"Cút!" Không một chút độ ấm.
AMAY khóc lóc tông cửa đi ra.
Lôi Tuấn Vũ nhìn cũng không thèm nhìn ra cửa, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Mễ đã dừng động tác, nụ cười xấu xa lập tức nhếch lên: "Sao vậy? Sợ hả?"
"Không… không có." Tiểu Mễ máy móc nói. Không phải cô ta sợ, mà là rất sợ! Cả cơ thể đều đang run nhè nhẹ. Cô ta muốn biết người đàn ông trước mắt này sẽ đối xử với cô ta như thế nào! Mặc dù là tướng mạo đẹp, dáng người bậc nhất, nhưng hơi lạnh trên người hắn phát ra cũng khiến cô ta không rét mà run! Cô hiểu sự đáng sợ của loại đàn ông này!
"Tốt! Tiếp tục đi!" Cố ý phun một ngụm khói lên mặt Tiểu Mễ, hài lòng nhìn thấy cô ta bởi vậy mà khẽ nhíu mày, thân thể trắng nõn lại run rẩy, cười xấu xa ngồi sâu vào ghế sô pha, giống một con báo đang rình mồi.
Tiểu Mễ hít một hơi thật sâu, chậm rãi nghiêng người trườn lên người hắn, quan sát mắt hắn, sợ hắn có chút gì không hài lòng. Tay run run bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của hắn, lộ ra cơ thể cường tráng của hắn.
Đám lông иgự¢ gợi cảm lập tức liền đập vào mắt! Ông trời ơi! Người đàn ông này thật là mạnh mẽ! Chỉ hốt hoảng trong khoảnh khắc, liền lập tức thanh tỉnh!
Nhưng Tiểu Mễ đâu có tâm tình để thưởng thức, nụ cười cứng ngắc phối hợp với động tác chuyên nghiệp, tiếp tục di chuyển xuống dưới, ૮ởเ φµầɳ dài của hắn, sau đó đến ҨЦầЛ ŁóŤ…
Không khí mờ ám lập tức bao trùm phòng bao, có mùi vị của Dụς ∀ọηg nguyên thủy, có mùi thuốc hỗn tạp, càng tăng thêm vài phần mê hoặc.
Lôi Tuấn Vũ lạnh mắt nhìn động tác của Tiểu Mễ, trong lòng mất bình tĩnh cực độ! Hắn nghĩ Lãnh Tử Tình chưa bao giờ ϲởí áօ tháo thắt lưng cho hắn, đều là hắn vội vàng mà тһô Ьạᴏ ૮ởเ φµầɳ áo của hai người. Nếu cô cũng nhưng cô gái này, dần dần cởi từng thứ một trên người hắn, thì tâm tình hắn sẽ thế nào? Hắn liệu có phải là rất hưởng thụ không?!
Lãnh Tử Tình cô gái nhỏ này quả nhiên còn phải dạy dỗ không ít! Hắn thật sự tiếc là rèn sắt không thành thép! Hơn nửa tháng hắn không gặp cô, muốn cô chẳng lẽ không phải là chuyện rất bình thường sao? Chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường muốn hưởng thụ một chút quyền lợi đáng được hưởng của đàn ông bình thường, cô lại đáp trả hắn thế nào?! ૮ɦếƭ tiệt! Lại yếu ớt như vậy, yếu ớt đến mức hắn có một loại kích động muốn trừng phạt chính mình! Hắn chẳng qua chỉ muốn yêu cô, muốn hôn cô, muốn nghe giọng của cô một chút, cảm nhận nhịp tim của cô, âu yếm thân thể cô mà thôi! Vì sao lại biến thành kết cục không thể chịu nổi như thế này?! Nếu cô cũng có thể ngoan ngoãn như Tiểu Mễ này cười quyến rũ trước mặt mình, tùy ý hầu hạ, hắn tội gì phải chật vật như vậy?! Đến những nơi mình đã từng tung hoành, nhưng vẫn thờ ơ như vậy! Đây chẳng phải đều do cô ban tặng sao?!
Khuôn mặt Tiểu Mễ trước mặt liền lại trở thành Lãnh Tử Tình. Hắn vui sướng nhìn Lãnh Tử Tình ngoan ngoãn cười xin lỗi với mình, trong run rẩy cô khẽ dẩu môi: "Tuấn Vũ, em trách lầm anh rồi! Lại đây, để em yêu anh!"
Thế là, tay Lãnh Tử Tình liền xoa đùi hắn, mò tới nơi ¢ươиg ¢ứиg của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, bộ иgự¢ trong nháy mắt lớn lên cũng theo đó mà run rẩy, kích thích cơ quan thị giác của hắn!
Lôi Tuấn Vũ dường như trong nháy mắt liền hưởng thụ được cảm giác vui sướng và kích thích này, hắn khàn giọng nói: "Em có biết sai ở đâu không?"
Lãnh Tử Tình sửng sốt, cười ngọt ngào, nói: "Biết… em sai rồi, anh muốn trừng phạt em thế nào cũng được!"
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nở nụ cười, cười đến có chút kích động. Hắn đương nhiên phải trừng phạt cô, hơn nữa phải trừng phạt cô thật nghiêm!
