Làm gay ngày thứ 15[ Cùng nhau chăm sóc một chậu cây, nhắc nhở đối phương mỗi ngày tưới nước, đặt nó ở ánh sáng mặt trời. ]
Tôn Tư Dương cảm thấy rất kỳ lạ, một người luôn dậy sớm như Vương Nghiễm Ninh bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường.
Hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Vương hot boy, cả người đang quấn chăn thành một tổ kén. Trong lòng nghĩ thầm ’’Không lẽ cậu ta đã quên đặt đồng hồ báo thức rồi?’’ Cho nên hắn nhẹ nhàng thở dài hai tiếng, nói: ”Nghiễm Ninh, dậy đi ah’.”
Vương Nghiễm Ninh mơ mơ màng màng từ trong chăn nhô đầu ra, nhìn thoáng qua Tôn Tư Dương hỏi: ”Mấy giờ rồi?”
Tôn Tư Dương nhìn lên màn hình di động: ”Đã chín giờ rồi, thư viện chắc đã không còn chỗ ngồi.”
”Oh, không sao, tớ hôm nay ôn tập ở ký túc xá.”
Vương Nghiễm Ninh vừa nói xong liền leo xuống giường.
”Cậu mấy hôm nay có cái gì đó không đúng ah’!” Tôn Tư Dương gãi đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu, ”Có phải dính líu đến Trương Linh Dật?”
”Không có gì.” Vương Nghiễm Ninh ngáp một cái, thuận tay đẩy Tôn Tư Dương,”Đừng dài dòng nữa, cậu đi nhanh đi.”
Chờ Tôn Tư Dương rời khỏi phòng ký túc xá, Vương Nghiễm Ninh vừa xoa lên đầu tóc ngắn mềm mại của mình, vừa mở di động gọi cho Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật rất nhanh bắt máy, nhưng nghe giọng nói của hắn đoán chừng cũng là vừa mới ngủ dậy.
”Thụ thụ ah’, tớ hôm nay có chút buồn ngủ, hay là cậu ôn tập một mình đi.. Hmm, buổi tối tớ sẽ tìm cậu."
”Ừ.” Vương Nghiễm Ninh không hỏi hắn vì sao không có tinh thần. Y hiện giờ trong lòng đầy tâm sự, so với Trương Linh Dật còn nhiều hơn. Cộng thêm lại có chút chột dạ, nên y không có can đảm hỏi thêm.
Lặng lẽ cúp điện thoại, Vương Nghiễm Ninh đi ra ngoài ban công, bước tới gần băng ghế, trên tay mang theo một quyển sách để đọc.
Ban công của bọn họ giáp mặt với hướng đông nam, nên buổi sáng ở đây ánh nắng dịu nhẹ, chiếu rọi vào thân người rất thoải mái.
Vương Nghiễm Ninh dễ chịu duỗi lưng một cái, quyết định học hành mới là chuyện quan trọng. Còn tình cảm yêu đương hẵn là tạm gác sang một bên.
Cho nên y mở sách ra bắt đầu ôn tập.
Một giờ trôi qua, Vương Nghiễm Ninh ão não đóng lại quyển sách.
Vì sao cả đầu y không thể khống chế mà luôn nghĩ đến Trương Linh Dật?
Vương Nghiễm Ninh rất muốn biết cảm giác của Trương Linh Dật đối với y hiện giờ là gì. Trong lòng y đang phân vân giữa cảm giác lo được lo mất của tình bạn bình thường hay là... Mẹ nó, sẽ không thật trở thành gay chứ!
Trong lòng hoàn toàn không có cách nào tĩnh lặng để ổn tập sao?
Vương Nghiễm Ninh phiền não vò đầu, đang suy tính đi ngủ để lấy lại tinh thần thì di động lại vang lên.
Là Trương Linh Dật gọi.
”Thụ thụ, cậu ở đâu vậy? Tớ có thứ này cho cậu.” Giọng nói của Trương Linh Dật đầy phấn khởi như không có chuyện gì. Chẳng lẽ vì y gọi điện thoại vào lúc sáng sớm, ngay lúc hắn đang ngủ nên giọng nói khi đó mới uể oải không có tinh thần?
Ừ, đây mới chính là phong cách của Trương Linh Dật.
Vương Nghiễm Ninh buồn bã phát hiện bản thân mình hình như vẫn chưa hiểu rõ được Trương Linh Dật.
Như vậy cách giải quyết chỉ nên làm huynh đệ, y không muốn làm gay ah’!
Nhưng nếu là huynh đệ thì chắc chắc không thể nào cứng rắn khi chạm vào đối phương đi?
