30 Ngày Làm Gay - Chương 49

Tác giả: Lâm Tri Lạc

Vương Nghiễm Ninh nhìn Trương Linh Dật không biết nói gì, nhưng sâu trong mắt lại ẩn chứa vô vàng ôn nhu.
Lúc này còn cần nói gì nữa sao?
Trương Linh Dật nghiêng người tiến về phía trước, hắn ôm chặt lấy Vương Nghiễm Ninh, đôi môi nhẹ nhàng hôn y.
Đây vẫn là một nụ hôn dài ướƭ áƭ, nhưng không hề có sự dò xét, cũng không còn sự nghi ngờ.
Thời điểm hai đôi môi tách ra, cả hai người đều thở hổn hển.
Trương Linh Dật từ từ đẩy ngã Vương Nghiễm Ninh trên ghế salon. Hai chân hắn quỳ gối hai bên, thân thể áp sát lên người Vương Nghiễm Ninh. Cả người nửa nằm lên người y, bộ vị nhạy cảm của hai người dán chung một chỗ.
Trương Linh Dật đang mặc một cái quần vải mềm bình thường, cho nên Vương Nghiễm Ninh có thể rõ ràng cảm nhận bộ vị nơi đó của hắn đã cứng lên.
Mặt có chút phiến hồng, Vương Nghiễm Ninh xấu hổ đem đầu mình xoay về một hướng khác.
Vương Nghiễm Ninh cũng có phản ứng, nhưng bởi vì y đang mặc quần jeans. Nơi xao động kia bị một lớp vải vừa dày vừa cứng bó buộc.
Trương Linh Dật thở hổn hển, không nhịn được kéo cánh tay của Vương Nghiễm Ninh. Cách một lớp vải vuốt nhẹ lên bộ vị đã ¢ươиg ¢ứиg của mình.
Tay của Vương Nghiễm Ninh mặc dù có chút do dự. Nhưng y không cự tuyệt, cách một lớp vải từ từ miêu tả hình dáng của Trương Linh Dật.
Nơi đó của Trương Linh Dật rất lớn, chạm vào cảm thấy rất cứng rắn. Vương Nghiễm Ninh vẫn cảm thấy nơi đó của mình lớn rồi. Nhưng dường như cái đó của Trương Linh Dật còn lớn hơn y một chút. Đưa tay vuốt ve như vậy, khiến cho lòng bàn tay Vương Nghiễm Ninh có chút run rẩy.
Trương Linh Dật thoải mái thở ra một hơi dài. Nghĩ đến người cùng mình làm chuyện đó chính là Vương Nghiễm Ninh. Làm cho lòng hắn cảm thấy vui sướng, kích thích cái nơi đang dư thừa tinh lực kia càng thêm khoái cảm. Cả thân thể hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, muốn nhiều hơn nữa. Hắn gục đầu xuống, nhẹ nhàng liếm lên cằm Vương Nghiễm Ninh, cái lưỡi trượt dài đến cổ, lại tiếp xúc thân mật với hầu kết.
Vương Nghiễm Ninh nhạy cảm, y phát ra một âm thanh nuốt dịch vị.
Trương Linh Dật nhẹ nhàng cười một tiếng, lại càng đi xuống, dùng cái lưỡi ướƭ áƭ miêu tả những đường nét trên Ⱡồ₦g иgự¢ của Vương Nghiễm Ninh. Mặc dù cách một lớp áo sơ mi, nhưng hắn có thể cảm giác được da thịt săn chắc của y. Một điểm trên иgự¢ đã đứng thẳng lên, áo sơ mi bị thấm ướt bởi dịch vị, nơi đó mơ hồ lộ ra một màu đỏ ửng.
Trương Linh Dật nhẹ nhàng cắn xuống một chút, Vương Nghiễm Ninh không nhịn được thở nhẹ một hơi. Thứ đang nắm trong tay nhẹ nhàng dùng chút lực.
Trương Linh Dật cảm thấy tính khí của mình được xoa Ϧóþ, vì thế lại càng trướng lên. Hắn không nhịn được nữa, kéo khoá quần Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh không giãy dụa, rất phối hợp để Trương Linh Dật ૮ởเ φµầɳ jeans trên người y, kéo đến đầu gối. Y mặc một cái ҨЦầЛ ŁóŤ tam giác màu đen. Hiện giờ có thể thấy bộ vị trung ương đã cứng lên, trên ҨЦầЛ ŁóŤ ướt một mảnh, chứng tỏ tiểu huynh đệ đang chảy nước.
Trương Linh Dật hít một hơi, nhìn thoáng qua Vương Nghiễm Ninh. Hắn nhìn thấy đôi mắt của y hiện giờ đã ngấn nước. Hô hấp của hắn lại càng căng thẳng hơn.
”Nghiễm Ninh, anh yêu em.” Trương Linh Dật nói, đưa tay ôm lấy Vương Nghiễm Ninh, đỡ y ngồi dậy.
