Lục luôn có ý kiến với việc Lục Diệp cao hơn ông nửa cái đầu, giờ thấy anh đứng đó, mắt nhìn Vân Thường lom lom là tức mình, ông còn có thể xơi tái Vân Thường được chắc? Thằng ૮ɦếƭ toi này!
Lục Diệp không muốn đi, anh cảm thấy cho dù anh nhìn Vân Thường từng giây từng phút đều không nhìn đủ, càng đừng nói là để cô rời khỏi tầm mắt anh.
Có điều khi Vân Thường đưa mắt ra hiệu cho anh, anh đành phải không cam lòng sải chân bỏ đi. Tự anh cũng cảm thấy kỳ, hình như chỉ cần Vân Thường có yêu cầu gì, anh đều không nhẫn tâm từ chối.
Chỉ cần bị đôi mắt hạnh đen nhánh trong suốt của cô nhìn, bảo anh làm gì anh cũng chịu!
Lúc này Lục Diệp còn chưa ý thức được, cho dù có lúc anh và thượng tướng Lục không vừa mắt nhau nhưng hai cha con đều tuyển cùng một con đường, một con đường không có lối về tên là thê nô…
“Khụ, mắt… còn đau không?” Thượng tướng Lục không biết cách quan tâm người khác lắm, cũng không thường nói mấy kiểu này, lúc mở miệng có hơi kỳ cục, giả vờ giả vịt ho mấy tiếng mới nói được.
Vân Thường lắc đầu, sờ mắt mình “Ba, ba yên tâm, hồi phục rất tốt. Viện trưởng nói lại châm cứu mấy ngày là không còn vấn đề gì nữa.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Giọng thượng tướng Lục có chút cảm thán, đứa bé này chịu quá nhiều trắc trở rồi, rốt cuộc cũng vượt qua được.
Bất quá tái ông mất ngựa phúc họa khôn lường, sau này chắc chắn cuộc đời đứa bé này sẽ càng khá hơn.
Thượng tướng Lục không nhịn được sờ đầu Vân Thường, lần đầu tiên ông có cử chỉ thân mật này với đám con cháu.
Thật ra cũng không thể trách ông, hồi trước trong khu toàn là mấy thằng ranh lì lợm, nước mũi lòng thòng suốt ngày trèo cây gây họa, nhìn mà hận không thể bợp cho một phát, đào đâu ra ham muốn thân thiện với chúng nữa.
Vân Thường không giống thế, con bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thông minh, trắng nõn trắng nà, nhìn là thích rồi. Lúc trước thượng tướng Lục thường hay vừa hút thuốc lá vừa suy nghĩ, sao mình không đẻ một đứa con gái nhỉ.
Từ sau khi Vân Thường về đây, tâm tình mong ngóng con gái của thượng tướng Lục dời cả sang người Vân Thường, thương yêu cô như con gái mình.
Còn Lục Diệp hả? Con trai không phải để đánh để mắng sao? Bé gái dễ thương như Vân Thường mới cần cưng nựng trong lòng bàn tay!
Từ nhỏ Vân Thường đã không được hưởng thụ tình thương của cha. Bàn tay thượng tướng Lục to lớn mạnh mẽ, mẹ cô không thể cho cô điều đó. Tim cô run run, cảm thấy mình vào nhà họ Lục là sự thiên vị lớn nhất đời này mà ông trời dành cho cô.
“Ba, bây giờ con hoàn toàn không sao rồi.” Vân Thường cười rạng rỡ với thượng tướng Lục “Cái gì cũng nhìn thấy hết, sau này còn có thể pha trà cho ba uống!”
Thượng tướng Lục yêu trà, mẹ Vân Thường lại sinh ra ở xứ trà, tay nghề pha trà rất bài bản. Lúc Vân Thường còn bé xíu đã theo mẹ học, tuy không thấu đáo như mẹ cô nhưng tốt xấu gì cũng tính tàm tạm.