Vương Nghiễm Ninh có chút lo lắng, nói: ”Tôi đang ở phòng ký túc xá.”
Lúc Trương Linh Dật đến còn mang theo một chậu cây nhỏ cùng hai hộp cơm mua ở bên ngoài.
”Cậu nói đồ vật muốn cho tôi là cái này ah’?” Vương Nghiễm Ninh gương mặt biểu lộ 囧囧, đưa tay nhận lấy chậu cây nhỏ. Đây không phải là món quà lúc trước y mua cho Trương Linh Dật để đáp lễ lại bộ đồ ngủ bọt biển bảo bảo sao?
”Phải ah’, biết thế nào tiểu thụ thụ cũng không có dụng tâm!” Trương Linh Dật vẻ mặt khinh bỉ, ”Chuyện kế tiếp chúng ta phải làm là chăm sóc một chậu cây, cùng nhau tưới nước, đặt nó dưới ánh nắng mặt trời.”
”A!” Vương Nghiễm Ninh nhìn chậu cây trên tay nói, ”Còn muốn tôi chăm sóc ah’, mẹ tôi còn chưa từng được hầu hạ như vậy!”
”Cho nên nói tiểu thụ thụ không có lòng yêu thương!” Trương Linh Dật hừ nhẹ một tiếng, đoạt lấy chậu cây, không thèm chú ý đến Vương Nghiễm Ninh, hắn đi thẳng ra ngoài ban công, nói ”Đây không phải là một chậu cây bình thường, đây là con trai của hai chúng ta ah’!”
”Khụ khụ ~” Vương Nghiễm Ninh đã hiểu được cảm giác tột cùng của kinh sợ, y trơ mắt nhìn Trương Linh Dật đem chậu cây đặt trên bồn nước ở ban công phòng y. Ánh nắng mặt trời hiện giờ chiếu xuống nơi Trương Linh Dật đang đứng. Vẻ mặt cực kì nghiêm túc của hắn bây giờ như một người cha đối với con trai mình. Vương Nghiễm Ninh có cảm giác muốn cầm dao chém ૮ɦếƭ hắn, y ôm иgự¢ nói, ” Trương Linh Dật, cậu có cần bổ sung thêm não cho mình không?”
Trương Linh Dật xoay người liếc y một cái. Thông qua ánh mắt của hắn, Vương Nghiễm Ninh cảm giác mình có thể nhìn thấy trong đầu Trương Linh Dật hiện giờ đang giơ lên một ngón giữa.
”Tóm lại, nó sau này sẽ là tài sản chung của chúng ta, cậu chăm nửa tháng, tớ chăm nửa tháng. Nhớ là để nó ngoài ánh nắng mặt trời, nước thì không cần tưới thường xuyên, cứ như vậy là được.” Trương Linh Dật vừa đi vào trong nhà vừa nói, ”Đúng rồi, tớ còn đặt tên cho nó nữa, gọi là Trương Đại Phát!”
”Trương Đại Phát?” Vương Nghiễm Ninh dường như có thể nghe thấy tiếng sét đang đánh lên đầu y.
”Đúng vậy!” Trương Linh Dật hết sức đắc ý, xấu xa xoa xoa tay nói, ”Có phải rất may mắn không? Cây Phỉ Thúy lại cộng thêm cái tên phú quý như vậy. Nhất định có thể mang đến may mắn ah’, tớ là vì cậu suy nghĩ đó!”
”Nhưng tại sao nó lại mang họ Trương?” Đây mới là điểm quan trọng! Nếu là con trai chung của hai người, tại sao lại là họ Trương mà không phải là họ Vương chứ?
Vương Nghiễm Ninh nhìn chằm chằm Trương Linh Dật. Vì điểm quan trọng đó mà y hoàn toàn không có phát hiện mình dường như đã bị Trương Linh Dật lôi kéo vào việc mà y cho là ngu xuẩn trước đó.
”Bởi vì tớ là công ah’!” Trương Linh Dật rõ ràng chưa chịu dừng ở đó, tiếp tục giải thích, ”Nam nữ kết hôn, đứa trẻ sinh ra đều mang họ cha. Cũng cùng quy luật như vậy, con của một cặp gay dĩ nhiên là nên mang họ của tiểu công rồi!”
”Chuyện đó không được!” Vương Nghiễm Ninh nhiệt liệt phản kháng. Nói nhảm! Y dù gì cũng là một người đàn ông. Hiện giờ gắng liền với danh hiệu ’’thụ” đã mất bao nhiêu là thể diện. Giờ ngay cả tên họ của đứa con cũng bị ςướק mất quyền làm chủ..., vậy thì còn mặt mũi gì nữa ah’! Vương Nghiễm Ninh lập tức hét lên, ”Tôi cũng là đàn ông con trai, đứa con này phải theo họ tôi. Chưa kể đến chuyện Vương Đại Phát so với Trương Đại Phát dễ nghe hơn nhiều!”