Vương Nghiễm Ninh trong lòng chấn động, hai mắt thẳng tắp nhìn hắn. Trong mắt chứa đầy sự ôn nhu không thể nào giả bộ thêm nữa.
“Anh yêu em.. rất lâu.. rất lâu rồi.” Trương Linh Dật nói, hôn lên chóp mũi của y, “Có thể đã yêu từ lâu, hơn cả thời gian anh nhận thức được mình yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” Vương Nghiễm Ninh nói, trái tim của hai người mãnh liệt đập. Không phải chỉ vì tiếp xúc thân thế, mà còn là vì sự rung động trong lòng.
Yêu người đó lâu như vậy, chỉ có thể dùng thân phận bạn bè để đối xử, ở cùng nhau một chỗ. Nhưng hoá ra người kia cũng yêu mình như vậy..
Vương Nghiễm Ninh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại phát hiện trái tim mình đã quá toàn vẹn. Thoả mãn đến độ khiến y không có cách nào dùng ngôn ngữ diễn đạt.
Y đưa tay cởi bỏ chiếc quần ngoài cùng ҨЦầЛ ŁóŤ của Trương Linh Dật xuống. Tính khí của hắn lập tức nhảy ra ngoài.
“Nghiễm Ninh…” Trương Linh Dật hô hấp nặng hơn, cũng lột ҨЦầЛ ŁóŤ của Vương Nghiễm Ninh xuống. Tính khí nơi đó của y cũng đã cứng đến mức muốn nứt ra.
Trương Linh Dật đá quần mình rơi xuống đất, đem tính khí của mình dán sát lại gần. Hai tay hắn nắm lấy tính khí đã nóng lên như lửa đốt của hai người. Đem Dụς ∀ọηg của cả hai gắt gao nắm ở một chỗ.
Vương Nghiễm Ninh ôm lấy bờ vai của Trương Linh Dật. Đem đầu mình chôn ở vai hắn, hơi thở ấm áp phun lên cổ của Trương Linh Dật. Kích thích động tác trên tay của hắn càng di chuyển nhanh hơn.
Ghế salon rất rộng, nhưng đối với hai người thanh niên trưởng thành khí thế bừng bừng mà nói, vẫn lộ ra vẻ vô cùng chập hẹp. Trương Linh Dật một chân chống trên mặt đất, một chân quỳ gối trên ghế salon. Tay nắm lấy tính khí đang phát nhiệt của hai người, không ngừng lên xuống với tốc độ cực nhanh.
Hơi thở của Vương Nghiễm Ninh bắt đầu trở nên không đều, những tiếng thở dốc đứt quãng không ngừng truyền ra từ miệng. Hai tay ôm lấy vai Trương Linh Dật càng lúc càng chặt hơn.
“Linh Dật…” tiếng kêu của Vương Nghiễm Ninh đặt lại, hoà cùng tiếng thở dốc nặng nề. Y được Trương Linh Dật ôm nửa nằm nửa ngồi trên salon. Thân thể vì kích thích mãnh liệt làm cho phần eo của y có chút ê ẩm :” Cho em.. nằm xuống…”
Con ngươi của Trương Linh Dật lộ ra thần sắc luyến tiếc. Hắn buông hai tính khí đang nắm chặt trong tay ra. Một lần nữa đem Vương Nghiễm Ninh nằm xuống.
Quần jeans của Vương Nghiễm Ninh vẫn còn ở trên đầu gối. Trương Linh Dật vừa thở hổn hển, vừa dùng sức đem quần jeans cùng ҨЦầЛ ŁóŤ của y kéo xuống. Cả nửa người sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Vương Nghiễm Ninh. Ánh mắt bọn họ nhìn nhau, vừa đen vừa thâm thuý. Lưỡi của Vương Nghiễm Ninh vụng về dò xét về phía trước. Trương Linh Dật lập tức đáp lại y, đầu lưỡi mềm mại trong khoang miệng quấn lấy trêu chọc nhau. Dấy lên nhiệt tình mà trước nay chưa từng có.
Vương Nghiễm Ninh không kịp nuốt dịch vị, chất lỏng trong suốt chảy ra hai bên khóe miệng. Trương Linh Dật vẫn tham lam hôn y, khiến cho nụ hôn thật sâu sắc. Lỗ mũi Vương Nghiễm Ninh thở dồn dập.
Trương Linh Dật vừa hôn Vương Nghiễm Ninh, vừa đem áo sơ mi của hắn kéo xuống bả vai. Sau đó rời đi đôi môi của y, hôn liên tiếp, một đường xuống đến bụng.
Thân thể Vương Nghiễm Ninh run lên, hai tay nắm lấy tóc của Trương Linh Dật. Dõi theo phương hướng hắn đi tới, tính khí y lại càng thêm ¢ươиg ¢ứиg.
