Làm gay ngày thứ 27[ Cùng nhau chạy trong cơn mưa ]
Vương Nghiễm Ninh chợt đứng dậy chuẩn bị đi tìm Trương Linh Dật, thì lúc này di động của y lại reo lên, là tin nhắn của giáo viên phụ đạo: “Nghiễm Ninh, còn một chút tài liệu cần em xác nhận. Em đưa địa chỉ nhà cho tôi, tôi kêu người chuyển đến nhanh.”
Vương Nghiễm Ninh nhìn thoáng qua tin nhắn, mười ngón tay như bay trả lời: “Xin lỗi thầy, em không muốn đi Đài Loan nữa.”
Sau đó y nhảy xuống giường, chạy cực nhanh rời khỏi phòng.
Bên ngoài trời u ám, hạt mưa tí tách rơi, những tầng mây đen càng ngày càng kéo đến, mang theo một trận mưa rào lớn.
Vương Nghiễm Ninh giả vờ không nhìn khí sắc bầu trời, y một hơi chạy đến phòng ký túc xá của Trương Linh Dật ở lầu sáu. Đứng ở trước cửa, Vương Nghiễm Ninh dùng hết sức gõ, vừa gõ vừa nói: “Trương Linh Dật mở cửa! Trương Linh Dật mở cửa mau!”
Trong phòng ký túc xá không có động tĩnh, xem ra Trương Linh Dật đã đi rồi..
Vương Nghiễm Ninh lập tức cầm lấy di động, gọi điện thoại cho hắn.
Trương Linh Dật rất nhanh bắt máy: “Nghiễm Ninh, có chuyện gì vậy?”
“Tôi có việc muốn nói với cậu, cậu đang ở đâu?”
“Tớ vừa xuống dưới lầu, còn chưa đi xa, chuyện gì…”
Trương Linh Dật chưa nói hết lời đã bị giành lấy: “Cậu đứng yên ở đó, không được nhúc nhích, tôi đi tìm cậu.”
Vương Nghiễm Ninh cúp điện thoại liền chạy nhanh xuống lầu.
Ngày đã thêm xám xịt, mưa rơi cũng càng lúc càng nhiều. Vì mưa rơi lất phất bầu trời lại càng thêm mơ hồ.
Vương Nghiễm Ninh không nghĩ đến chuyện cầm dù, tâm trí y lúc này đã bị Trương Linh Dật chiếm lấy hết. Tiếng gọi của trái tim đã làm cho y quên hết những chuyện xung quanh.
Khi xuống đến lầu, mưa cũng đã nặng hạt hơn, Vương Nghiễm Ninh liều mạng chạy thẳng vào màn mưa..
Trương Linh Dật, tôi muốn cậu!! tôi thích cậu!!
Trương Linh Dật, tôi muốn cậu.. tôi không muốn cùng cậu kết thúc như vậy… tôi không muốn đây chỉ là một trò chơi..
Còn cậu.. cậu sẽ trả lời tôi như thế nào?
Vương Nghiễm Ninh nhìn thấy thân ảnh Trương Linh Dật ở phía xa xa. Hắn đang kéo vali hành lý đứng trong mưa. Vẫn là thân ảnh cao lớn, phong thái anh tuấn ấy. Cho dù mưa có rơi tầm tã, cũng không thể nào ảnh hưởng đến khí thế phát ra từ người hắn.
Đây mới chính là Trương Linh Dật thật sự, phong thái tuấn lãng, khí thế bức người. Cũng là người thường xuyên cùng mình cười giỡn trêu đùa. Rồi lại mặt dày mày dạn, cầu xin mình tha thứ. Tưởng như Trương Linh Dật là hai người..
Vương Nghiễm Ninh trong lòng mỉm cười nói thầm, dưới chân cũng không ngừng bước..
Cho đến khi đến gần bên cạnh Trương Linh Dật, tâm Vương Nghiễm Ninh bỗng nhiên thắt chặt..
Đứng bên Trương Linh Dật hiện giờ là La Tử Tuệ.
Lúc nãy cách khá xa, Trương Linh Dật đứng ở phía trước La Tử Tuệ, cho nên y đã không nhìn thấy. Nhưng bây giờ lại thấy rõ ràng..