”Con khỉ! Vương Đại Phát dễ nghe chỗ nào?” Trương Linh Dật ngẩng đầu ưỡn иgự¢, ”Trương Đại Phát mới là chấn động khí phách, vừa nghe đã thấy đại phú đại quý. Con của chúng ta theo họ tớ, nhất định có thể khỏe mạnh trưởng thành, ngày ngày hướng về phía trước!”
Vương Nghiễm Ninh trên trán nổi đầy gân xanh, nhất thời tìm không được lời lẽ áp đảo. Dây thần kinh trong đầu ngay sau đó liền đứt, y lấy tay đập mạnh lên bàn, thở phì phì nói: ”Tôi không quan tâm! Nó phải mang họ Vương. Cậu nếu không để nó mang họ Vương thì tự mình mà nuôi!!”
*Editor không thể nhịn được cười =)))*
Không sai! Làm một tiểu thụ phải kiêu ngạo, có được đặc quyền nuông chiều!
Vương Nghiễm Ninh làm tiểu thụ lâu như vậy, lần đầu tiên phát hiện làm thụ cũng có cái tốt!
Thật sự là một chuyện chua xót đầy lệ ah’!
”Cậu sao có thể như vậy chứ!” Trương Linh Dật không thể tin được, kinh hãi kêu lên, thanh âm mang đầy vẻ lên án!
”Hừ! Tôi thích!” Vương Nghiễm Ninh quyết định ngang ngược tới cùng. Mẹ kiếp! Giả làm gay nhưng lại phát hiện khuynh hướng mình dường như bị bẻ cong, đã đủ nhức hết tiểu kê kê rồi. Bây giờ ngay cả họ của chậu cây cũng không lấy được quyền quyết định, vậy sau này hy vọng con cái gì nữa? *con cái luôn, nghĩ xa thế tiểu Ninh =))*
Trương Linh Dật chắc chắn không thể ngờ tới, một người luôn tự xưng khí chất vương tử như Vương Nghiễm Ninh lại có thể nói chuyện không lý lẽ như vậy. Nhất thời khóc thầm trong lòng, đau đớn nói: ”Vậy.. thì nó họ Vương!”
Ô ô ô.. Con ah’! ba ba thật xin lỗi con! Ba ba vô dụng, con với mẹ cùng một họ sao..!
Trương Linh Dật một bên cầm lấy hộp cơm mua bên ngoài, một bên cố dùng đầu óc lôi kéo sinh mệnh.
Vương Nghiễm Ninh thành công đoạt được quyền quyết định họ của chậu cây. Đầy hài lòng cầm lấy hộp cơm, vừa mở ra vừa nói: ”Cậu mua cơm gì vậy?”
Trương Linh Dật bĩu môi: ”Cơm ớt xanh với thịt bò.”
”Oh~~ mua ở chỗ lão đầu trọc có phải không, tôi nghe nói thịt bò của lão có bỏ hương liệu.” Lời nói của Vương Nghiễm Ninh mang chút không thích, nhưng động tác trên tay không có dừng lại. Y mặc dù tính tình có khuyết điểm, hay bắt bẻ. Nhưng nói chung cũng có điểm tốt, nếu được người khác cho cái gì đó, mặc dù trong lòng không thích nhưng y sẽ không bao giờ lộ ra vẻ mặt chán ghét, cử chỉ vô cùng tốt.
Trương Linh Dật nheo mắt nhìn: ”Cậu là đang châm chọc lão đầu trọc hay là đang châm chọc tớ đây?”
Vương Nghiễm Ninh nhìn thoáng qua cái đầu bóng lưỡng của Trương Linh Dật, ngẩn ngơ một chút nhưng sau đó lại cười to: ”Tôi quên mất cậu bây giờ cũng đầu trọc.” Mặc dù đầu trọc nhưng lại là anh tuấn đầu trọc ah’.
”Hừ!” Trương Linh Dật tức giận hừ một tiếng, đưa tay đoạt đi hộp cơm của Vương Nghiễm Ninh.
”Làm gì vậy?” Vương Nghiễm Ninh vội vàng tránh né, ”Hồi nãy không phải cố ý nói cậu, đừng hẹp hòi như vậy chứ ah’.”
