Ngày thứ hai Trương Linh Dật đi công tác, còn Vương Nghiễm Ninh tổ chức một cuộc hội nghị với các nhà phân phối trong thành phố.
Vì Phúc Mậu Khải Tư tiến vào nội địa không lâu, nên các nhà phân phối vẫn chưa hoàn thiện. Công việc của Vương Nghiễm Ninh là một phần rất trọng yếu, y phải cải thiện con đường bán ra sản phẩm của các đại lý phân phối.
Các nhà phân phối uy tín lâu năm đã có đối tượng hợp tác cố định. Hơn nữa cũng là một công ty lớn giống như công ty Huy Đế quốc tế. Nếu muốn giành các mối làm ăn, chi phí bọn họ phải chịu rất cao. Đối với nền tảng bên trong của công ty chi nhánh Phúc Mậu Khải Tư ở thành phố G mà nói là không ổn, chưa kể bọn họ cũng sẽ không có lời.
Nhưng nếu đào tạo lại một đoàn thể các nhà phân phối khác, điều này cần một thời gian quá dài. Mặt khác cũng dễ dàng bị các nhà phân phối lâu năm ở thành phố chèn ép, nguy hiểm quá lớn.
Vương Nghiễm Ninh và tập thể các nhân viên ở phòng makerting thảo luận vài ngày. Cuối cùng quyết định, chọn một trong hai đại lý phân phối lớn nhất hiện thời cố định hợp tác cùng công ty bọn họ. Nếu có khả năng hợp tác độc quyền với một đại lý phân phối lớn. Bọn họ cũng có thể đàm phán với phía bên kia một vài điều kiện ưu đãi. Cùng lúc đó sẽ đưa các nhà phần phối đại lý của công ty trao đổi buôn bán ở một số nơi. Đào tạo hai đội ngũ, chờ đến khi các đại lý phân phối có thể hoàn thiện. Bọn họ sau đó có thể trao đổi lại điều kiện với các đại lý phân phối lớn hợp tác trước kia.
Nhưng hai đại lý phân phối lớn nhất hiện giờ đều đã có đối tác cố định. Một đại lý đang hợp tác với Huy Đế quốc tế, còn một cái khác đang hợp tác với công ty bến cảng DM Trung Quốc.
Vì muốn đưa ra được điều kiện tối ưu, Vương Nghiễm Ninh trong mấy ngày này vẫn luôn xoay vòng vòng với hai đại lý phân phối lớn. Buổi sáng không họp hội nghị cũng là xã giao, còn ban đêm phải viết bản kế hoạch, mệt mỏi đến không ngừng kêu than.
May là ông trời không phụ lòng người, cuối cùng bọn họ đàm phán cũng ra được chút mặt mũi. Nhưng bởi vì hai nhà đại lý phân phối này đã có các tập đoàn, công ty lớn hợp tác cố định. Vì vậy nên bọn họ định giá cả rất chặt chẽ.
Vương Nghiễm Ninh bất đắc dĩ, đành phải cùng lão Chu mởi hội nghị thảo luận xem xét ý kiến.
Đợi đến khi hội nghị kết thúc cũng đã hơn chín giờ tối.
Vương Nghiễm Ninh đến một tiệm bán thức ăn nhanh gần công ty, tuỳ tiện ăn chút gì đó. Sau khi ăn xong đang chuẩn bị về nhà, rốt cuộc lại nhận được một cú điện thoại lạ gọi tới.
”Xin hỏi đây có phải là Vương Nghiễm Ninh tiên sinh? Chúng tôi là người của bệnh viện nhân dân đệ nhất ở thành phố G. Trương Linh Dật tiên sinh xảy ra tai nạn xe cộ, xin hỏi ngài có phải là...”
”Tôi là...” Trong lòng Vương Nghiễm Ninh đột nhiên hoảng hốt nói: ”Tôi hiện giờ tới đó ngay.”
Dứt lời, y đưa tay bắt một chiếc xe taxi, ngồi vào trong nói với tài xế: ”Đi đến bệnh viện nhân dân đệ nhất, mau lên!”
Cho đến khi Vương Nghiễm Ninh vội vàng chạy tới bệnh viện. Hỏi rõ phòng bệnh của Trương Linh Dật rồi chạy như bay đến, thì chỉ thấy Trương Linh Dật đang nhàn nhã bình thản gọt trái táo.
Vương Nghiễm Ninh: ”...”
Trương Linh Dật vừa nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh, nhất thời cả kinh, nhưng lại mang theo chút vui vẻ nói: ”Sao cậu lại tới đây?”
Vương Nghiễm Ninh đen mặt nói: ”Bệnh viện gọi điện thoại cho tôi nói cậu xảy ra tai nạn xe cộ.”
Lúc Vương Nghiễm Ninh nghe được Trương Linh Dật xảy ra tai nạn xe cộ, trong lòng đều bị sợ hãi chiếm lấy. Cơ bản không hề nghĩ tại sao Trương Linh Dật xảy ra tai nạn xe cộ. Tại sao bệnh viện không gọi cho người nhà hắn mà lại gọi cho y.
Trương Linh Dật nghe câu này của Vương Nghiễm Ninh mới nhớ đến chuyện hắn đã thiết lập số điện thoại của y vào danh mục gọi nhanh, đoán chừng người của bệnh viện đã nhấn phím gọi nhanh này.
Nhưng dĩ nhiên chuyện xấu hổ này hắn sẽ không chủ động nhắc với Vương Nghiễm Ninh.
Trương Linh Dật làm tư thế của Popeye[1] nói: ”Tớ không sao, cậu yên tâm.”
Khi thấy hắn nhàn nhã bình thản gọt trái táo, trong lòng Vương Nghiễm Ninh cũng đã ổn định lại. Y đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, sắc mặt vẫn có chút lo lắng nói: ”Sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?”
Trương Linh Dật nhìn trời, yếu ớt nói: ”Vì đang mệt lại phải..lái xe...”
Vương Nghiễm Ninh trong nháy mắt bùng nổ: ”Cậu đã mệt sao còn lái xe?”
Trương Linh Dật co cổ lại nói: ”Khi đó tớ không có cảm thấy mệt ah’, lúc trở về rõ ràng tớ cảm thấy sức lực mình rất tràn trề.”
Sự thật là vì Trương Linh Dật muốn buổi tối này có thể kịp về nhà, hắn đã đem nội dung công việc của hai ngày dồn lại xử lý trong một ngày. Giống như con quay vận chuyển ở tốc độ cao, hắn bận rộn cả một ngày. Sau đó còn kiên quyết muốn lái xe trở về thành phố G.
Trương Linh Dật vốn nghĩ có thể ở cùng với Vương Nghiễm Ninh trong một đêm đẹp trời. Vì ý nghĩ này khiến hắn cảm thấy rất phấn khởi trong lòng. Nhưng đáng tiếc, bởi vì thể lực tiêu hao quá mức. Đúng lúc đó lại gặp một người vừa mới biết lái xe, tên kia không cẩn thận đã đâm vào đuôi xe của hắn.
Vương Nghiễm Ninh rất bất mãn với thái độ của Trương Linh Dật. Nhưng chuyện đã xảy ra, cho dù y có gầm thét cũng vô dụng. Cuối cùng trong lòng không chịu được, lo lắng hỏi: ”Vậy hiện tại thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?”
Trương Linh Dật cười hì hì nói: ”Không có chuyện gì to tát, chỉ là cánh tay có chút sưng lên, hai ngày tới không thể hoạt động nhiều.”
Vương Nghiễm Ninh hận không thể nắm lấy cánh tay của hắn, vén tay áo lên để xem rõ vết thương. Nhưng cuối cùng y vẫn nhẫn nhịn, không có hành động. Thay vào đó, Vương Nghiễm Ninh lại đoạt lấy trái táo trên tay hắn, cầm gọt.
Trương Linh Dật nhất thời cười đến hai mắt híp lại, bất ngờ thốt lên: ”Thụ thụ là tốt nhất!”
Đã rất lâu rồi không nghe được tên gọi này, Vương Nghiễm Ninh bỗng nhiên dừng tay một chút. Trái tim dâng lên muôn nghìn cảm xúc, nhưng gương mặt khi ngẩng đầu lên đã thu hồi lại biểu cảm. Y cầm con dao gọt quả táo trước vẻ mặt sáng ngời của Trương Linh Dật nói: ”Tôi là công!”
Trương Linh Dật: ”...”
Thức thì vụ giả vi tuấn kiệt[2], hắn hiện giờ nhất định phải im lặng!
[2] kẻ thức thời là người tài giỏi.
Vết thương của Trương Linh Dật quả thật không nặng, nên ngày hôm sau đã xuất viện. Nhưng Huy Đế quốc tế vẫn cho hắn hai ngày nghỉ phép.
Còn Vương Nghiễm Ninh vẫn phải đi làm như bình thường, vì vậy Trương Linh Dật phải ở nhà một thân một mình lên mốc lên men. Cuối cùng hắn nhàm chán quá mức, cầm lấy di động nhắn tin cho Vương Nghiễm Ninh.
”Thụ thụ, em đang làm gì vậy~~?”
Không sai, sau khi trở về từ bệnh viện, Trương Linh Dật đã bắt đầu kêu tên gọi ’’thụ thụ’’ này.
Nửa giờ sau, Vương Nghiễm Ninh nhắn trở lại.
”Đang họp.”
Trương Linh Dật nhanh chóng đáp trả: ”Họp tới khi nào?”
Hai giờ sau.
”Mới vừa họp xong.”
Trương Linh Dật lại tiếp tục nhắn: ”Công ty của em họp lâu quá vậy!”
3h sau
”Cậu còn quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ cho cậu vào sổ đen!”
Trương Linh Dật trong lòng đau khổ, im lặng ném điện thoại di động. Tiếp tục ngồi chồm hổm trong phòng lên mốc lên men.
Đến bảy giờ tối, Vương Nghiễm Ninh đem một đống rau dưa, thịt tươi về nhà. Trương Linh Dật vì quá nhám chán nên đã đi gặp chu công ở trong phòng.
Vương Nghiễm Ninh mở hé cánh cửa phòng của Trương Linh Dật. Thấy hắn đang ngủ liền ϲởí áօ khoác, vén tay áo lên đi đến nhà bếp, chuẩn bị xuất thủ tài nghệ.
Trương Linh Dật ngủ cũng không sâu, hắn mơ mơ màng màng nằm mơ thấy ác mộng. Hắn mơ thấy nhà của mình nổ tung.
Cảnh tượng này giống y như tai nạn trong các bộ phim Hollywood, vô cùng đẫm máu!
Vì vậy Trương Linh Dật bừng tỉnh dậy.
Thật là đáng sợ mà!
Trương Linh Dật lau lau mồ hôi, hắn nhìn đồng hồ. Đã hơn tám giờ, hẳn là thụ thụ đã về ah’!
Trương Linh Dật vừa tính mở cửa phòng, nhưng đột nhiên lại nghe thấy một tiếng vang không lành, hàng loạt âm thanh chén dĩa nồi chảo chạm nhau.
Trương Linh Dật nheo mắt, vọt nhanh vào nhà bếp. Hắn nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh đang ngu ngu ngốc ngốc, một tay cầm cái vung nồi, một tay cầm một cái xẻng. Vung nồi giống như lá chắn che chở trước người, còn quân thù phía trước là một cái nồi. Trong nồi là một đống vàng vàng trắng trắng đan xen lẫn nhau —— qua kiểm tra thị lực hẳn đây là đậu hủ, nhưng... khói đang bốc lên mù mịt.
”Khụ~~” Trương Linh Dật không tiện xông lên ngăn cản y, nên không thể làm gì khác hơn đành dùng âm thanh ngăn cản, ”Thụ thụ, em... đang làm cái gì vậy?”
Vương Nghiễm Ninh đang sức đầu mẻ trán, đột nhiên lại nghe thấy thanh âm của Trương Linh Dật. Cả người cứng đờ, hai tai trong nháy mắt đỏ lên, tức giận quay đầu nói: ”Nấu cơm đó! Cậu không nhìn ra sao?”
Trương Linh Dật mặc niệm.
Thụ thụ.. tài nấu nướng của em vẫn không có chút tiến bộ nào sao.. vẫn không hề thay đổi theo thời gian ah’!
Trương Linh Dật bất đắc dĩ khoát tay: ”Em đang làm món gì vậy?”
Vương Nghiễm Ninh bĩu môi: ”Gạch cua đậu hủ, không nhìn ra sao?”
”Chỗ nào có thể nhìn ra ah’.” Trương Linh Dật ra sức tâng bốc, ”Anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy qua cái nào giống gạch cua đậu hủ như cái này đó.”
Vương Nghiễm Ninh: ”...”
Trương Linh Dật cũng phát hiện mình nói có vẻ hơi quá lời, hắc hắc cười hai tiếng nói: ”Cái kìa.. thụ thụ, hay để tớ nấu cho!”
Vương Nghiễm Ninh nhìn cánh tay hắn: ”Không phải cậu không tiện hoạt động sao?”
Trương Linh Dật di chuyển cánh tay: ”Nấu một bữa cơm chắc không sao!”
Hắn hiện giờ đang mặc một cái áo tay ngắn, nên Vương Nghiễm Ninh có thể thấy cánh tay của hắn đang sưng lên, máu ứ đọng thành một khối lớn.
Vương Nghiễm Ninh trong mắt bỗng nhiên nóng lên, nói: ”Hay là để tôi làm, cậu chỉ đạo đi!”
Trương Linh Dật suy nghĩ một chút nói: ”Cũng được.”
Vì vậy Vương Nghiễm Ninh vẫn tiếp tục cầm dao, nhưng thật ra y có chút tức giận. Món gạch cua đậu hủ này ngày trước Trương Linh Dật đã làm cho y ăn một lần. Thời điểm y ở Đài Loan, cũng đã từng thử làm qua nhiều lần. Nhưng sự thật chứng minh, y không hề có khiếu nấu ăn. Cho dù thử bao nhiêu lần, y vĩnh viễn vẫn nấu ra một món không đen thì cũng khét.
Cho nên Trương Linh Dật bắt đầu ở một bên chỉ đạo: ”Cậu đem lòng đỏ trứng muối dằm ra, ừ, dằm ra. Sau đó thì bỏ nước vào xào, xào đến khi lòng đỏ tan thành nước mới thôi...”
”Đem đậu hủ nhẹ nhàng bỏ vào, nhẹ một chút...”
”Mau dùng cái xẻng lật lên, không thì khét đáy nồi, nhanh lên...”
Vương Nghiễm Ninh vốn rất khẩn trương, nghe Trương Linh Dật nói lại càng luống cuống tay chân, chỉ kém không đem cái nồi xốc lên.
”Tôi đang lật, cậu đừng có ầm ĩ!” Vương Nghiễm Ninh hấp tấp nóng nảy.
Trương Linh Dật nhìn gạch cua đậu hủ sắp hoá thành than, bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn tiến tới phía trước, đến sát gần phía sau Vương Nghiễm Ninh. Tay phải từ bên hông đưa ra, cầm lấy cổ tay của Vương Nghiễm Ninh, lưu loát lật mấy khối đậu hủ trong nồi nói: ”Nhìn nè, phải lật như vầy.”
Thời điểm Trương Linh Dật nhích tới gần phía sau Vương Nghiễm Ninh, cả người y đã cứng lại. Cơ bản không có cách nào khống chế được động tác của mình. Cho đến khi Trương Linh Dật ghé vào lỗ tai y nói chuyện, hơi thở ấm áp lan rộng lướt nhẹ ở bên tai, làm cho y run lên.
Trương Linh Dật xao động so với y cũng không ít, rõ ràng hắn chỉ muốn cứu vớt món ăn kia. Nhưng khi cầm lấy tay của Vương Nghiễm Ninh, hắn lại phát hiện mình hoàn toàn không muốn buông ra. Người Trương Linh Dật mong nhớ ngày đêm đang ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình. Chỉ cần tiến xa thêm một bước nữa, có lẽ y sẽ thuộc về hắn. Nhưng.. cái khoảng cách ngắn này lại không dễ dàng vượt qua.
Trong lòng Trương Linh Dật thở dài một tiếng, hắn vẫn nắm lấy tay của Vương Nghiễm Ninh, đem mấy khối đậu hủ lật lại. Cho đến khi nước của lòng đỏ trứng muối thấm xung quanh đậu hủ, lúc này bọn họ mới tắt lửa, trang trí đĩa thức ăn.
”Tốt lắm.” Trong lòng muốn nắm lâu hơn một chút, nhưng cuối cùng Trương Linh Dật vẫn buông lỏng cổ tay Vương Nghiễm Ninh, cười cười nói, ”Chờ đến khi vết thương tớ khỏi rồi, thì để tớ nấu cơm cho!”
Hắn dừng lại một chút nói: ”Cho dù ra sao.. chỉ cần cậu muốn, tớ mãi mãi sẽ nấu cơm cho cậu ăn.”
Trong nháy mắt đó, Vương Nghiễm Ninh gần như đã nghi ngờ.. Trương Linh Dật có phải cũng thích mình hay không... giống như mình thích hắn vậy?
Nhưng đến khi y muốn tiến thêm một bước nữa, thì cảnh La Tử Tuệ kéo lấy cánh tay của Trương Linh Dật lại xuất hiện trong đầu. Ngăn cả y tiếp tục suy nghĩ thêm..
Không nên hành động thiếu suy nghĩ!
Vương Nghiễm Ninh tự nói với mình.
Vì có Trương Linh Dật hướng dẫn, Vương Nghiễm Ninh va va chạm chạm, cuối cùng đã làm xong hai món ăn. Y để Trương Linh Dật xới cơm, hai người cùng nhau ngồi vào bàn ăn.
Trương Linh Dật ăn rất ngon, hoàn toàn không giống như bệnh nhân. Hắn ăn đến miệng dính đầy mỡ, vừa ăn vừa cười tủm tỉm nói: ”Thụ thụ, tài nấu nướng của em quả tiến bộ vượt bậc, anh thật có lộc ăn!”
Cậu còn có thể trung khuyển hơn nữa không!
Vương Nghiễm Ninh liếc mắt khinh bỉ nhìn chân của Trương Linh Dật. Không hiểu có phải Vương Nghiễm Ninh bị lỗi giác hay không, y nhìn thấy đôi chân kia đang biến thành một bộ lông xù của loài động vật nào đó.
Vương nghiễm Ninh bỏ một ít cơm vào miệng, đột nhiên nhớ ra gì đó nói: ”Đúng rồi, Trương Linh Dật, hôm nay David gọi điện thoại cho tôi.”
”David gọi điện cho cậu làm cái gì?” Trương Linh Dật không hiểu hỏi, ”Chẳng lẽ còn muốn thuyết phục cậu?”
Chuyện này cũng rất có thể, mặc dù Vương Nghiễm Ninh lấy một cái cớ rất thất bại để từ chối Huy Đế. Nhưng vẫn không thể ngăn cản được con người tài năng thật sự của mình. David là người rất hay bắt bẻ, nhưng ông cũng rất thích nhân tài. Khó gặp ai có thể làm cho ông nhìn thuận mắt, muốn chiêu mộ y dưới trướng cũng là một điều rất bình thường.
”Không phải, ông ấy mời tôi tham gia bữa tiệc chúc mừng chu niên của công ty cậu.” Vương Nghiễm Ninh còn một câu vẫn chưa nói ra. David nói ở trong điện thoại rằng, đây là tạo cơ hội cho y và người trong lòng của y.
(*)Chu niên là kỷ niệm tròn một năm của các hoạt động hoặc sinh hoạt trong lĩnh vực nào đó.
Tiệc chúc mừng chu niên của công ty lớn thường mời một ít những người ưu tú cùng ngành tham gia. Cho dù là đối thủ cạnh tranh cũng sẽ không loại trừ. Dù sao ngành công nghiệp cũng rất nhỏ. Nếu có thể tạo một mối quan hệ tốt, không chừng ngày nào đó vẫn có thể hợp tác cùng nhau.
Trương Linh Dật nhớ đến lúc hắn vẫn chưa vào Huy Đế quốc tế. Dường như năm chúc mừng chu niên nào đó, công ty bọn họ có ý định muốn mời lão Chu ông chủ của Phúc Mậu Khải Tư. Lấy thân phận của Vương Nghiễm Ninh bây giờ, hiển nhiên y chính là đại diện của Phúc Mậu Khải Tư ở Hoa Nam. David muốn mời y cũng là chuyện rất bình thường. Cho nên hắn không nói gì nữa, hỏi: ”Vậy cậu có muốn đi không?”
Vương Nghiễm Ninh nuốt một miếng gạch cua đậu hủ nói: ”Đi chứ ah’!”