Ngày 15 tháng 1 – Ngồi bên cạnh nàngChu Đồng nhỏ nhen ai mà không nhìn ra. Cô ta ngồi phía trước nhất, giữ khư khư lấy chỗ bên cạnh, vừa thấy là biết giữ chỗ cho Hoa Bá rồi…
Trong tình huống bình thường bọn họ đi dã ngoại, Hoa Bá đều ngồi lên hàng ghế đầu phía sau ghế tài xế, nên nghĩ đương nhiên là vậy, mỗi lần chỉ cần Hoa Bá tham gia là cô ta nhất định sẽ độc chiếm lấy hai ghế đó không buông.
Giám đốc công ty du lịch đích thân làm hướng dẫn viên, bà lên xe đếm số người, rồi sau đó ra dấu OK với Hoa Bá đang đứng ngoài xe, cao giọng hô: “Giám đốc Hoa, đủ người rồi, có thể xuất phát rồi!”
Hoa Bá lập tức lên xe, hài hước nói: “Giám đốc Ngô, tôi chưa lên xe mà đã đủ người rồi, vậy tôi chính là người của chị rồi!”
Giám đốc Ngô cười ngây ngẩn: “Ô, giám đốc Hoa! Nếu anh là người của tôi thì tôi cầu còn chả được! Chỉ sợ cô Chu không đồng ý, buổi tối tôi sẽ gặp ác mộng mất!”
Trên xe mọi người cười ầm lên, giám đốc Ngô rất thân thiết với bọn họ, tin đồn này bà đã sớm biết được rồi!
“Giám đốc Ngô, chuyện này không đùa được đâu đó! Đừng cản trở nhân duyên của cô Chu vậy chứ! Số người theo đuổi người ta xếp dài thành một đoàn tàu đấy!” Hoa Bá nói, dáng vẻ còn thực sự nghiêm túc.
“Ha ha, thật không? Vậy chẳng phải càng làm rõ hơn mị lực của giám đốc Hoa hay sao? Người ta bỏ cả rừng rậm vì anh đấy!” Giám đốc Ngô vẫy tay với tài xế, xe bắt đầu từ từ lăn bánh.
Chu Đồng nghe giám đốc Ngô trêu chọc thì trong lòng sốt xình xịch lên! Hừ! Ngay đến người ngoài một năm gặp không được mấy lần mà cũng đã nhìn ra, Chu Đồng cô muốn cái loại đàn ông nào mà chả được, vậy mà chỉ chăm chăm nhắm vào hắn, hắn còn không hiểu được tình cảm của cô hay sao?
Xe vừa lăn bánh thì Hoa Bá bắt đầu tìm chỗ ngồi. Mắt anh lướt qua chỗ trống bên cạnh Chu Đồng. Chu Đồng liền nhích người vào phía trong, để trống cả một chỗ ngồi rộng rãi.
Hoa Bá cười cười, đột nhiên ghé sát vào tai cô ta thì thầm một câu, Chu Đồng mặt mũi xanh mét lên. Hoa Bá ૮ɦếƭ tiệt!
Vậy là Hoa Bá liền đi về phía cuối xe.
Anh sớm nhìn thấy Tử Tình ngồi một mình, trong lòng thầm mừng rỡ! Anh đi đến bên cô, nói rất lịch thiệp: “Lãnh chủ biên, tôi có thể ngồi đây được không?”
Tử Tình không phải là người không biết điều, cô đã nghe thấy câu nói đùa của giám đốc Ngô, đương nhiên rõ ràng nguyên nhân việc Chu Đồng khư khư giữ chỗ trên hàng ghế trước.
“Giám đốc Hoa, phía sau rất xóc nảy, hay anh ngồi lên trên đầu đi!” Tử Tình nhỏ giọng nhắc nhở. Cô không muốn chưa vui chơi gì mà đã bị đôi mắt hình viên đạn kia xuyên thủng!
Hoa Bá sững người, không ngờ Tử Tình lại nói vậy, đương nhiên anh nhanh chóng hiểu được cô có băn khoăn.
Khom người lại giấu mặt sau ghế, anh nhỏ giọng nói: “Tử Dạ, em đây là đang cự tuyệt anh, làm anh mất mặt hay sao?”
Tử Tình cuống lên giải thích: “Không không không, em không có, em chỉ thấy phó chủ biên Chu đã giữ chỗ rất lâu cho anh rồi…”
“Em mà cự tuyệt anh lần nữa thì anh sẽ hôn em ngay tại đây!” Hoa Bá cố ý ra vẻ trừng mắt nhìn cô.
Tử Tình há hốc miệng ra, kinh hãi trợn tròn mắt nhìn anh.
“Tôi có thể ngồi sao?” Hoa Bá đứng thẳng người lên, cười hì hì hỏi. Giọng nói to đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
Tử Tình ngồi ở ghế ngoài cửa sổ ra sức gật đầu, Hoa Bá liền ngồi xuống.
Anh thân hình cao lớn, vừa ngồi xuống đã cảm giác hơi chật chội.