”Ai vừa nãy mới cằn nhằn hộp cơm.” Trương Linh Dật đối với lòng tiểu nhân của Vương Nghiễm Ninh rất xem thường, ”Cơm này tớ mua ở quán lão đầu trọc, nếu thịt bò không tốt như vậy thì đừng ăn, tớ đi ra ngoài mua cho cậu cái khác.”
”Không cần.” Vương Nghiễm Ninh lang thôn hổ yết[1] mãnh liệt múc cơm, sợ Trương Linh Dật thật sự đi ra ngoài lần nữa mua cơm cho y.. Đại ca, chúng ta chỉ là thỏa thuận làm gay, không phải thật sự làm gay, cậu không cần làm hết phận sự như vậy.
[1] ăn như hổ đói, ăn ngấu nghiến.
Dĩ nhiên những lời này y sẽ không nói ra miệng, một bên vẫn vùi đầu ăn cơm, một bên nói: ”Bản thân là một người Trung Quốc, nếu ngay cả hương liệu thịt bò nhỏ nho cũng không tiêu hóa được, vậy làm sao xứng đáng.. với đảng cùng nhân dân!”
Trương Linh Dật bất đắc dĩ nhìn Vương Nghiễm Ninh nhanh chóng ăn hết sạch hộp cơm. Tâm tình có chút phức tạp, vấn đề của buổi tối ngày hôm qua lại xuất hiện trong đầu.
Vương Nghiễm Ninh đúng là một người bạn rất đáng giá, có thể đùa giỡn, lại độ lượng, vì bạn bè mà suy nghĩ. Nhưng nếu nhiều hơn tình bạn.. tình yêu... thật sự có thể xảy ra giữa hai người con trai sao?
”Đúng rồi, ngày mai chúng ta sẽ làm gì?” Vương Nghiễm Ninh ăn sạch sẽ hộp cơm xong mới nghĩ ra một việc khác. Bọn họ mặc dù cùng nhau làm gay, nhưng y luôn là người bị Trương Linh Dật kéo đi. Căn bản đến thời điểm mới biết phải làm gì, giống như chuyện chăm sóc chậu cây này... Thực sự rất 囧,nên tốt nhất hỏi trước một chút xem sao!
”Ngày mai ah’...” Trương Linh Dật nhìn trời cố nhớ lại, ”Ngày mai hình như là.. cùng nhau xối một trận mưa...”
Vương Nghiễm Ninh: "..."
Trương Linh Dật: "..."
Vương Nghiễm Ninh mặt nghiêm túc: "Vậy cậu điều tra thời tiết vào ngày mai chưa?"
Trương Linh Dật: ”Vẫn chưa, để bây giờ tớ xem thử.” Vừa nói xong liền mở ra điện thoại di động.
Sự thật chứng minh rằng ông trời cũng có quy luật riêng của mình. Sẽ không vì bạn lớn lên đẹp trai mà có thể nhường đường cho bạn.
Thời tiết ngày mai được cho là nắng gắt.
”Ừ, chúng ta giờ chỉ có thể cầu nguyện cho thời tiết ngày mai trước sau như một, đúng vcl đi!” Vương Nghiễm Ninh sờ cằm nói.
Trương Linh Dật có phần thông suốt hơn, thu hồi điện thoại di động nói: ”Thời tiết là thuận theo tự nhiên thôi. Nếu ngày mai trời mưa thì chúng ta phải chạy như điên dưới mưa. Nếu trời nắng thì nghỉ ngơi một ngày đi! Làm gay nhiều ngày như vậy cũng mệt ૮ɦếƭ đi, nhân cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức một chút!”
Nghỉ ngơi dưỡng sức...
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy mình bị tổn thương.
Nếu nói cảm thấy làm gay mệt ૮ɦếƭ đi..., có phải là rõ ràng hắn đối với việc làm gay này thật ra cũng không bao nhiêu thích thú.
Cho nên.. đây bất quá cũng chỉ là những bước tiến trả thù xã hội? Càng chạy lại càng sai lệch, đơn giản chỉ là một trò chơi nhỏ nhàm chán thôi sao?
Đôi mắt Vương Nghiễm Ninh hướng ra ngoài lan can, nhìn chậu cây Vương Đại Phát đang đắm mình dưới ánh sáng mặt trời, đột nhiên y cảm thấy... rất không vui!
【 tiểu kịch trường 】
Vương Nghiễm Ninh: cục cưng ngoan, con sau này tên là Vương Đại Phát rồi!
Vương Đại Phát: ~~~~ (>_< )~~~~ con có thể đổi lại tên không?
Vương Nghiễm Ninh: vậy thì gọi là... Vương Phú Quý?
Vương Đại Phát: tên này rất tốt, đổi tên này đi! Cảm ơn mẹ ah’~~.