Ngày 31 tháng 3: Cãi cọDịch: Benbobinhyen
Nhìn bóng lưng cứng ngắc của Lãnh Tử Tình, ánh mắt Lôi Tuấn Vũ đột nhiên lóe lên, nghiêm túc nói: “Có lẽ em sẽ cười nhạo, đó là vì cơ thể anh chỉ chấp nhận một mình em! Anh không thể làm chuyện đó với người phụ nữ khác! Sai rồi! Tử Tình, thực ra anh cũng đã từng thử muốn chữa khỏi chứng bệnh của anh! Nhưng anh phát hiện, tim của anh đã đầy ắp em rồi. Nhìn thấy người phụ nữ khác hở hang trước mặt anh, anh lại bắt đầu ghê tởm! Cho dù cô ta áp sát vào người anh, hôn lên nơi đó… anh cũng không có bất kỳ rung động nào! Trong đầu anh chỉ nghĩ đến em, nghĩ đến bộ иgự¢ mê người, cái eo mê người, cái ௱ôЛƓ mê người của em…”
“Đủ rồi!” Lãnh Tử Tình chợt ngồi thẳng dậy, khuôn mặt đỏ bừng dữ tợn nhìn hắn…
Hắn rốt cuộc có chút liêm sỉ nào không! Hắn lại còn ở trước mặt cô, nói người phụ nữ khác ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ trước mặt hắn, nói người phụ nữ khác hôn…! Chó không thể bỏ được phân! Hắn quả thật chính là cầm thú!
Lôi Tuấn Vũ không giận mà chỉ cười: “Sao vậy? Ghen rồi sao? Anh tưởng là em không để ý chứ!”
Lãnh Tử Tình trừng mắt lườm hắn, cô để ý? Cô để ý mới là lạ?!
Hắn muốn lên ai thì lên người đó, muốn để ai hôn thì để người đó hôn! Tất cả chuyện này không liên quan đến Lãnh Tử Tình cô! Đàn ông thối đáng ghê tởm!
“Ọe!” Lãnh Tử Tình vừa nghĩ đến lúc có một người phụ nữ khêu gợi ở dưới thân hắn, dạ dày cuộn lên… Hướng về phía thùng rác cạnh giường mà nôn.
Lôi Tuấn Vũ liền nhảy vọt ra xa! Hoảng sợ nhìn dáng vẻ khó chịu của cô.
Vội vàng vọt trở lại, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, kêu lên: “Chị Ngô, mau mang nước lại đây!”
Cúi đầu nhìn Lãnh Tử Tình đang không ngừng nôn nước chua, nhíu chặt mày, lo lắng nói: “Sao lại thế này?! Có phải trong người vẫn thấy khó chịu không? Bác sỹ kia chẳng phải đã nói, làm phẫu thuật xong chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng mười lăm ngày sẽ khỏe sao? Sao đã lâu như vậy mà vẫn bị nôn?”
Lãnh Tử Tình rút mấy tờ giấy ăn lau lau khóe miệng, trừng mắt lườm hắn một cái. Bắt đầu từ lần nôn trước, cô liền để một cái thùng rác ở cạnh giường, đề phòng có thể đột nhiên xuất hiện triệu chứng. Về phần hiện giờ vì sao vẫn bị nôn, cô cùng lười giải thích với hắn. Nghĩ đến những chuyện xấu xa mà hắn nói, cô liền càng thêm bực bội.
Chị Ngô mang một ly nước gõ cửa bước vào, lại dọn sạch thùng rác.
Lôi Tuấn Vũ có chút lo lắng nói: “Dậy đi, anh đưa em đi gặp bác sỹ. Hay là lần phẫu thuật vừa rồi còn để lại di chứng gì không!”
Lãnh Tử Tình lại gạt mạnh tay hắn ra, châm chọc nói: “Chỉ cần anh đừng có ở trước mặt tôi nói ra những lời không sạch sẽ là được! Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi!”
Lôi Tuấn Vũ bất đắc dĩ nhìn cô lạnh lùng như băng, đột nhiên có chút bực bội nói: “Tử Tình, rốt cuộc em muốn anh phải thế nào?!
Chuyện của con anh đều đã xin lỗi rồi, em còn muốn anh thế nào nữa?! Anh thừa nhận, là anh không kiềm chế được, hại con cũng hại em đau lòng. Nhưng, anh như vậy cũng không phải là chứng tỏ yêu em sao? Em có biết ngày đó lúc em ăn mì dáng vẻ đó quá là mê hoặc anh, anh sao có thể không kích động chứ?!”
“Tôi mê hoặc anh?! Lôi Tuấn Vũ, anh nói đạo lý một chút có được không?! Lãnh Tử Tình tôi cả đời này cũng chưa bao giờ từng muốn mê hoặc anh! Chính anh là kẻ quấy rối tình dục, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến con! Trong từ điển của anh, chỉ có bản thân anh!
Anh chỉ yêu bản thân anh, anh hoàn toàn không yêu tôi, không yêu con!” Từ bệnh viện trở về, lần đầu tiên Lãnh Tử Tình nói nhiều như vậy, nhưng từng câu từng chữ đều là lên án!
“Anh không yêu em?! Lãnh Tử Tình, em nói cái quái gì vậy?! ૮ɦếƭ tiệt! Em chưa từng muốn mê hoặc anh, phải không? Vậy em muốn mê hoặc ai? Hoa Bá hả? Là Hoa Bá hả?!” Lửa giận của Lôi Tuấn Vũ lập tức bùng cháy!
Hắn tìm mọi cách lấy lòng cô, cô lại vẫn không buông tha, hôm nay lại còn nói như vậy! Không khỏi nghĩ đến, nếu lúc trước không phải là hắn chặn được cô ở sân bay, e là cô đã cao chạy xa bay theo Hoa Bá rồi! Mang theo cái thai, còn có thể khiến cho Hoa Bá mê mẩn đền thần hồn điên đảo, chịu vì cô mà vứt bỏ tất cả, khả năng của cô thật đúng là không phải bình thường.
“Lôi Tuấn Vũ! Anh… Đúng! Tôi chính là muốn mê hoặc anh ấy, thì đã sao? Nếu không phải là anh giở trò, dùng thủ đoạn hèn hạ, thì sao tôi có thể cùng anh trở về?! Anh sao có cơ hội nảy sinh thú tính chứ?!” Lãnh Tử Tình giận đến run người. Cô không ngờ hiện giờ hắn vẫn còn để bụng! Ở trong mắt hắn, cô chính là loại phụ nữ lẳng lơ, có phải không?!
“Em!” Lôi Tuấn Vũ nhìn mặt cô, thật muốn đập tan khí phách quật cường đó. Là ai nói cô ngoan ngoãn hướng nội? Là ai nói cô nhẫn nhục chịu đựng? Đến mà xem dáng vẻ cô hiện giờ, chẳng khác một con thú hoang, cái miệng nhỏ nhắn khí thế bức người kia, còn không biết sẽ nói ra những lời nào khiến hắn muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô.
“Lôi Tuấn Vũ, anh thật làm tôi thấy ghê tởm! Đi tìm bọn gái hoang của anh đi! Để bọn họ hôn đống phân chó của anh!” Lãnh Tử Tình túm lấy gối ném qua, mái tóc mềm mại ngay lập tức rối bời, chặn mất tầm nhìn của cô!
Lôi Tuấn Vũ vội vàng né tránh đòn tấn công bằng gối, không dám tin trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng quát: “Em điên rồi, Lãnh Tử Tình! Đừng tưởng em là bệnh nhân, thì anh cái gì cũng nhường nhịn em! Lôi Tuấn Vũ anh tìm loại phụ nữ nào, còn không tới lượt em chỉ trỏ! Em chẳng qua cũng chỉ là một trong số đám phụ nữ của anh! Hơn nữa còn là một người không nghe lời nhất, công phu trên giường cũng kém nhất!”
“Cút!” Lãnh Tử Tình gào lên. Hắn thật khốn kiếp! Hoàn toàn khốn kiếp! Những lời xấu xa như vậy hắn cũng có thể nói ra! Hắn đúng là một tên đốn mạt!
“Anh cảnh cáo em! Lãnh Tử Tình! Đừng có ở đây giả ngây giả dại nữa! Sự nhẫn nại của anh có hạn!” Nói rồi, rầm một tiếng, Lôi Tuấn Vũ tông cửa đi ra.
Ngoài cửa, chị Ngô kêu: “Lôi tiên sinh, Lôi tiên sinh?”
Lại một tiếng rầm, cửa ngoài cũng bị đạp ra.
Lãnh Tử Tình đầu tóc rũ rượi, nước mắt tuôn như mưa, gục xuống giường khóc nức nở…
Lôi Tuấn Vũ giận dữ tông cửa đi ra, hắn nhảy lên xe liền lái thẳng đến câu lạc bộ đêm Muôn Tía Nghìn Hồng.
“Lôi tổng? Đã lâu không gặp! Hôm nay tới sớm vậy! Vẫn bao một phòng chứ?” Một người đàn ông nhỏ con mặt lõi đời nhận lấy áo khoác của hắn.
“AMAY có đây không?”
“Ồ, ngại quá. Lôi tổng, AMAY hôm nay nghỉ. Haiz… Có điều, không sao, tôi gọi điện cho em ấy, biết là ngài tới, em ấy nhất định sẽ tới ngay. Ngài yên tâm, nghỉ ngơi một lát trước đã. Tiểu Mễ? Đưa Lôi tổng đến phòng bao, phục vụ cho tốt.” Người đàn ông nhỏ bé cao giọng gọi, một cô gái tuổi còn trẻ liền hớn hở chạy đến.
Tuổi cô ta ước chừng mới hai mươi, ăn mặc khá táo bạo, dưới chiếc váy siêu ngắn là đôi chân thon dài, phía trên mặc một chiếc áo phông nho nhỏ bó sát người, cảm giác xác thịt khiến người ta khó tránh khỏi mơ màng. Thời tiết như vậy, mặc thành cái dạng này, thật sự là đẹp mắt.
Nghe thấy quản lý gọi, lại nhìn thấy người đàn ông trước mặt, Tiểu Mễ lập tức phấn chấn tinh thần, trời ạ! Một người đàn ông thật là cao lớn đẹp trai! Thật hết chê! Ưỡn bộ иgự¢ đầy đặn, Tiểu Mễ lắc ௱ôЛƓ đi tới…