Ngày 2 tháng 1 – Nói chuyện phiếmLôi Tuấn Vũ không khỏi cau mày. Cô gái này rốt cuộc là có thủ đoạn gì, ngay cả cái tên ăn uống kén chọn như Cổ Dương cũng chịu ở nhà ăn cơm?!
“Vũ, cậu đã về rồi đấy à! Vị này là…?” Cổ Dương liếc mắt gian xảo, nhìn Lôi Tuấn Vũ và Kiều Nhi, cơ thể hai người gần như đang dính lấy nhau, đương nhiên cũng không bỏ qua bộ иgự¢ đẫy đà kia của cô nàng, mà lại còn lộ ra đến hơn phân nửa, rất tròn… Không cần hỏi anh cũng biết cô nàng dáng người siêu cấp nóng bỏng này nhất định chính là bạn giường ba tháng của Lôi Tuấn Vũ!
“Kiều Nhi!” Lôi Tuấn Vũ tức giận nói, xem như đã giới thiệu xong.
“Đáng ghét!” Kiêu Nhi nhân thể liếc mắt đưa tình với Cổ Dương, cũng là để tránh ánh mắt của Lôi Tuấn Vũ. Ánh mắt của cô ta như phóng điện, cô chưa bao giờ bỏ qua những anh chàng trông khá khẩm. Mà ngoại hình của Cổ Dương lại lập tức khơi lên hứng thú ở cô. Nếu như may mắn, biết đâu sau khi rời Lôi Tuấn Vũ lại sẽ không phải cô đơn.
Lãnh Tử Tình không khỏi đảo tròn mắt, người đàn bà như vậy mà Lôi Tuấn Vũ cũng coi trọng được?! Thẩm mỹ của hắn thật đúng là không còn gì để nói!
“Vũ, lại đây nếm thử này, tay nghề của Tử Tình quả thực là không sai!” Cổ Dương bưng lên khoe chiếc bát trong tay, gắp một miếng cải dầu, bỏ vào miệng, dáng vẻ tham ăn làm cho ai nhìn thấy cũng phải ứa nước miếng.
Cô ấy? Xuống bếp nấu ăn? Lôi Tuấn Vũ lặng lẽ nhìn Lãnh Tử Tình. Hình như không có nghe nói qua cô có tay nghề bậc này. Mà Cổ cũng gọi cô là Tử Tình? Cô thật đúng là… tùy tiện! Ngay cả người kén chọn như Cổ cũng khiến cho trở nên không bình thường như thế. Cái bộ dáng ăn cải dầu kia quả thực là trông rất ngu ngốc! Giống như đứa trẻ chưa cai sữa mẹ vậy!
“Cổ, từ bao giờ mà khẩu vị của cậu lại thoái hóa thần tốc như thế?” Lôi Tuấn Vũ chế giễu nói, đưa tay ôm Kiều Nhi vào lòng, nghênh ngang đi lên lầu.
Lãnh Tử Tình làm bộ như không thấy, nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện Cổ Dương ở đối diện đang nhìn chằm chằm cô, trong lòng không khỏi giật mình: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Ánh mắt Cổ Dương bí hiểm nhìn bộ dáng có chút khẩn trương của cô. Ăn xong những hạt cơm cuối cùng trong bát, Cổ Dương lau miệng, mỉm cười nói: “Tử Tình, em thực sự cho phép cái tên tiểu tử kia càn quấy như vậy? Không để ý sao?”
Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng nở một nụ cười, cười đến rất thản nhiên, rất điềm tĩnh. Cô còn nghiêm túc nhìn Cổ Dương thật chăm chú, sau đó cười nói: “Cổ Dương… anh cảm thấy tôi cần phải nên để ý sao?”
Cổ Dương nhìn kỹ biểu cảm của cô, có vẻ như không hề có một chút bi thương, đau lòng nào, chẳng lẽ cô cũng giống Lôi Tuấn Vũ, đối với cuộc hôn nhân này căn bản là không có chờ mong gì?! Anh đột nhiên nở nụ cười, cô gái này thật sự là không phải tầm thường như trong tưởng tượng. Vừa nãy trong ánh mắt cô khi nhìn Kiều Nhi và Lôi Tuấn Vũ còn có một tia khinh thường không dễ phát hiện. Mặc dù ngoài mặt cô thật bình tĩnh, dáng vẻ không chút nào sợ hãi, nhưng trong lòng có phải là cô cũng giống anh, đối với con mắt nhìn phụ nữ của Lôi Tuấn Vũ thật coi thường hay không?! Ha ha! Thú vị! Anh đột nhiên rất muốn nghiên cứu cô gái có vài phần tư sắc ở trước mặt này! Không phải vì là phụ nữ mà nghiên cứu, mà là vì rất thú vị!
“Tử Tình, tốt lắm! Lúc nào rảnh tôi sẽ tìm em nói chuyện phiếm!” Cổ Dương đứng dậy, nhặt chiếc áo trên ghế sô pha, mặc lên người, ánh mắt thâm thúy nhìn cô một cái, sau đó hướng tầng trên hét to: “Vũ, tôi đi ra ngoài! Buổi tối không về đâu!”
Lãnh Tử Tình không hiểu ra làm sao, ánh mắt đó của anh ta là có ý tứ gì? Nói những lời như vậy lại là có ý tứ gì? Nói chuyện phiếm? Xì, cô cũng không có hứng thú cùng anh ta nói chuyện phiếm nhé! Anh ta và Lôi Tuấn Vũ rất giống nhau, luôn thích dùng ánh mắt chăm chú nhìn người khác, ở trước mặt bọn họ, Lãnh Tử Tình đều cảm thấy có chút không được tự nhiên, cứ có cảm giác đứng ngồi không yên…