Sau đó Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật cứ như vậy chân chính bắt đầu ở cùng nhau. Hai người từ nay về sau ngọt ngào ấm áp, nhiệt liệt yêu thương nhau trong cuộc sống?
"Phụt", dĩ nhiên không có thuận lợi như vậy!
Mặc dù tất cả mọi thứ đều nằm trong sự mong đợi của Trương Linh Dật. Bọn họ vất vả trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng đã hiểu được lòng nhau, chưa kể còn quan hệ thân mật. Đáng lẽ từ nay về sau phải hát ca khúc đêm xuân mỗi tối, nhưng khổ nổi…
Trên thực tế, Vương Nghiễm Ninh lại lâm vào tình trạng tăng ca làm việc không có chừng mực.
Trương Linh Dật biết Phúc Mậu Khải Tư đang chuẩn bị khai phá thị trường ở Đại Lục. Vương Nghiễm Ninh làm quản lý marketing, lượng công việc lớn cũng rất bình thường. Nhưng lượng công việc lớn đến độ ngày ngày đều phải tăng ca đến nửa đêm, chuyện này có quá mức khoa trương không? Có hôm lại ở công ty cả một đêm không về nhà!
Trương Linh Dật đau lòng nhìn Vương Nghiễm Ninh. Mỗi ngày hắn đều nấu mấy món ăn khuya chờ y trở về nhà ăn. Nhưng có nhiều lúc Vương Nghiễm Ninh mệt đến nỗi không có hứng ăn uống, về đến nhà chỉ muốn đi ngủ.
“Linh Dật, em còn bận rộn case, anh không cần mỗi ngày đều phải chờ em về.” Vương Nghiễm Ninh mấy lần nhìn thấy Trương Linh Dật chờ y đến ngủ quên ở ghế salon, trong lòng rất không muốn.
“Không được ôm lão bà, làm sao lão công nỡ ngủ!!” Trương Linh Dật ôm y vào trong lòng, “Đây là phúc lợi của lão công, lão bà em không thể tước đoạt.”
Vương Nghiễm Ninh mệt mỏi, không có tinh thần đi khuyên hắn. Y hiện giờ chỉ muốn đi tắm qua loa, rồi lên giường đi ngủ.
“Em không ăn một chút gì sao!” Trương Linh Dật bưng chén súp trứng cho y. Buổi tối không thể ăn nhiều đồ dầu mỡ. Nhưng hắn sợ Vương Nghiễm Ninh đói bụng, nên đã nấu một chén súp lót dạ cho y.
Đúng lúc Vương Nghiễm Ninh cũng có chút khát, y cần lấy chén súp uống hết.
“Để anh đánh răng cho em nha~~.” Trương Linh Dật chờ y uống xong, hắn liền tiến tới hôn lên môi Vương Nghiễm Ninh. Dùng đầu lưỡi mình quét lên hàm răng của y.
Vương Nghiễm Ninh ôm lấy hắn, đáp lại.
“Anh có muốn không?” Vương Nghiễm Ninh bị hắn kích thích, thân dưới có chút ngóc đầu.
Trương Linh Dật mặc dù rất muốn, nhưng hắn vẫn lắc đầu: “Em ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm.”
Trương Linh Dật đi rửa chén, còn Vương Nghiễm Ninh đi đánh răng. Chờ đến khi hai người đều làm xong, Trương Linh Dật liền ôm Vương Nghiễm Ninh lên giường.
Vừa nằm xuống đã nghe thấy tiếng Vương Nghiễm Ninh thoải mái thở một hơi.
“Sao lại bận rộn như vậy ah’?” Trương Linh Dật không nhịn được cau mày.
Bởi vì hai công ty tồn tại song song trên một thị trường, cho nên việc cạnh tranh là chuyện nhất định. Vì vậy Trương Linh Dật không bao giờ hỏi về tình hình công việc của Vương Nghiễm Ninh. Nhưng hiện giờ hắn thật đau lòng, không thể nhịn được nữa.
Vương Nghiễm Ninh trong đầu cũng không hề phòng bị Trương Linh Dật, nói: “Hiện giờ công ty vẫn còn trong thời gian đàm phán với các nhà phân phối. Công việc lúc trước đã nhiều rồi, trước đó không lâu lại bị DM Trung Quốc kéo mất hai chuyên viên dưới tay. Nên công việc toàn bộ đều đổ lên đầu em, dĩ nhiên là bận đến không thở nổi.”