Cả người Vương Nghiễm Ninh đều đã nóng hổi, tính khí đứng lên không ngừng cọ lên Ⱡồ₦g иgự¢ Trương Linh Dật. Cách một lớp áo không ngừng cọ lên người hắn. Trương Linh Dật phiền não, thuận tay đem áo mình vứt xuống đất. Vừa gấp gáp cúi đầu cắn lên cơ bụng của Vương Nghiễm Ninh, vừa hôn liếm lên bụng y. Đôi môi càng ngày càng đi xuống, hôn lên bụng dưới, rồi bỗng nhiên ngừng lại ở bắp đùi Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh đầu gối căng thẳng, ngón chân co chặt lại, không nhịn được phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ.
“Ôm anh.” Trương Linh Dật cảm thấy Dụς ∀ọηg của mình đã muốn nổ tung một cách nhanh chóng. Nhưng hắn vẫn kiên trì, dẫn dắt Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh giống như bị mê hoặc, hai chân ôm lấy thắt lưng của Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật khẽ mỉm cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cảm giác thoả mãn lan khắp người hắn.
Tính khí của Vương Nghiễm Ninh thẳng tắp đứng lên, Trương Linh Dật vươn tay. Hắn dùng ngón tay cái thô ráp xoa lên đỉnh của tính khí, không ít chất lỏng từ đầu tính khí chảy xuống.
Vương Nghiễm Ninh hô hấp ồ ồ, đôi môi phát ra những tiếng ՐêՈ Րỉ mơ hồ: “Linh Dật… đừng…”
Trương Linh Dật giương mắt nhìn Vương Nghiễm Ninh. Gương mặt Vương Nghiễm Ninh trước mắt hắn hiện giờ đã ửng hồng. Mang theo bao nhiêu ma mị khiến người khác phải trầm luân say mê. Hắn không thể nhịn thêm được nữa. Cúi xuống, dùng môi mình hôn lên tính khí đã ¢ươиg ¢ứиg của Vương Nghiễm Ninh. Vương Nghiễm Ninh ngay lập tức giống như bị điện giật, cả người đều chấn động.
Tay Trương Linh Dật nắm lấy vật kia, hắn dùng đầu lưỡi khẽ liếm một đường lên đó. Nhưng ngay sau đó ngậm lấy toàn bộ phần trên của tính khí.
Vương Nghiễm Ninh không khỏi nín thở, y ôm lấy Trương Linh Dật. Hai chân khoá chặt lấy thắt lưng hắn. Không cách nào kềm chế, hai chân càng dùng lực.
“Linh Dật…” Thanh âm đã vỡ vụn đến không còn chịu được.
Trương Linh Dật đem tính khí vừa to vừa dài kia nuốt vào trong cổ họng. Hắn ở phương diện này không có kinh nghiệm. Bị đỉnh của tính khí đâm vào cổ họng hết sức khó chịu. Nhưng trong lòng lại sinh ra một cảm giác thoả mãn.
Gương mặt Vương Nghiễm Ninh đã đỏ bừng, hai mắt mê ly, khoé mắt bất tri bất giác chảy ra nước mắt. Khoái cảm mãnh liệt đem cả người y nuốt trọn. Khiến cho ý thức của y dần dần mờ hồ. Chỉ còn lại cảm giác hạnh phúc đang chậm rãi chống đỡ cho tinh thần.
Tay của Vương Nghiễm Ninh không biết làm gì, y nắm chặt lấy mái tóc của Trương Linh Dật. Nghĩ muốn dừng lại, nhưng lại không cách nào dừng được. Tính khí của y càng ngày càng trướng, ¢ươиg ¢ứиg đến không thể nào khống chế. Cuối cùng cương đến cực điểm, một cổ chất lỏng ấm áp phun ra ngoài.
тιин ∂ị¢н bắn ra rất nhiều, Trương Linh Dật không kịp tránh né, hắn bị sặc một chút, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Vương Nghiễm Ninh thở một hơi dài thật sâu, đôi mắt dần dần hồi phục sự trấn tĩnh, hai mắt thất thần nhìn trần nhà. Không thể thở được, lại nghe thấy âm thanh Trương Linh Dật bị sặc. Y lúc này mới xấu hổ không thôi, khuôn mặt phiến hồng.
“Thoải mái không?” Trương Linh Dật nhìn y, trong mắt giống như chứa thuỷ quang, đem Vương Nghiễm Ninh bao phủ.
Vương Nghiễm Ninh xấu hổ, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay vuốt lên gương mặt Trương Linh Dật.
“Em yêu anh.” Vương Nghiễm Ninh nói.
“Anh cũng yêu em.” Trương Linh Dật vừa nói, lại một lần nữa hôn lên đôi môi y. Trong miệng vẫn còn mùi vị tanh nồng. Nhưng hương vị này chính là thuộc về bọn họ.
“Để em giúp anh.” Vương Nghiễm Ninh cảm thấy nơi đó của Trương Linh Dật vẫn còn rất cứng, đỉnh đầu nhiều lần cọ lên bắp đùi y. Cọ đến khiến y cảm thấy run rẩy.
“Được.” Trương Linh Dật cười nói, “Chúng ta đi tắm trước.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc