Ngày 15 tháng 1 – Xem tướng tay“Ồ? Anh biết xem tướng mệnh à?” Tử Tình kinh ngạc nhìn anh.
“Ha ha, biết một ít.” Hoa Bá dùng một bàn tay vẽ theo đường chỉ tay của cô, “Muốn biết không?”
“Nói em nghe xem nào!”
Hoa Bá liền mở bàn tay cô ra, lắc lắc, rung rung, nhìn ngắm hồi lâu, lại cắn môi chau mày, rồi lại liên tiếp lắc đầu.
“Thế nào?” Tử Tình sốt ruột hỏi.
Hoa Bá chậm rãi nói: “Trong đường chỉ tay của con người có 3 đường chính, lần lượt là đường sự nghiệp, đường sinh mạng và đường hôn nhân. Đường sự nghiệp của em, xem này, chính là đường này.”
Hoa Bá chỉ vào một đường chỉ tay trong lòng bàn tay Tử Tình nói: “Nó rất thẳng, rất dài, chứng tỏ sự nghiệp của em nhất định sẽ phát triển không ngừng. Cho nên nói anh rất xem trọng em, tuyển em vào làm là lựa chọn tốt nhất.”
“Thật vậy sao?” Tử Tình hiếu kỳ nhìn chăm chú vào đường chỉ tay thô thô kia.
“Đương nhiên, đây đều là trong tướng mệnh của em hết.” Hoa Bá mặt mày nghiêm túc nói. “Còn đường này.”
Hoa Bá lại chỉ vào một đường chỉ tay khác: “Đây là đường số mệnh. Đường số mệnh của em cũng rất dài, hơn nữa không bị chia nhánh ra. Chứng tỏ sức khoẻ của em rất tốt, sẽ sống rất thọ.”
“Vậy đường tình yêu ở đâu?” Tử Tình nghe nói rất có lý. Nhìn thế nào cũng thấy Hoa Bá giống ông thầy bói coi tướng số, nói năng đâu ra đấy.
“Ha ha, yên tâm đừng nóng. Đường tình yêu chính là đường chắn này. Haizzz!” Hoa Bá lại thở dài.
“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Tử Tình hiếu kỳ nhòm qua. Cô nhìn đường chỉ tay thẳng tắp kia, phía trên đỉnh có đường phân nhánh, kéo dài đến tận chỗ giao với ngón tay.
“Muốn nghe nói thật không?” Hoa Bá làm ra vẻ khó nói, kỳ thực trong lòng anh đã rất buồn bã.
“Đương nhiên rồi, nói mau, sốt ruột muốn ૮ɦếƭ mà!” Tử Tình vô tư giục.
“Ừm… Đường hôn nhân của em chỗ này đã có phân nhánh, nói rõ cái gì nhỉ… nói rõ là hôn nhân của em sẽ xuất hiện biến cố…” Hoa Bá ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tử Tình, trong ánh mắt tràn đầy thương xót.
“Ủa?” Thật sao? Tử Tình tim rụng đến độp một cái. Nếu hôn nhân của cô xảy ra biến cố, thì cũng không tính là gì. Cuộc hôn nhân này đối với cô chẳng là gì cả.
“Hơn nữa em nhìn đường chỉ tay này mà xem! Nó biểu thị xung quanh em có một người cực kì thích hợp với em, có thể sẽ là người quan trọng nhất trong cuộc đời sau này của em!” Hoa Bá tiếp tục giải thích.
“Hiện tại à? Người thích hợp? Ồ? Thật sao?” Tử Tình hiếu kỳ nhìn đường chỉ tay, ở đây có viết vậy sao? Anh ấy có thể nhìn ra sao? Sao cô không nhìn thấy cái gì nhỉ?
“Đúng thế, em có thể nhìn coi xung quanh em có phải là có người như vậy không, nếu có em nhất định phải nắm chắc cơ hội, nhất định không được bỏ qua nhé!” Bàn tay to của Hoa Bá phủ lấy tay cô, nghiêm túc nhìn lên mặt cô.
Tử Tình nheo mắt nhìn anh, đột nhiên ý thức được ý tứ của anh, nói: “Anh không phải đang nói anh đó chứ?”
“Chính thế!” Hoa Bá dõng dạc đáp.
“Ha ha, Hoa Bá! Anh thật quá đáng nha! Người ta tin anh thật đấy nhé!” Tử Tình rút phắt tay về, tức giận huých vào vai anh một cái.
“Ha ha ha!” Hoa Bá cười đắc ý, “Anh nói đều là thật mà!” Anh gắt gao nhìn chăm chú vào khuôn mặt trái xoan đỏ ửng lên vì xấu hổ của cô, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Anh thật sự rất tò mò, tại sao một cô gái đã có chồng rồi lại có ánh mắt thuần khiết như thế này, lại hay xấu hổ như thế này, cứ như trinh nữ vậy.
“Anh… Hoa Bá!” Tử Tình nghiêm mặt nói, “Từ giờ đừng đùa giỡn như thế nữa được không?”
Hoa Bá cười không đáp.
Tử Tình khoanh hai tay trước иgự¢, giấu hai tay dưới nách, không cho anh có cơ hội cầm lấy chúng nữa. Quả thực bị anh làm cho tức ૮ɦếƭ mà! Hao phí mất cả nửa ngày nghiêm túc nghe anh coi tướng tay, vậy mà anh lại đùa giỡn cô như vậy! Thật là… có phải trên mặt cô có viết chữ “Dễ bắt nạt” hay không?