Trương Linh Dật nheo mắt, hắn nhớ Vương Nghiễm Ninh có tổng cộng hai chuyên viên: “Em nói DM Trung Quốc lôi kéo hai nhân viên của em? Bọn họ đưa ra phúc lợi tốt lắm sao?”
Phải biết rằng, tiền lương và phúc lợi công việc của Phúc Mậu Khải Tư không phải thấp.
Vương Nghiễm Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ừ, tiền lương double nên bọn họ đều đi.”
Trương Linh Dật khoé miệng giật giật, hắn là quản lý nhân sự chuyên nghiệp HR. Dĩ nhiên biết double tiền lương có ý gì: “DM Trung Quốc bị bệnh phải không? Chỉ là hai tên chuyên viên nhỏ nhoi vậy mà lại dùng tiền lương gấp đôi để giành đi?”
Bình thường một công ty muốn lôi kéo nhân viên của một công khác. Mức độ tăng tiền lương cũng chỉ từ 15% đến 30%. Bởi vì có liên quan đến phí tổn và vấn đề bình đẳng trong nội bộ công ty. Cho dù là nhân tài xuất chúng, cũng rất ít người vượt qua phạm vi này. Nếu mức độ tăng tiền lương vượt qua 30% thì phải thông qua phê duyệt của tổng bộ.
Trừ khi người bị kéo đi nhận tiền lương ở mức thấp hơn so với trình độ nghề nghiệp của mình. Hoặc công ty thật sự thiếu nhân tài, mới có thể vượt qua mức độ 50%, về phần double…
Trương Linh Dật tuyển người cho công ty đã lâu, cũng chưa từng thấy có ông chủ ngành nào tuyển nhân viên như thế. Bởi vì điều này rất đơn giản, mỗi bộ phận đều đã có chi phí cố định. Tiền lương của công nhân viên có thể coi là chi phí phải trả của một ông chủ. Cho nên các ông chủ bình thường thà buông tha cho những nhân tài xuất sắc, cũng không muốn cấp dưới của mình ăn tươi quá nhiều phí dụng.
DM Trung Quốc là một công ty uy tín lâu năm ngoài mong đợi, làm sao có thể thiếu nhân viên đến mức hành động như vậy?
Trương Linh Dật tỏ vẻ không thể hiểu nổi.
Vương Nghiễm Ninh nói: “Anh có biết quản lý của DM Trung Quốc ở Hoa Nam là ai không?”
Trương Linh Dật nhanh chóng suy nghĩ đến danh sách những người trong ngành. Là một quản lý nhân sự HR, nên hắn đều biết rõ những người trong ngành công nghiệp: “Là Hứa Quốc Huy?”
“Ừ.”
Trương Linh Dật nhanh chóng hiểu được: “Em nói Hứa Quốc Huy cố tình đả kích em?”
Vương Nghiễm Ninh nói: “Nếu như không phải cố ý nhằm vào em, em nghĩ mãi cũng không hiểu sao hắn lại dám trả gấp đôi tiền lương để kéo nhân viên của em đi.”
Thay đổi công việc trong ngành công nghiệp là chuyện hết sức bình thường. Huống chi đối phương lại đưa ra nhiều lợi ích như vậy.
Vương Nghiễm Ninh cũng không trách nhân viên mình đi đến làm việc cho DM Trung Quốc. Nhưng chuyện tương đối phiền phức chính là, y đang đàm phán cùng đại lý phân phối hợp tác với DM Trung Quốc. Tình huống như hiện giờ làm y trở thành người bị động.
“CCMN! Hứa Quốc Huy đúng là một thằng bệnh! Vì công việc nên cắn trai đẹp sao?” Hứa Quốc Huy năm đó bôi nhọ Vương Nghiễm Ninh ở diễn đàn trường, vì thế nên bị chụp mũ mang danh hiệu “đệ nhất ti tiện ở đại học F”. Trương Linh Dật vốn đã không có ấn tượng tốt với Hứa Quốc Huy. Nên hắn mở miệng một câu Hứa diao(*) ngậm miệng cũng một câu Hứa diao. Hiện tại càng không cần phải hỏi, hắn cũng tự phán cái tên vách đá cheo leo đó đang ghen tỵ với Vương Nghiễm Ninh.
(*) diao là một từ trên mạng, có người nói nó nghĩa là penis. Cũng có người nói nó chỉ những người lập dị, làm chuyện khác thường, hoặc là cool/hip. Trong trường hợp này thì dùng để mắng chữi =)).