Tử tình lặng lẽ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng dường như không thả lỏng nổi.
“Sao anh lại ngồi đây? Phó chủ biên Chu lại sắp nổi giận đấy!” Tử Tình thì thào.
Hoa Bá cười nói: “Sao thế? Em đang lo cho anh hay đang lo cho em vậy?”
Tử Tình lườm anh, lạnh lùng nói: “Anh có thể đừng cố ý tạo ra loại ám muội này được không? Làm em rất áp lực đấy!”
“Ồ! Thật sao? Anh làm cho em rất áp lực sao?” Hoa Bá nheo mắt lại nhìn Tử Tình.
“Anh…” Tử Tình hai tay ôm lấy mặt, làm ra vẻ bó tay.
Hoa Bá cười ha ha nói: “Nói đùa thôi mà! Lãnh chủ biên, anh chẳng qua chỉ ngồi cạnh em mà thôi, em sẽ không vì thế mà ghét bỏ anh đấy chứ?”
“Anh biết là em không có ý đó, em đã kết hôn rồi! Anh như vậy sẽ làm cho phó chủ biên Chu hiểu lầm đấy!” Tử Tình giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao em vội vàng làm bà mai như vậy? Em xác định là Chu Đồng thích hợp với anh sao?” Hoa Bá nhếch môi, giọng đầy mỉa mai.
“Cô ấy hợp với anh hay không em không biết! Em chỉ biết là em không hợp với anh!” Tử Tình tức tối nói.
“Ồ? Vậy sao? Tử Dạ! Nếu chúng mình gặp nhau sớm hơn, thì em có kết hôn với Lôi Tuấn Vũ nữa không?” Hoa Bá đột nhiên hỏi nghiêm túc.
“Em…” Tử Tình đột nhiên quay đầu lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoa Bá, trái tim bỗng nhảy thót lên.
“Xin em nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời anh!” Ánh mắt Hoa Bá nhìn thẳng tắp vào cô, chỉ có hình ảnh cô ngập tràn trong mắt anh.
Tử Tình nhạy cảm phát giác được thần thái đau thương nơi đáy mắt anh, trong ánh mắt có một tia đau đớn, cô lập tức quay mặt đi né tránh, lúng túng nói: “Em… không biết!”
“Ha ha.” Hoa Bá đột nhiên nhoẻn cười.
Tử Tình kinh ngạc nhìn anh: “Anh cười gì thế?”
“Em do dự cho thấy… em không phải thờ ơ đối với anh.” Hoa Bá đột ngột cầm lấy tay của Tử Tình, làm cô giật nảy mình, cứng người lại.
“Anh… em… Buông tay!” Tử Tình thấp giọng quát.
“Yên tâm đi, anh chỉ muốn cầm tay em thôi. Không làm gì quá đáng đâu!” Ánh mắt Hoa Bá dường như đang cầu xin, bàn tay to nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Trái tim của Tử Tình bỗng chốc mềm ra, tan đi. Những lời Hoa Bá vừa nói đã nặng nề đả kích lòng cô! Cô cơ hồ hít thở không thông! Đúng thế, nếu bọn họ gặp nhau sớm hơn, thì có lẽ cô sẽ không đồng ý với thoả thuận hoang đường kia của Lôi Tuấn Vũ.
Thế nhưng Hoa Bá nào biết, quyết định này của cô năm năm trước đã được nhận lời. Cười khổ, cô để mặc Hoa Bá cầm tay mình, đường cong mảnh khảnh được anh nắm chặt lấy, lại có thể ấm áp như vậy. Trong lòng cô cảm giác như vô số dòng suối nhỏ chảy qua. Đây là cảm giác gì vậy? Trước đây cô chưa từng có.
Bàn tay của anh ấm áp, nụ cười của anh ấm áp, vòng ôm của anh ấm áp… Người đàn ông như thế này, chính là người mà cô cần chăng? Tử Tình bất giác ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, khuôn mặt khéo léo, mày mắt tuấn dật phi phàm, tướng mạo của anh so với Lôi Tuấn Vũ nhu hoà hơn một phần, chói loà hơn một phần.
Tử Tình thuận theo cảm nhận của mình mà thả lỏng cơ thể, tuỳ ý cho anh nắm tay.
Hoa Bá nhẹ nhàng kéo tay cô lại, đặt bàn tay cô lên lòng bàn tay của của anh, ngắm nghía đường chỉ tay của cô.
“Đang nhìn gì vậy?” Tử Tình đỏ mặt hỏi. Cô cảm thấy nếu nói gì đó sẽ khiến cho không khí giữa hai người sẽ thoải mái hơn một chút. Nếu không, cảm giác im lặng như vậy sẽ làm trái tim cô tăng tốc.
“Xem tướng mệnh của em.” Hoa Bá ra vẻ thần bí nói.
“Ồ? Anh biết xem tướng mệnh à?” Tử Tình kinh ngạc nhìn anh.
“Ha ha, biết một ít.” Hoa Bá dùng một bàn tay vẽ theo đường chỉ tay của cô, “Muốn biết không?”