“Ồ, tốt! tốt!” Thượng tướng Lục nói liền hai chữ tốt, cao hứng muốn bay lên trời. Quả nhiên con gái vẫn tốt, giống Lục Diệp, đời nào nói pha trà cho ông uống? Cả ngày từ sáng tới tối cứ đơ mặt ra, nhìn như ai thiếu nó tám triệu bạc ấy!
Thiếu tá Lục đáng thương, bị so sánh với Vân Thường, địa vị trong lòng thượng tướng Lục trong nháy mắt biến thành rác.
Nói là sau này pha trà cho ông uống, thượng tướng Lục lại không kịp chờ, cứ bắt Vân Thường pha ngay bây giờ. Vân Thường cũng theo ý ông, cảm thấy lúc này tính thượng tướng Lục thật giống Lục Diệp.
Rốt cuộc uống được trà Vân Thường tự tay pha, thượng tướng Lục sướng vểnh đuôi lên trời, chỉ cảm thấy trà hôm nay sao mà dễ uống thế, uống một ngụm là miệng mồm thơm ngát, kết quả một tách trà uống một tiếng đồng hồ, đến cuối cùng lạnh rồi còn không nỡ đổ, giọt cuối cùng cũng chui vô bụng.
Thượng tướng Lục bám Vân Thường không tha, đang cân nhắc làm sao thuyết phục cô, để cô và Lục Diệp dọn về nhà họ Lục thì thấy Lục Diệp từ trên lầu đi xuống.
Anh mặc một cái áo gió đen mỏng, quần cũng màu đen nốt, cả người nhìn vừa cao ráo thẳng tắp vừa lạnh lùng, anh tuấn vô cùng.
Lục Diệp trước nay không để ý chuyện ăn mặc lắm, toàn mặc đại một bộ đồ là ra cửa, hiếm khi trọng thể thế này. Vì thế cả Vân Thường và thượng tướng Lục đều lấy làm khó hiểu, hai người nhìn anh chăm chăm, không biết anh định làm gì.
“Anh đi ra ngoài một chuyến.” Lục Diệp nhìn Vân Thường “Đi gặp một người, lập tức về liền.”
Hơ? Gặp ai mà long trọng thế nhỉ? Có điều Lục Diệp không nói, cô cũng không hỏi. Chẳng có gì phải lo cả, hai người chung sống bao nhiêu ngày nay rồi, Lục Diệp là người thế nào cô rõ ràng.
Bèn gật đầu “Vậy anh đi đi, giữa trưa có về ăn cơm không?”
“Về.”
“Lái xe cẩn thận.” Vân Thường không quên dặn anh.
Lục Diệp gật đầu, sải chân ra khỏi nhà.
“Nó định đi gặp ai nhỉ?” Thượng tướng Lục đã lớn tuổi, không ít thì nhiều có chút trẻ con, cực kỳ tò mò với người con muốn đi gặp.
Vân Thường lắc đầu, “Con cũng không biết.”
Vân Thường không sao ngờ được, Lục Diệp đi gặp Lâm Ngạn.
Đương nhiên, kỳ thật Lâm Ngạn không hề muốn gặp anh.
“Cám ơn cậu.” Lục Diệp hiếm khi cảm ơn ai, không chỉ vì tính cách của anh vốn thế mà thực tế, anh cũng chẳng có việc cần ai giúp đỡ. Thành ra có thể nghe được một tiếng cám ơn của thiếu tá Lục thật là hiếm có.
Có điều Lâm Ngạn không buồn cảm kích.
“Không cần anh cám ơn.” Mặt anh ta lạnh tanh, đá xoạch cái ghế qua một bên, không thèm mời Lục Diệp ngồi “Tôi giúp Vân Thường vì tôi muốn thế, cô ấy cũng không nói gì hết, mắc gì anh tới cảm ơn?!”
