"Ưm, nhẹ một chút… đau quá!" Lãnh Tử Tình trách móc, chợt phát hiện giọng mình nũng nịu quá mức. Cắn chặt môi, thở dốc đầy hưởng thụ.
Hắn không nhìn được, cô liền lén lút ngẩng đầu lên, buông thả hưng phấn của chính mình, không cần e lệ nữa. Mà hắn lúc này bắt đầu ngồi dậy, nắm lấy eo cô, tăng nhanh tốc độ.
Hai tay Lãnh Tử Tình sớm đã được hắn buông tha, cô bạo dạn nắm lấy hai đỉnh núi của mình, vừa yêu kiều nỉ non vừa xoa nắn, cảm nhận được Dụς ∀ọηg xa cách đã lâu thổi quét toàn thân!
Hắn cố nén Dụς ∀ọηg, mạnh mẽ chuyển động trên người cô, qua bao lâu cũng không rõ nữa.
Chỉ nghe thấy từng tiếng nỉ non của cô ở bên cạnh.
Cuối cùng, hắn cảm nhận được sự chặt khít của cô, hai đùi quấn quanh eo hắn càng thắt chặt lại. Cô lại còn ngồi lên, chủ động di chuyển.
Hắn càng hưng phấn mà mạnh mẽ hơn…
Dưới thân hắn cô rốt cục bắt đầu từng cơn run rẩy, không ngừng khóc gọi tên "Tuấn Vũ".
Hắn liền bắt đầu càng thêm điên cuồng chiếm đoạt.
Cho đến cơn run rẩy cuối cùng của cô, khi cô đã kiệt sức như một con 乃úp bê rách, hắn mới gầm lên một tiếng, phóng thích nguồn nhiệt vào nơi sâu nhất trong thân thể cô…
Tất cả đều hợp tình hợp lý như vậy, tất cả đều tốt đẹp như lúc ban đầu…
Sau đó, hắn kiệt sức nằm trên sàn nhà, vẫn bá đạo ôm cô trong lòng, bàn tay to lớn không quên vuốt ve trên thân thể cô.
Mà Lãnh Tử Tình sớm đã mệt mỏi ngủ thi*p đi, quên cả mình đang ở nơi nào.
Lắng nghe tiếng thở đều khe khẽ của cô, trong lòng hắn vô cùng vui sướng. Nhẹ nhàng nhổm dậy, ôm cô lên, dò dẫm đến bậc cầu thang, từng bước đi lên lầu.
Cuối cùng, hắn về đến phòng ngủ, trong lòng càng thêm vui sướng thỏa mãn.
Cô vẫn còn yêu hắn! Cô lại còn trở về chăm sóc hắn!
Khi hắn biết được nguyên nhân cô đào hôn, hận không thể lập tức bay sang Mỹ, quỳ gối trước mặt cô!
Nhưng thời gian ba năm, đủ để thay đổi số phận của một con người!
Hắn không biết cô đã trải qua những gì! Còn hắn lại là bộ dạng sa sút như vậy! Hắn sao có thể xuất hiện trước mặt cô, sao có thể cầu xin cô tha thứ?!
Việc không nhìn được khiến cho hắn không có cách nào chấp nhận, thời gian ba năm càng khiến hắn lo sợ cô đã thay đổi!
Giờ phút này có được, khiến hắn mừng đến muốn khóc! Hắn mặc kệ cô đã gả cho ai?! Hắn mặc kệ cô trở về bên cạnh mình vì mục đích gì?!
Hắn chỉ biết là, hắn không thể buông tay! Không bao giờ buông tay nữa! Cô là của hắn, từ nay về sau, vĩnh viễn chỉ có cô!
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, muốn nhìn rõ dung nhan của cô, nhưng cái gì cũng không nhìn được. Nhưng, hắn lại rất vui vẻ! Hắn yêu cô, yêu đến tim cũng đau!
Một chút cũng không buồn ngủ. Có lẽ là sợ vừa ngủ, cô sẽ lại bỏ hắn đi! Hắn rất sợ… Đúng, hắn sợ rồi!
Khẽ hôn lên môi cô, bàn tay to lớn lại bắt đầu một hồi âu yếm mới.
Hắn đã từng vuốt ve khắp người cô khi cô đang say ngủ, hắn nhớ mình còn biến thái nhắm mắt hưởng thụ xúc cảm nơi bàn tay. Da thịt của cô rất trơn, rất mịn, nhưng lại khiến hắn phát hiện trên người cô nổi lên hai nốt ruồi. Không rõ ràng lắm, nhưng lại khiến hắn càng thêm lưu luyến khó quên.
Hắn đã từng như bị hút hồn hôn lên nốt ruồi của cô, dường như là có một sức hấp dẫn khó cưỡng vậy. Mà cô hình như chưa từng biết phía trong đùi mình còn có một nốt ruồi. Hắn thăm dò không dứt thân thể cô, một mình tận hưởng bí mật mà cô không biết, điều này khiến hắn vui sướng vô cùng.
Mà lúc trước khi hắn vô tình chạm đến hai nốt ruồi kia, trong lòng hắn kinh ngạc biết bao!
Vui mừng biết bao!