Vương Nghiễm Ninh nghe Trương Linh Dật miêu tả đến buồn cười. Y nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, ôm chặt lấy cánh tay đang vòng quanh eo mình: ”Ai biết được, hiện tại bên công ty giới thiệu và bộ phận HR đang cấp bách tuyển người giúp em. Nhưng đại lý phân phối vẫn chưa tìm được chỗ nào thích hợp. Bọn họ đều quen thuộc với chế độ cung cấp của DM Trung Quốc…”
Trương Linh Dật hôn lên cổ y: “Không vội, từ từ sẽ đến, em bây giờ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừ.” Vương Nghiễm Ninh cũng đã không còn chịu nổi nữa, nói xong liền ngủ thi*p đi.
Vốn Vương Nghiễm Ninh đã chuẩn bị tốt cho trận chiến lâu dài. Nhưng không nghĩ tới chỉ mấy ngày sau đó, bộ phận HR bên kia vô cùng hưng phấn nói cho y biết. Hai chuyên viên marketing ở DM Trung Quốc vừa chủ động gửi sơ yếu lý lịch cho bọn họ. Cùng ngày đó, công ty cũng sắp xếp một cuộc phỏng vấn.
Vương Nghiễm Ninh đích thân phỏng vấn hai chuyên viên kia.
Vốn dĩ lượng công việc ở phòng marketing DM Trung Quốc đã không nhiều. Hứa Quốc Huy còn tuyển thêm hai nhân viên cùng một lúc. Kết quả quyền hạn của mọi người đều bị chia nhỏ, bọn họ đã bất mãn trong lòng rồi. Cho đến khi nghe chuyện hai nhân viên mới vào kia nhận được tiền lương double. Hai người lập tức nổi lửa trong lòng.
Hứa Quốc Huy vốn đối với thủ hạ rất khắt nghiệt. Lúc đầu tuyển dụng bọn họ, hắn ép tiền lương ở mức thấp nhất. Mỗi người chỉ tăng 5%, nhưng vì danh tiếng của DM Trung Quốc, nên bọn họ đành nhẫn nhịn.
Đến khi vào DM Trung Quốc, bọn họ mới phát hiện Hứa Quốc Huy rất đố kị người tài. Những điều trọng yếu không bao giờ để bọn họ ᴆụng vào. Họ vốn đã tức giận trong bụng rồi, hiện giờ cơ bản không cần tuyển thêm nhân viên. Nhưng hắn lại mời hai pho tượng Bồ Tát tới, là nhân viên cũ làm sao có thể chịu được!
Hai người vốn đang tìm một công việc khác, nhưng bởi vì nền tảng của DM Trung Quốc không tồi. Trong lúc nhất thời không dễ dàng tìm được một bàn đạp tốt. Nhưng không ngờ lại nghe nói Phúc Mậu Khải Tư bên này tuyển người, cho nên cả hai liền gửi sơ yếu lý lịch đến đây.
Vương Nghiễm Ninh cùng hai người nói chuyện một chút. Phát hiện tố chất của bọn họ rất tốt. Trong đó có một người tên Vu Cảnh rất có năng lực, người này rất có ý chí vương lên một tầm cao khác. Quan trọng nhất là, hai người bọn họ đều quen thuộc hình thức hợp tác giữa DM Trung Quốc và các đại lý phân phối.
Vương Nghiễm Ninh lập tức nhận hai người vào, mỗi người tăng thêm 20% tiền lương. Sau đó, y còn thăng chức cho một người trong bọn họ thành chuyên viên thâm niên.
Hai người kia dĩ nhiên vô cùng vui mừng, bọn họ ngay lập tức trở về ném đơn xin nghỉ việc lên bàn Hứa Quốc Huy.
Hứa Quốc Huy tức giận, nhưng hắn vẫn cố nhịn. Vừa hứa sẽ tăng tiền lương gấp đôi cho hai người, vừa dùng lời lẽ để giữ bọn họ lại.
Hai nhân viên một lòng muốn đi khi nghe nghe đến chuyện tăng tiền lương liền có cảm giác. Nhưng người nhân viên tên Vu Cảnh được Vương Nghiễm Ninh thăng chức thành nhân viên thâm niên suy nghĩ kĩ càng một lúc. Hắn vẫn kiên quyết xin nghỉ, đến làm việc cho Phúc Mậu Khải Tư.
Còn người chuyên viên còn lại gọi một cú điện thoại cho Vương Nghiễm Ninh. Nói với y rằng Hứa Quốc Huy đưa ra nhiều phúc lợi để giữ hắn lại. Ý tứ của hắn rất đơn giản, bản thân hắn cũng không muốn tiếp tục làm việc cho Hứa Quốc Huy. Nhưng vì tiền lương ở DM Trung Quốc quá hấp dẫn. Nếu Phúc Mậu Khải Tư đồng ý tăng thêm tiền lương cho hắn, hắn sẽ suy nghĩ lại chuyện đến làm cho Phúc Mậu Khải Tư.