Y còn chứng kiến.. La Tử Tuệ đang kéo lấy cánh tay của Trương Linh Dật..
Vương Nghiễm Ninh bỗng nhiên có loại cảm giác.. có lẽ chuyện này… từ ban đầu mình không nên nhìn thấy..
Trương Linh Dật nhìn Vương Nghiễm Ninh chạy tới, người đã ướt hết một nửa, nhướn mày. Nhưng hắn không thể đem dù đến che cho y, bởi vì nếu rời đi, La Tử Tuệ sẽ bị mưa làm ướt. Vì vậy giọng nói của hắn rất không vui: “Nghiễm Ninh, sao cậu lại không cầm dù?”
Vương Nghiễm Ninh không có trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm La Tử Tuệ khoác lấy cánh tay của Trương Linh Dật, nói không nên lời: “Trương Linh Dật, hai người…”
Hai người hiển nhiên chỉ hắn và La Tử Tuệ.
Trương Linh Dật nhìn theo hướng ánh mắt của Vương Nghiễm Ninh vừa nhìn, trên mặt có chút mất tự nhiên. Nhưng ngay sau đó ha ha nói: “Ah’, đúng rồi.. quên nói với cậu, tớ và La Tử Tuệ hẹn hò.”
“Vậy sao?!” Trong lòng đã có dự cảm, nên Vương Nghiễm Ninh cũng không biểu hiện thái độ thất thố nào. Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, ánh mắt trở nên trống rỗng. Ngay cả lời nói cũng không thể nào sắp xếp thành câu, “Chuyện.. chuyện này khi nào?”
“Chỉ là mấy ngày hôm trước thôi.” Lần này trả lời là La Tử Tuệ, cô nàng trước sau như một, hào phóng đắc thế nở nụ cười ngọt ngào, “Nhưng mà mấy ngày hôm trước Trương Linh Dật có việc bận, cho nên chúng tớ vẫn chưa có kịp công khai. Hai ngày kia cậu ấy lại vừa đi du lịch, đúng lúc đó tớ cũng có thủ tục cần làm. Cho nên hiện giờ, cậu ấy muốn đưa tớ ra bến xe đây!”
Thì ra lần đó, La Tử Tuệ cho Trương Linh Dật ba ngày suy nghĩ. Bởi vì hắn một phần không muốn bỏ qua một cô gái thích hợp với mình. Một phần hắn cảm thấy tâm tư của mình đang phát triển sang một phương hướng không bình thường.
Vì muốn chấm dứt ý niệm trong đầu mình, hắn đã đồng ý với La Tử Tuệ.
Chỉ vừa rồi là cuối kỳ, bản thân lại có chuyện riêng bận rộn, nên vẫn kéo dài không công khai.
Hoặc là đối với Trương Linh Dật mà nói.. hắn không muốn công khai sớm như vậy..
Đúng rồi, Trương Linh Dật vốn là người ở đây. Căn bản nếu muốn về nhà thì không cần thiết phải đi sớm như vậy. Nếu như đi sớm.. chỉ vì muốn tiễn La Tử Tuệ..
Vương Nghiễm Ninh hậu tri hậu giác phát hiện.. thì ra trầm mê trong bản hiệp nghị chỉ có một mình y..
Còn Trương Linh Dật từ đầu tới cuối, chẳng qua chỉ là một nhân vật sánh vai làm hết phận sự của trò chơi..
Ra sức đâm đầu vào, dùng hết chân tâm tham gia.. cứ cho rằng hắn hãm sâu vào trong đó..
Nhưng khi trò chơi kết thúc, hắn lại ung dung quay lưng rời khỏi. Nở nụ cười hoàn mỹ trên gương mặt, nói với bạn một câu ‘’tạm biệt’’.
Ngay cả đường lui cũng đã chuẩn bị thật tốt..
“Linh Dật mấy ngày nay đều ở cùng với cậu sao? Không nghĩ tới các cậu thật sẽ trở thành bạn tốt…” La Tử Tuệ còn đang nói cái gì đó..