Hắn run run vuốt ve nốt ruồi của cô, trong lòng vô cùng hân hoan sung sướng.
"Ưm." Lãnh Tử Tình đang mơ màng dường như rất không kiên nhẫn đẩy tay hắn ra, ngăn chặn sự quấy nhiễu của hắn.
Lôi Tuấn Vũ cười khẽ, phủ lên tai cô thì thầm: "Vợ yêu, anh rất nhớ em…"
Nhẹ nhàng lật người cô lại, dùng hai tay vuốt ve từng chỗ da thịt trên người cô, nhớ lại hồi ức của ba năm trước đây. Bờ vai đó, vòng eo đó, da thịt đó, nơi mềm mại đó…
Lại lần nữa vùi mình vào thân thể cô, bắt đầu một hồi yêu mới…
Không biết đã bao lâu, Lãnh Tử Tình cả người rã rời, mệt mỏi mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng chói mắt lại vội vàng nhắm mắt lại.
Vừa định ngồi dậy, lại phát hiện mình không dậy nổi, trên người rành rành vắt ngang một cánh tay, bàn tay bên hông càng bá đạo mà quấn quanh cô.
"Á!" Lãnh Tử Tình bỗng chốc tỉnh táo, cô lại còn ngủ trong lòng hắn!
Bọn họ… Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh của ngày hôm qua!
Hắn bị ngã, cô đi đỡ, khăn tắm tuột xuống, hắn…
Ông trời ơi! Cô lại còn cùng hắn…
"Tỉnh rồi? Có mệt không?"
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô, dọa cô sợ tới mức cả người chấn động!
"Anh… anh…"
"Hàn tiểu thư, chúng ta cùng nhau, quả thật là rất hòa hợp!" Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ khẽ động, lực giam cầm nơi tay càng mạnh thêm. Hắn không biết vì sao cô lại không muốn thừa nhận mình là Lãnh Tử Tình, nhưng biểu hiện của cô hôm qua đủ để chứng minh, cô vẫn còn yêu hắn! Điều này khiến lòng tự tin của hắn càng tăng thêm!
"Anh… buông tôi ra đã!" Trời ạ! Lãnh Tử Tình đỏ bừng hết cả người! Cô lại còn cùng hắn làm chuyện đó! Ngày đầu tiên, ngày đầu tiên giống như củi khô gặp lửa lớn! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://Thichtruyen.vn
Mà điều càng khiến cô không thể chấp nhận là, hắn, Lôi Tuấn Vũ, lại làm chuyện đó với một hộ lý không biết hình dáng thế nào, còn nói cái gì mà hòa hợp?! Hắn đi gặp quỷ đi!
Đẩy tay hắn ra tức giận muốn xuống giường!
"Em đi đâu?!" Bá đạo từ phía sau ôm lấy cô, bàn tay to lớn còn chiếm lấy bộ иgự¢ đang căng sữa của cô!
Trên tay cứng đờ, lập tức, liền Ϧóþ mạnh như muốn trừng phạt, đau đến mức Lãnh Tử Tình kêu ra tiếng!
Đàn ông thối ૮ɦếƭ tiệt! Lãnh Tử Tình lập tức nghĩ tới hôm qua hắn còn điềm nhiên uống sữa của cô! Giận đến muốn đánh cho hắn một trận!
"Buông ra!"
"Không buông!"
"Anh buông ra!"
"Em phải hứa không được bỏ anh đi!" Lôi Tuấn Vũ lại giống như một đứa trẻ, cằm tựa vào vai cô.
"Anh…" Lãnh Tử Tình quả thực dở khóc dở cười! Hắn lại còn đưa ra yêu cầu như vậy với một hộ lý!
Không biết là đang ghen với ai, hay là ghen tị với chính cô nữa! Trong lòng cô lúc này cực kỳ không thoải mái! Mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ, trời ạ! Mười một giờ rồi!
"Buông tay ra, tôi phải đi nấu cơm! Chẳng lẽ anh không đói sao?"
"Anh rất đói rất đói!" Nói xong, cánh tay kéo cô vào trong lòng, xoay người đè lên giường.
"Chúng ra thật sự rất hòa hợp! Hàn… tiểu thư! Nếu em có thể thỏa mãn nhu cầu của anh, giá cả tùy em đưa ra!" Lôi Tuấn Vũ cười đến mê người, nhưng Lãnh Tử Tình lại thấy chói mắt.
"Anh… đừng có mơ! Dơ bẩn! Khốn kiếp!" Không biết mình đang tức giận cái gì, tóm lại, vô cùng bực tức! Chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi hắn!
"Ngoan, anh đói rồi, cho anh ăn no đã rồi nói sau!" Bàn tay to lớn lại bắt đầu vuốt ve иgự¢ cô.
"Á!" Lãnh Tử Tình còn không phản ứng kịp, lại cảm nhận được sự căng tức nơi иgự¢, cảm giác quen thuộc lập tức cho cô biết, cô lại sắp muốn "cho 乃ú" rồi! ૮ɦếƭ tiệt, đang không biết làm thế nào, hắn đã vùi trước иgự¢ cô, bắt đầu nhấm nháp!
Ông trời ơi! Thật biến thái!