Vương Nghiễm Ninh lúc ấy chỉ cảm thấy Hứa Quốc Huy đúng là điên rồi. Cho nên chỉ nói một câu lịch thiệp với người nhân viên kia: “Thật xin lỗi, ngân sách công ty của chúng tôi chỉ có thể đưa ra mức lương như vậy. Cậu thấy tiền lương hấp dẫn hơn hay là tương lai phát triển hấp dẫn hơn?”
Tên nhân viên kia nhăn nhó một hồi, cuối cùng vẫn chọn lựa ở lại DM Trung Quốc. Dù sao tiền lương cũng tăng gấp đôi, không phải công ty nào cũng được như vậy.
Người tên Vu Cảnh kia rất nhanh đã đến nhận chức chuyên viên thâm niên. Công ty tuyển dụng sau đó cũng đề cử cho Vương Nghiễm Ninh mấy người. Y phỏng vấn một chút, sau đó phát hiện một người trong số đó đã từng làm việc ở Huy Đế quốc tế.
Nhân viên nhanh chóng được nhận vào làm việc. Cũng vì thế nên lượng công việc áp lực của Vương Nghiễm Ninh nhanh chóng được giảm bớt. Nhất là Vu Cảnh lại quen thuộc với hình thức hợp tác giữa DM Trung Quốc và các đại lý phân phối, có hắn lại càng như hổ mọc thêm cánh.
Đến chủ nhật, Vương Nghiễm Ninh cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi một ngày. Vì vậy trước đó, y mời hai nhân viên mới đến làm, cùng trợ lý của mình đi ăn cơm.
“Kinsely, theo tôi được biết, Hứa Quốc Huy lúc đó đã hứa tăng tiền lương gấp đôi cho anh, tại sao anh không tiếp tục lưu lại làm việc ở DM Trung Quốc?” Vương Nghiễm Ninh tò mò hỏi Vu Cảnh. Mặc dù làm việc với nhau không lâu, nhưng y biết Vu Cảnh là một người vừa thông minh vừa tài năng. Đáng biểu dương hơn hết chính là, hắn không ỷ vào khả năng của mình mà tự kiêu. Ngược lại hết sức kiên định, rất được Vương Nghiễm Ninh đánh giá cao.
Vu Cảnh cười nói: “Tôi làm việc cho Hứa Quốc Huy đã hai năm. Hắn chưa từng thăng chức hay tăng tiền lương cho tôi. Hiện tại đột nhiên lại tăng tiền lương nhiều như vậy, làm tôi có chút sợ.”
"Phụt ——" chuyên viên Ngụy Dịch Văn mới tới nghe hắn nói vậy liền bị sặc một cái, ”Anh sợ bị tăng tiền lương sao?”
Vu Cảnh nghiêm túc nói: ”Dĩ nhiên sợ chứ, Hứa Quốc Huy hiện giờ đang muốn đả kích Phúc Mậu Khải Tư. Cho nên mới tình nguyện chi tiền nhiều như thế cho tôi. Nhưng chờ đến khi chuyện này kết thúc, ai biết được tôi còn có thể làm việc dưới tay hắn bao lâu… với lại…” Vu Cảnh dừng một chút, hắn nhìn Vương Nghiễm Ninh: ”Tôi cảm thấy quản lý Vương là một người tinh mắt. Mặc dù không nói trả lương cho tôi bao nhiêu, nhưng lại thăng chức cho tôi. Các người cũng biết, tôi đã làm việc ở DM Trung Quốc hai năm. Thị trường sản phẩm của DM luôn tăng 20%, nhưng Hứa Quốc Huy chưa bao giờ thăng chức cho tôi.
Ngụy Dịch Văn nghe vậy đồng tính "Oh ——" một tiếng: ”Chọn quản lý tốt là quan trọng nhất. Em cảm thấy anh Ninh là một quản lý rất đáng tín nhiệm. Anh Ninh, em mời anh một ly.”
Đầu Vương Nghiễm Ninh đầy hắc tuyến, y tiếp nhận ly rượu: ”Các thiếu gia nịnh nọt vừa thôi.”