Nhưng Vương Nghiễm Ninh một chữ cũng không hề nghe thấy..
Bên tai y hiện giờ chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách, phảng phất những âm thanh châm biếm mãnh liệt từ bốn phương tám hướng.
Cho đến khi Trương Linh Dật vỗ bờ vai của y, y bỗng nhiên mới hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt nhìn Trương Linh Dật.
Mưa rất lớn, rơi cả vào trong mắt của y, tựa như đang chảy ra.. làm cho y không có cách nào mở mắt.
Vẻ mặt Trương Linh Dật mơ hồ, rồi lại hiểu rõ ràng cảm xúc sinh sôi trong lòng.
“Không phải cậu có chuyện tìm tớ sao? Chuyện gì vậy?” Trương Linh Dật nhìn Vương Nghiễm Ninh đứng dưới cơn mưa lớn, trong lòng lo lắng. Dứt khoát kéo y đến gần cây dù..
Nhưng Vương Nghiễm Ninh lại nhẹ nhàng tránh đi, y nở một nụ cười hoàn mỹ tự nhiên nói: “Không có gì, đứng lên thấy trời mưa.. nghĩ đến chuyện chúng ta vẫn chưa cùng nhau làm, hiện giờ muốn bổ sung.”
La Tử Tuệ đứng tại chỗ không hiểu rõ, Vương Nghiễm Ninh cũng không nói rõ đó là chuyện gì. Nhưng Trương Linh Dật trong lòng lại tự hiểu.
Cùng nhau chạy trong cơn mưa..
Hắn cười cười: “Đến lúc nào rồi còn nói chuyện này.”
“Đúng vậy!” Vương Nghiễm Ninh nói, “Đến lúc nào rồi..” Trên mặt lộ ra một nụ cười tự giễu, lại nói, “Được rồi, tôi không còn việc gì, hai người đi đi.”
Y nói xong xoay người đi trở về..
“Hai người đang làm chuyện bí mật gì vậy?” La Tử Tuệ nhìn bóng lưng Vương Nghiễm Ninh, không hiểu lý do.
“Không có gì.” Trương Linh Dật nói, bỗng nhiên đem cây dù đưa cho La Tử Tuệ nói, “Cậu chờ tôi.” Sau đó cũng xông vào trong cơn mưa..
"Nghiễm Ninh." Trương Linh Dật đuổi theo Vương Nghiễm Ninh, kéo cánh tay của y.
Vương Nghiễm Ninh cánh tay cứng đờ, quay đầu lại, cả người y đều đã ướt, trên mặt lại càng chật vật hơn.
"Chuyện gì?" Vương Nghiễm Ninh cau mày, nhìn mưa đang rơi trên người Trương Linh Dật.
"Không phải cậu nói muốn cùng nhau xối một trận mưa sao? Tớ nhất định sẽ cùng cậu dầm mưa." Trương Linh Dật cười cười, cả người đều đã ướt một nửa.
Vương Nghiễm Ninh đánh hắn một quyền, ra vẻ dễ dãi: "Thôi đi."
"Vậy.. tớ đi đây." Trương Linh Dật do dự một chút, rốt cuộc vẫn xoay người rời khỏi.
Vương Nghiễm Ninh thất thần nhìn bóng lưng của hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
May là có trận mưa này.. mới không để cho Trương Linh Dật phát hiện nước mắt y đang rơi..
Trương Linh Dật đi trở về bên cạnh La Tử Tuệ, La Tử Tuệ nhanh chóng đem cây dù che cho hắn. Cô lấy ra một tờ khăn giấy lau mặt cho Trương Linh Dật, vẻ mặt không ủng hộ: "Đang yên đang lành sao tự nhiên lại có hứng đi dầm mưa chứ."
Trương Linh Dật chỉ cười cười, không nói gì. Hắn nhìn Vương Nghiễm Ninh đang đứng ở phía xa xa trong màn mưa. Cả người không nhúc nhích, nước mắt đột nhiên lại chảy xuống..
May là La Tử Tuệ không phát hiện..