Thật ra anh ta biết, chẳng những Vân Thường sẽ không cảm ơn, thậm chí còn hận anh ta. Nhưng anh ta thật không muốn nghe cái tên này cám ơn! Cảm giác này thật sự quá tồi tệ, quả thật là không ngừng nhắc nhở anh ta, cô đã là vợ người khác, là người một nhà với người ta, căn bản không dính gì đến Lâm Ngạn này nữa!
Sao em trai Vân Thường cứng đầu thế nhỉ? Chân mày thiếu tá Lục chau lại, xem ra rất khó giải quyết, hay là trẻ con làm mình làm mẩy?
Anh nghĩ nghĩ, giọng điệu lại nhỏ nhẹ đi một chút “Tôi thật tình cảm ơn cậu, chị cậu cũng thế, nên…”
Anh nói chưa xong, Lâm Ngạn bỗng nhiên như mèo bị giẫm phải đuôi, ngoao một tiếng là xù lông. Anh ta từ trên giường giật bắn người dậy, khàn giọng rống lên “Mẹ nó anh nói cái gì? Cô ấy không phải chị tôi! Không phải chị tôi! Cô ấy sẽ không cám ơn tôi! Anh cút! Cút cho tôi!”
Rống xong, anh ta như mất hết sức lực, ôm иgự¢ thở hồng hộc, chỉ là ánh mắt nhìn Lục Diệp còn mang theo địch ý tràn ngập.
Đến mức này rồi, Lục Diệp cũng ý thức được chỗ nào không đúng.
Theo lý thuyết, ở thời khắc nguy ngập đó, Lâm Ngạn cứu Vân Thường chứng tỏ rất để ý cô. Anh cứ tưởng rằng tình cảm chị em giữa họ rất thắm thiết nhưng hiện tại xem ra, hình như không phải thế…
Lục Diệp lùi lại một bước, đôi mắt đen nhánh nặng nề nhìn Lâm Ngạn.
Có lẽ là cảm ứng trời sinh của đàn ông với tình địch, thiếu tá Lục xưa nay luôn chậm chạp, giờ phút này bỗng nhiên nhìn ra được gì đó.
Anh cứ thế bình tĩnh nhìn Lâm Ngạn, nửa ngày mới rít qua kẽ răng “Cậu thích cô ấy?”
Dứt lời, Lâm Ngạn mới rồi còn như con thú bị xiềng đang giãy dụa đột nhiên đỏ mặt lên, song vẫn miễn cưỡng duy trì khí thế của mình “Liên quan gì anh? Anh là cái thá gì?!”
Lâm Ngạn không ưa Lục Diệp, gia thế tốt, địa vị cao thì đã sao? Chẳng phải hơn ba mươi còn không cưới được vợ? Bất quá là mua Vân Thường về rồi, nếu chờ anh ta có tiền có địa vị, nhất định sẽ ςướק Vân Thường về!
Có điều Lâm Ngạn quên, trên đời này có một câu là, gừng càng già càng cay, anh ta chê Lục Diệp già, Lục Diệp càng muốn cay ૮ɦếƭ anh ta!
Lục Diệp vuốt vuốt nút áo, gương mặt xưa nay luôn nghiêm túc bỗng nhiên nặn ra một nụ cười dọa người, lộ cả hàm răng trắng bóc đều đặn, sáng loáng chọc đau mắt Lâm Ngạn.
Anh nói: “Tôi là cái thá gì á? Trên pháp luật, trên thực tế tôi đều là chồng Vân Thường!” Anh ngừng lại, ánh mắt âm u lạnh lẽo “Còn cậu, cả đời này chỉ là em trai cô ấy thôi!”
Thiếu tá Lục thành tinh rồi, không học mà biết làm sao để đạt hiệu suất cao nhất, phương pháp tốt nhất, biện pháp hiệu quả nhất, hung hăng đả kích tình địch của mình!