Nhìn dáng vẻ tức tối bĩu môi của cô, Hoa Bá ý cười càng sâu.
Tử Tình tức giận ngoảnh mặt ra phía khác, không thèm nhìn nụ cười đắc thắng của anh. Thật là! Sớm biết vậy không cho anh ngồi bên cạnh cô nữa!
“Làm sao thế? Tức giận thật à?” Hoa Bá hồi lâu không thấy Tử Tình có động tĩnh gì, liền lấy khuỷu tay huých huých cô, tỉ mỉ nhìn ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của cô.
Tử Tình không nói năng gì.
Hoa Bá cười tự giễu, rồi nhắm mắt lại dưỡng thần.
Suốt bốn tiếng đi xe, đường tuy rất bằng phẳng nhưng ngồi lâu cũng thấy mệt.
Tử Tình bất tri bất giác ngủ.
Hoa Bá ôn nhu nhìn mái đầu đang dựa vào vai mình, ánh mắt trở nên thâm thuý vô cùng.
Tử Dạ, em có biết vị trí của em trong trái tim anh không? Nếu nói yêu là một bình rượu, thì anh chỉ có thể nói bình rượu này càng để lâu càng say nồng.
Tại nhà của Lôi Tuấn Vũ.
Hôm nay là cuối tuần, Cổ Dương dậy hơi sớm. Nhưng không thấy bóng dáng Tử Tình đâu. Hắn đi lên gác, gõ cửa vài cái rồi đẩy nhẹ ra. Không thấy bóng dáng cô.
Hắn đi thẳng vào phòng Lôi Tuấn Vũ qua cánh cửa thông phòng, giơ tay kéo tuột chăn của Tuấn Vũ ra.
“Ha! Vũ, ông ngủ không mặc quần chíp à?” Cổ Dương huýt sáo!
“Ông rảnh rỗi quá nên phát điên đấy à? Cuối tuần dậy sớm thế làm gì?” Lôi Tuấn Vũ giơ tay lên che ánh nắng chói mắt.
“Tôi muốn ngủ thêm chút nữa nhưng ông anh ruột của tôi thức dậy sớm quá. Đúng rồi, ông đem nữ đầu bếp của tôi sung quân đi đâu rồi?” Cổ Dương vào phòng ngủ người khác mà không thấy xấu hổ chút nào, hai tay chống nạnh rất oai phong.
“Cái gì mà nữ đầu bếp?” Tuấn Vũ nhíu chặt mày lại. Cổ Dương vừa mới gõ cửa phòng Tử Tình, hắn đã nghe thấy. Rõ ràng hắn hỏi Tử Tình nhưng Tuấn Vũ không có tâm trạng để trả lời.
“Đừng giả ngu nữa. Tử Tình chứ ai, vợ hợp pháp của ông chứ ai! Cô ấy đâu rồi? Đừng nói là cuối tuần phải làm thêm đấy! Chắc không phải trốn ông chứ?”
Lôi Tuấn Vũ chậm rãi đứng lên, vừa mặc quần áo vừa trả lời: “Nhà xuất bản kia cuối tuần đi dã ngoại, sao ông một ngày không nhìn thấy cô ta thì không yên vậy?”
“Ông lượn đi! Á? Ông như thế này là đang ghen hay sao thế?” Cổ Dương trêu ghẹo.
Hiếm khi nhìn được hắn tỏ ra nghiêm túc như vậy.
Lôi Tuấn Vũ khựng lại một chút, rồi sau đó lại hung hăng cài cúc áo.
“Vẫn chưa ổn à?” Cổ Dương kinh ngạc nhìn bộ mặt dài thuỗn ra của Lôi Tuấn Vũ. “Ồ, đừng lo quá! Mới có mấy ngày thôi mà. Hay hôm nay là cuối tuần, theo tôi ra ngoài vận động chút đi. Tình hình này, càng vận động nhiều hiệu quả càng tốt!”
Lôi Tuấn Vũ lần đầu tiên không phản bác lại lời nói của Cổ Dương, làm cho Cổ Dương rất kinh ngạc. Hắn đây là đang ngầm đồng ý sao? Trời ơi! Sao lại vẫn chưa ổn chứ? Tiếng thét chói tai của Tử Tình kích động vậy sao?
“Tôi có hai vé mời VIP của khu trượt tuyết! Đi thôi! Đi vận động chút đi!” Cổ Dương đương nhiên biết chuyện này có ảnh hưởng thế nào đến Lôi Tuấn Vũ. Khó trách hắn cáu bẳn với Tử Tình như vậy!
“Không thích!” Lôi Tuấn Vũ yếu ớt nói. Từ lần đó trở đi, hắn không đi trượt tuyết nữa.
“Vũ, không nên ngoan cố vậy! Ông không thể cả đời này không trượt tuyết chứ! Đi đi! Tôi đảm bảo sau lần này ông nhất định tìm lại được cảm giác của 5 năm trước, nhất định sẽ hùng phong tái khởi, anh hùng tái xuất!” Cổ Dương ái muội nháy nháy mắt với hắn.
“Xéo đi!” Tuấn Vũ nhếch môi, xem như miễn cưỡng đáp ứng. Nhưng trong ánh mắt hắn tựa hồ như đang giấu giếm gì đó, có chút bi thương chợt loé qua.