Nguỵ Dịch Văn vẻ mặt nghiêm túc nói: ”Sao lại không nịnh nọt chứ. Anh Ninh, anh là quản lý của em. Từ ngày em được nhận vào làm việc ở Phúc Mậu Khải Tư. Em luôn nói với bản thân rằng, em phải dùng tính mạng của mình để tân bốc nịnh nọt anh ah’!”
Vương Nghiễm Ninh: "..."
Vu cảnh: "..."
Trợ lý: "..."
Vương Nghiễm Ninh quay sang người trợ lý nói: ”Cậu gọi cho HR bên kia, cuối tuần này sẽ khai trừ Even. Dù sao hiện giờ vẫn còn trong thời gian thử việc, nên không cần bồi thường tiền lương.”
Ngụy Dịch Văn lập tức nhào tới ôm chân y: ”Em sai rồi anh Ninh, em trên có mẹ già, dưới có con thơ. Anh ngàn vạn lần đừng có đuổi em… nếu muốn đuổi cũng phải chờ đến khi thử việc xong, ít nhất cũng phải bồi thường chút tiền cho em chứ!”
Vương Nghiễm Ninh mí mắt giật giật: ”Không khai trừ cậu cũng được, bất quá phải đồng ý với tôi một chuyện.”
Nguỵ Dịch Văn hai mắt lập tức loé sáng: ”Anh Ninh, anh cứ nói, chỉ cần không khai trừ em, có lên núi đao, xuống biển lửa cũng không thành vấn đề.”
”Công ty hằng năm thường hợp mặt, biểu diễn tiết mục của phòng chúng ta giao cho cậu.” Mỗi năm họp mặt, vì nhân viên của phòng marketing đều là những người trầm lặng. Thảo luận tiết mục biểu diễn cũng phải mất nửa ngày. Rốt cuộc cũng chỉ có thể làm một bài thơ đọc thuộc lòng. Năm nay có một kẻ dở hơi như Nguỵ Dịch Văn đến làm, cứ ném cho hắn vậy.
”Đồng ý!” Nguỵ Dịch Văn vỗ tay, sau đó tiếp tục ăn cơm.
”Nhưng mà tôi rất tò mò, Kinsely, sao anh lại gửi sơ yếu lý lịch đến công ty chúng tôi?” Chuyện cạnh tranh giữa hai công ty tương đối nhạy cảm. Có rất ít nhân viên quan tâm đến tin tức tuyển dụng của công ty đối thủ. Đa số bọn họ đều thông qua những công ty tuyển dụng.
Vu Cảnh nói: ”Chuyện này rất thú vị, thật ra công ty tuyển dụng vốn đề cử tôi vào bộ phận tiêu thụ ở Huy Đế quốc tế. Mặc dù tôi đối với bộ phận tiêu thụ không có hứng thú. Nhưng vì không muốn tiếp tục làm việc dưới tay Hứa Quốc Huy nữa. Nên đã nghĩ đến Huy Đế xem thử tình hình. Đúng lúc lại cùng với quản lý HR nói chuyện một chút. Trương quản lý đã nhắc với tôi chuyện Phúc Mậu Khải Tư bên này tuyển nhân viên, nói tôi tới đây thử sức.”
Vương Nghiễm Ninh nhướn mày: ”Trương Linh Dật đề cử?”
”Cậu cũng biết Trương quản lý sao?” Vu Cảnh cười, ”Không nói đến chuyện đề cử, Trương quản lý là một người rất tốt. Trong ngành công nghiệp lại rất nổi tiếng, độ chuyên nghiệp của hắn vô cùng cao. Trương quản lý nói chuyện với tôi một chút, cũng cảm thấy tôi không thích hợp làm việc ở bộ phận tiêu thụ. Nhưng phòng marketing ở Huy Đế không có thiếu người. Nên hắn nói tôi đến Phúc Mậu Khải Tư bên này.”
Vương Nghiễm Ninh cười một tiếng, không rõ ý tứ hàm xúc.
”Trương quản lý rất trâu bò đó!” Nguỵ Dịch Văn vừa ăn vừa chen vào nói, ”Em trước kia được anh ấy tuyển vào làm việc. Sau đó lại để em rời đi Huy Đế, anh ấy còn cho em rất nhiều đề xuất phát triển sự nghiệp. Hắc hắc, thật ra lúc em tới nộp đơn ở Phúc Mậu Khải Tư cũng đã hỏi qua ý kiến của Trương quản lý. Anh ấy rất ủng hộ, cho nên em mới không ngần ngại, chạy tới ôm chân của anh Ninh.”
Vương Nghiễm Ninh: "..."
Vu Cảnh: "Even, cậu ăn nhiều chút đi."