Lâm Ngạn nghe anh nói xong, xoẹt một cái mặt hoàn toàn tái nhợt.
Thiếu tá Lục sờ cái đầu đinh ngắn ngủn, lòng sướng rơn, ranh con! Kích thích ૮ɦếƭ mày! Còn dám mơ tưởng Vân Thường nhà tao nữa, lăn càng xa càng tốt!
Từ nhà Lâm Ngạn đi ra, tâm tình Lục Diệp cực tốt, mục đích lần này đến là để cảm ơn Lâm Ngạn, ai dè lại phát hiện ra bí mật động trời này!
Đã vậy anh còn cực kỳ thông minh chọc thủng bí mật này, tiêu diệt một tình địch tiềm tàng!
Thiếu tá Lục dừng xe trong ga ra, hai tay đút túi quần, một bên hừ hừ bài ca Tinh Trung Báo Quốc, một bên hí hửng đi lên lầu tìm Vân Thường.
Anh không biết Vân Thường có hay Lâm Ngạn thích mình hay không, dù sao anh không định nói cho cô biết.
Vì thế thiếu tá Lục nghiêm mặt nói láo, chủ động cho Vân Thường biết mình đi gặp một đồng đội cũ. Sợ Vân Thường nghi ngờ, còn đặc biệt giải thích mình đổi quần áo vì sợ đồng đội kia thấy quân phục mà đau lòng.
Ăn mặc chỉnh tề tưởng đi gặp người nhà vợ, đến cuối cùng lại phát hiện mình đi gặp tình địch, còn lâu mới cho cô biết!
Vân Thường không hề nghi ngờ tiếp thu cách nói này của anh. Thật ra lời nói của Lục Diệp có rất nhiều sơ hở, nếu chú ý tuyệt đối phát hiện được. Có điều Vân Thường không mấy hứng thú chuyện anh đi đâu, gật đầu cho qua.
Mắt Vân Thường lành rồi, Lục Diệp đang tính dẫn cô đi chơi mấy ngày, kết quả ý tưởng còn chưa nói ra đã nghe Vân Thường bảo, lát nữa châm cứu xong sẽ đi mua quần áo với mẹ anh.
Mua quần áo chứ gì, Lục Diệp đồng ý cả hai tay, nhưng vì sao đi với mẹ anh mà không phải là anh?
Anh muốn nói, anh đi với em, mua xong anh xách đồ cho em, nhưng không nói ra miệng được. Nghĩ nửa ngày mới rặn được một câu “Anh lái xe đưa hai mẹ con đi!”
Không dè Vân Thường lại từ chối!
Cô nói: “Không cần đâu, mẹ bảo anh ở nhà chơi cờ với ba, để tài xế chở đi là được.”
Mấy ngày trước, Lục phu nhân sợ thượng tướng Lục cứ ôm máy tính chơi cờ mãi sẽ hỏng mắt, đặc biệt nhờ người mua cho ông một bộ cờ vây. Tuy cờ mua về rồi nhưng không có đối thủ cũng là một chuyện đau đầu.
Tuy Lục Diệp biết lại không thích đánh cờ với ba. Nếu thắng, ba anh sẽ vểnh râu trừng mắt không vui, nếu cố ý giả thua nhường ông, bị nhìn ra lại ăn mắng một trận.
Thế nên anh trốn còn không kịp, sán lại trước mặt thượng tướng Lục làm chi!
Lục phu nhân thấy Lục Diệp không chịu đánh cờ với thượng tướng Lục, liền chơi xấu, vừa vặn Vân Thường đi họp mặt bạn học cần mua áo mới, dứt khoát tiên hạ thủ vi cường, tự mình dẫn Vân Thường đi trung tâm thương mại, cho Lục Diệp ở nhà.
“Mắt em mới vừa lành, anh đi coi chừng em.” Thiếu tá Lục kiên trì, nhất quyết đòi đi theo!