Vật lớn dưới thân liền dựng đứng lên!
Tiểu Mễ nhất thời có chút mơ hồ nhưng lại không dám lỗ mãng lập tức liền được thả lỏng thần kinh, vừa nãy cô ta thật cẩn thận trả lời vị Lôi tổng này, chỉ sợ mình nói sai cái gì, lúc phát hiện hắn thờ ơ đối với sự vuốt ve của mình, cô ta dường như là đã hít thở không thông!
Nhưng không ngờ hắn chẳng qua chỉ là cần thời gian để làm nóng lên mà thôi! Đắc ý cười nhìn vật lớn trong tay, cô ta bắt đầu bạo gan bò lên sô pha, yêu kiều dựa thân thể đầy đặn của mình vào nguồn nhiệt của hắn.
Lúc nơi tư mật của cô ta sắp chạm đến nó, Lôi Tuấn Vũ đột nhiên xấu xa nói: "Xuống dưới!"
Tiểu Mễ sửng sốt, nhìn vào mặt Lôi Tuấn Vũ, trên đó có thái độ xa lạ, hình như muốn xuyên qua người cô ta nhìn về một nơi xa lạ. Lại làm lòng cô ta hết sức sợ hãi. Đây là ánh mắt vô cùng nóng bỏng, ánh mắt vô cùng khao khát!
Lập tức lại bò xuống dưới. Tiểu Mễ có chút kinh ngạc nhìn hạ thân Lôi Tuấn Vũ, đều đã như thế này rồi, còn muốn cô ta xuống dưới? Chẳng lẽ hắn muốn cô ta… Kinh nghiệm nói với cô ta, người đàn ông này muốn cô ta…
Thông minh như cô ta, Lôi Tuấn Vũ nghiêng người nhẹ nhàng kéo đầu của cô ta qua, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về trêu đùa cánh môi hơi hé mở của cô ta, ngón tay vuốt ve cánh môi dày của cô ta. Nụ cười xấu xa một lần nữa nhếch lên, sau đó nhẹ nhàng áp đầu cô ta về phía bụng hắn, nhẹ giọng nói: "Dùng nó!" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiểu Mễ lập tức hiểu ra, người đàn ông đáng sợ này muốn cô ta dùng miệng! Không khỏi toàn thân run rẩy, đây là châm chọc hay là cười nhạo cô ta?! Cô ta không tin người đàn ông mạnh mẽ như vậy có bệnh gì khó nói, cô ta chỉ tin rằng hắn hoàn toàn xem thường cô ta, hắn chỉ coi cô ta là một vật an ủi có thân thể ô uế!
Cho dù là nhận thức như vậy, nhưng Tiểu Mễ lại không hề tỏ ra đáng thương. Thế này có là gì?! Cô ta đã theo đuổi cuộc sống ngông cuồng, sao lại không chịu nổi chút ấm ức này chứ?
Hơn nữa, thế này sao coi là ấm ức!
Hoặc là, cô ta nhìn thẳng vào đôi mắt hút hồn kia, hắn thật sự nói ra câu này?! Tầm mắt xẹt qua cơ thể tráng kiện của hắn, cơ thể Tiểu Mễ bất giác run rẩy, trong thân thể có cái gì đó chảy xuôi nhanh chóng khiến cô ta cảm nhận được. A! Dáng người đẹp như thế này, như vậy có phải là quá lãng phí không! Nhưng, đối mặt với người đàn ông này, cô ta biết rất rõ chính mình nên làm thế nào! Cô ta chỉ có thể làm cho hắn vui sướng, làm cho hắn thỏa mãn, thì cô ta mới có khả năng đạt được! Hoặc là nói mới có thể tiếp tục sinh tồn!
Cười quyến rũ, Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn Lôi Tuấn Vũ, chậm rãi vùi đầu xuống, thè cái lưỡi gợi cảm bắt đầu chặng đường nhấm nháp mĩ vị…
Lôi Tuấn Vũ lại vùi người sâu vào sô pha, nhắm mắt lại, hưởng thự sự phục vụ nhiệt tình của cô gái này, nhấm nháp nặng nhẹ nhanh chậm, làm cho hắn không ngừng run rẩy từng cơn.
Dáng vẻ yêu kiều của Lãnh Tử Tình lập tức lại xuất hiện ở trong đầu hắn, hình ảnh cô cắn chặt môi xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, mái tóc rối bời quấn quanh cổ, cô ngâm nga vì muốn mà không thỏa mãn, tay cô nắm chặt ga giường, đôi chân cô quấn quanh người hắn, nụ hoa no đủ mà mềm mại của cô, da thịt trơn láng mà trắng nõn của cô, nơi tư mật chặt chẽ mà ẩm ướt của cô… Lôi Tuấn Vũ từng đợt nhộn nhạo trong lòng, sự hưng phấn giữa hai chân đã bị khơi dậy, từng đợt va chạm, hắn bắt đầu phối hợp với sự kích thích của cái lưỡi kia, từng đợt cùng chơi đùa với sự mềm mại kia.
Không ngờ cô gái nhỏ này khi cuồng dã lên, lại làm cho hắn chống đỡ không nổi như vậy!
Tim hắn cũng bắt đầu cuồng dã không còn quy luật…