Không biết vì sao, Trương Linh Dật lại nhớ đến một câu nói trong kịch bản của bộ phim « The love of Siam » . Mặc dù lúc đó hắn và Vương Nghiễm Ninh cùng nhau xem phim, nhưng cả hai lại ngủ thi*p đi. Bất quá sau đó trong lúc rãnh rỗi, hắn đã xem lại bộ phim một lần nữa. Cả cuốn phim hắn cũng không nhớ được gì. Nhưng không hiểu sao câu nói kia bây giờ lại hiện rõ trong đầu hắn ——
\'\'Tớ mặc dù không thể làm bạn trai của cậu.. nhưng không có nghĩa tớ không yêu cậu..\'\'
Lúc Vương Nghiễm trở lại phòng ký túc xá, cả người như cái xác không hồn, cũng không quan tâm đến chuyện thay quần áo, y ngơ ngác ngồi bên bàn của mình.
Y không nhớ nổi bất cứ chuyện gì, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm mặt bàn lộn xộn vừa xếp gọn một nửa.
Trên bàn có Vương Đại Phát, còn có một bình dấm trắng.
Dấm trắng là trước kia Trương Linh Dật cho y vì muốn y ăn dấm chua.
Vương Nghiễm Ninh vô thức nháy mắt mấy cái, nước mắt chợt rơi xuống. Nhưng y lại không có ý thức được.. Chỉ cầm lấy bình dấm trắng kia, mở ra, ngước cổ, mở miệng mãnh liệt uống hết.
“Khụ khụ.. khụ..” Tâm tê liệt phế, tiếng ho khan vọng trong căn phòng ký túc xá trống rỗng.
Vương Nghiễm Ninh bị sặc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, tay đặt ở иgự¢ không ngừng ho khan.
Mùi vị chua xót nồng đậm chiếm lấy năm giác quan của y, kích thích đường ruột cùng dạ dày.
Cổ họng như muốn thiêu cháy, đầu đau đến choáng váng, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra bên ngoài.
Vương nghiễm Ninh nửa người ngồi chồm hổm trên mặt đất, hồi lâu mới trở lại bình thường.
“Khụ khụ khụ…” Tiếng ho khan đã dần bớt xuống, trộn lẫn với tiếng nấc. Vương Nghiễm Ninh đem bình dấm ném đi. Dứt khoát ngồi dưới đất, ngửa đầu tựa vào tủ treo quần áo.
Đến đây chấm dứt.. hết thảy đều đã kết thúc..
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động y lại reo lên, là giáo viên phụ đạo gọi tới.
Vương Nghiễm Ninh nhấn nghe máy, thanh âm lo lắng của giáo viên phụ đạo cách bên kia đầu dây nói: “Nghiễm Ninh, tin nhắn của em là có ý gì? Cái gì mà không đi Đài Loan chứ?”
Thanh âm Vương Nghiêm Ninh khàn khàn, thật lâu mới có thể làm cho giọng nói trở về bình thường, y nói: “Không tốt rồi, thầy ah’.. cái kia em chỉ nhắn nhầm thôi…”
“Nhắn nhầm?” Giọng nói của giáo viên phụ đạo buông lỏng nói, “Vậy em vẫn còn muốn đi Đài Loan phải không?"
“Vâng.” Vương Nghiễm Ninh nói, “Thầy ah’, em muốn đi sớm, đi trước để làm quen hoàn cảnh một chút.”
“Oh, được.” Giáo Viên Phụ đạo vừa bị một trận kích động. Nhưng hiện tại chỉ cần Vương Nghiễm Ninh giữ nguyên kế hoạch đi Đài Loan. Những chuyện khác đều có thể bàn bạc được, “Em muốn đi lúc nào?”
“Càng nhanh càng tốt.”
Cúp điện thoại, Vương Nghiễm Ninh nhìn di động mình, màn hình vẫn là ảnh của Trương Linh Dật, mật khẩu cũng là ngày sinh nhật của hắn.
Vương Nghiễm Ninh suy nghĩ một chút, y đem màn hình đổi trở về bức ảnh ban đầu, cũng xoá luôn cả mật khẩu.
Thế là kết thúc.. như vậy sẽ làm cho hết thảy mọi chuyện trở về ban đầu.