Vân Thường mở tủ, tìm một cái áo sơ mi mỏng, quay lưng về phía Lục Diệp cấp tốc ૮ởเ φµầɳ áo, mặc đồ vào, bấy giờ mới quay qua đáp: “Anh ở nhà với ba đi, ba mới nói với em không tìm được người đánh cờ.”
Được rồi, Lục Diệp biết, lần này Vân Thường cứng rắn không cho anh đi.
Tuy anh không vui nhưng cũng hết cách, đành chấm ʍúŧ tí đỉnh trước khi Vân Thường đi, tìm điểm cân bằng mới được.
“Đừng phá mà!” Vân Thường đè tay Lục Diệp mắng khẽ.
“Không phá.” Thiếu tá Lục mặt dày, nắm ngược lại, để tay Vân Thường trong lòng bàn tay mình, tay kia nhanh nhẹn luồn vào trong áo cô, chậm rãi xoa nắn.
Đùi Vân Thường nhũn ra, không chịu nổi trêu chọc dai dẳng như thế, mặt đỏ lên, hơi thở cũng loạn, ngước mắt tội nghiệp năn nỉ Lục Diệp: “Mẹ còn chờ em dưới lầu, đừng quậy nữa mà.”
Tay thiếu tá Lục dùng sức, cởi nút áo иgự¢ Vân Thường ra, vén áo sơ mi lên vùi đầu vào đó, bờ môi nóng bỏng dán lên làn da non mịn của cô, ra sức ʍúŧ, nói giọng mơ hồ: “Không sao…”
Hai vạt áo trước bung ra, tay Vân Thường bấu lấy vai Lục Diệp, cái cổ thon dài trắng nõn hơi ngửa ra sau, độ cong tuyệt đẹp mà quyến rũ, ánh mắt Lục Diệp càng sâu thẳm, môi cũng tăng thêm sức lực.
Đến cuối cùng, Lục phu nhân chờ không kịp lên gõ cửa, Lục Diệp mới tha cho Vân Thường, thân mật chải vuốt lại tóc mai hơi rối, lại gài nút áo иgự¢ cho cô, chỉnh lại quần áo ngay ngắn, bấy giờ mới hôn lên khóe môi cô một cái “Đi đi.”
Hơi thở Vân Thường rối loạn, mặt như hoa đào, ánh mắt mù sương, lấy lại tinh thần một lát mới ra khỏi phòng.
Cô vừa đi, nét mặt nghiêm túc của thiếu tá Lục lập tức không giữ được nữa, ૮ởเ φµầɳ nhào vào phòng tắm, Dụς ∀ọηg như lửa nóng nhưng đầu óc thì tỉnh táo.
Không biết chừng nào tiểu yêu tinh trong bụng cô mới ra đây, cứ như vầy hoài không được, nghẹn ૮ɦếƭ mất! Thiếu tá Lục mở vòi sen, lần đầu tiên nảy sinh oán niệm với bé cưng mình mong chờ.
Lục phu nhân dạo phố thì bước chân đặc biệt nhanh nhẹn, trẻ tuổi như Vân Thường cũng đi theo không kịp.
Với lại, mắt Vân Thường vừa lành, cơ hồ sốt ruột muốn nhìn thế giới chung quanh, đủ loại màu sắc hỗn loạn đua nhau ùa vào mắt cô, quả thực khiến cô bận tíu tít, thành ra không bắt kịp tốc độ của Lục phu nhân.
Cuối cùng vẫn là Lục phu nhân giúp cô lựa chọn quần áo đi họp mặt, một bộ váy trễ иgự¢ màu bạc hà.
Da Vân Thường trắng mịn, dáng cao, vóc người lại đẹp, mặc màu bạc hà vừa mới mẻ vừa xinh đẹp, nhìn mà Lục phu nhân cảm thán không thôi. Vân Thường nhà bà, đi ra ngoài nói là người mẫu người ta cũng tin!
Mua quần áo xong, Lục phu nhân lại dẫn Vân Thường đi làm tóc. Đừng nhìn Lục phu nhân lớn tuổi như thế, chứ trình độ thời thượng thì chẳng mấy người trẻ tuổi bì được bà đâu.
Màu sắc kiểu dáng lưu hành mỗi quý bà đều sành sỏi. Vả lại bình thường Lục phu nhân chú trọng bảo dưỡng, nhìn rất trẻ trung, đi cùng với Vân Thường không ai biết là mẹ con.
Tóc Vân Thường dài lắm, chất tóc mềm mại, vừa óng vừa mượt, khiến nhà tạo mẫu tóc khen không ngớt, không nỡ phá hỏng mái tóc óng mượt như thế.
Đến cuối cùng chỉ sấy sơ sơ phần đuôi tóc, uốn sơ sơ, kết hợp với đôi mắt hạnh của Vân Thường, gợi lên cảm giác xinh tươi vô cùng.
Thành thử lúc Vân Thường về nhà, Lục Diệp nhìn ngây ngẩn, nửa ngày mới hoàn hồn lại.
Đương nhiên, cái mặt nghiêm túc của thiếu tá Lục rất dễ che giấu, nên Vân Thường không phát hiện anh nhìn mình tới ngớ người.
Tới giờ cơm, Vân Thường ăn ít hơn thường ngày. Hôm nay, lâu lắm rồi cô mới dạo phố lần đầu, tuy rất hưng phấn nhưng eo mỏi chân nhũn, mệt không muốn cục cựa.
Lục Diệp thấy vậy cũng không ép cô ăn nhiều, bản thân anh cũng và vội mấy miếng liền cùng Vân Thường lên lầu.
Vân Thường thật sự mệt quá mức, đi tắm thiếu chút ngủ luôn trong bồn tắm. May mà Lục Diệp đi vào kịp thời, lau khô cô vợ ướt đẫm người, bọc lại đặt lên giường, lại sấy tóc cho cô mới để cô ngủ.
Thời gian còn sớm, Lục Diệp không buồn ngủ lắm. Sợ ồn đến Vân Thường liền chạy xuống lầu lên mạng. Nhiều ngày rồi anh không về bộ đội, không biết bên đó có tin tức gì không.
Đáng tiếc trên mạng đưa toàn mấy tin vô thưởng vô phạt, chẳng có tính thực chất gì cả.
Thiếu tá Lục thở dài, vừa tính tắt mạng thì điện thoại để kế bên bỗng dưng đổ chuông.
Cầm lên nhìn, là số lạ. Lục Diệp nhíu mày, không muốn nghe, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn ấn nút nhận. Dạo này xảy ra quá nhiều chuyện, lỡ có tình huống quan trọng gì thì sao?
“Lục Diệp, cậu mau về bộ đội gấp!” Đầu bên kia vang lên giọng đàn ông khản đặc, vừa khó nghe vừa chói tai, y như tiếng cưa gỗ vậy, đau cả màng nhĩ.
Lục Diệp khựng lại một lát mới sửng sốt hỏi: “Lý Bác?”
Lý Bác, cùng cấp với anh, đều là thiếu tá, trong quân quan hệ của hai người cực kỳ tốt, năng lực cũng tương đương. Nếu không phải thể lực Lý Bác kém Lục Diệp một chút thì có lẽ sẽ là một huyền thoại khác của quân đội rồi!
“Là tớ,” Lý Bác dựa vào tường thở dốc một hơi mới trầm giọng nói: “Kim Hưng, gã buôn Mα túч lần trước cậu bắt về, trốn rồi.”
“Cái gì?” Lục Diệp hoàn toàn không dám tin vào lỗ tai mình nữa. Một đội đặc chủng toàn là tinh anh canh chừng tầng tầng lớp lớp mà lại để một tên buôn Mα túч cơ bản không khác người bình thường là mấy chạy mất?! Nói nghe cứ như kể chuyện tiếu lâm ấy!
“Thật đó.” Sắc mặt vốn không tốt của Lý Bác càng thêm khó coi “Người phụ trách soát người là một cảnh sát hình sự mới điều tới, không đủ kinh nghiệm, không soát ra thuốc nổ gã giấu trên người. Giữa trưa hôm qua gã chạy mất, chúng ta tổn thất ba anh em.”
“Bây giờ cậu ở đâu?”
“Trên đường truy bắt.” Lý Bác quệt mồ hôi trên mặt, nốc mấy ngụm nước, thấm họng rồi mới nói: “Tớ lo gã sẽ tìm cậu trả thù.”
Kỳ thật nào chỉ lo không, Lý Bác cơ hồ khẳng định, trăm phần trăm Kim Hưng sẽ tìm Lục Diệp báo thù.
Lúc họ thẩm vấn gã, bất luận dùng cách gì gã cũng không rên một tiếng, chỉ đến khi nhắc tới em gã, gã mới có phản ứng.
Lý Bác đoán, em gã nhất định rất quan trọng với gã. Mà em gã lại bị Lục Diệp bắn hạ, quan trọng nhất là, từ tuyến đường gã chạy trốn cho thấy, gã gần như không kịp chờ mà muốn tiến vào thành phố Lục Diệp ở…
“Hiện tại tớ đang ở vùng ven thành phố cậu, gần như mỗi con đường đều có người của chúng ta canh giữ, nhưng ai biết liệu có chuyện không may gì không, cậu về bộ đội đi.”
Lý Bác vung tay quăng chai nước suối rỗng vào thùng rác. Tiếng bộp vang trong đêm đen yên tĩnh nghe đặc biệt vang dội, cơ hồ kinh động những lính đặc chủng đứng gác đằng xa.
“Gã không cần mạng nữa rồi.”
Lục Diệp mím môi không nói, bàn tay càng lúc càng siết chặt điện thoại. Anh vẫn luôn biết, cái nghề này của họ chẳng những gặp phải nguy hiểm vô cùng lớn lúc thi hành nhiệm vũ, còn phải chuẩn bị sẵn sẽ bị tội phạm, bọn buôn Mα túч báo thù bất cứ lúc nào.
Trước đó anh chưa bao giờ sợ, chẳng qua là phần tử phạm tội mà thôi, anh đã bắt được chúng một lần thì lần thứ hai cũng có thể bắt được!
Nhưng bây giờ không giống…
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lên lầu, anh có vợ, có con, họ đều cần anh bảo vệ!
Ba mẹ anh tuy lớn tuổi nhưng căn bản không cần anh lo lắng.
Đừng nhìn ba anh bây giờ sống an nhàn thế thôi, do nguyên nhân nghề nghiệp, chắc chắn trong bóng tối có phần tử tinh anh bảo vệ, mẹ anh đương nhiên cũng nằm trong phạm vi đó.
Lúc trước nhà họ cũng xảy ra không ít chuyện song ba mẹ anh đều vượt qua cả. Gia đình này của họ, tuy hiện tại nhìn ấm áp hài hòa song đều trải qua máu me đau đớn mới đổi lấy ngày hôm nay.
Đến thời điểm thật sự nguy hiểm, chỉ có một mình Vân Thường…
“Tớ không đi.” Lục Diệp nói với đầu kia “Các cậu làm tốt nhiệm vụ của mình là được.”
Chuyện còn lại anh giải quyết! Anh đã để cô gặp nguy hiểm một lần rồi, tuyệt đối không có lần thứ hai!
Lục Diệp ngắt điện thoại quay về phòng ngủ, nhìn gương mặt say giấc nồng của Vân Thường, lòng càng thêm kiên định.
Bảo vệ cô đàng hoàng! Chỉ có cô, không ai có thể động vào!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc