NGOẠI TRUYỆN 3
Kỳ rèn luyện thì luôn luôn trải qua khó khăn, người với người là như thế, người và quần thể cũng là như vậy.
Trải qua một tuần đầy mâu thuẫn, ban mười cơ bản đã ổn định tiến vào trạng thái lười nhác, bạn học mới cũng dần dần hoà nhập được với tập thể.
Ban mười có tất cả bốn mươi tám người, một tập thể đông đảo, trên cơ bản chia làm ba nhóm, một nhóm là học tập nghiêm túc với thái độ học sinh tốt, một nhóm là qua loa bình an vô sự ở giữa, còn lại là một nhóm do Chung Hằng cầm đầu không chịu an phận.
Chủ nhiệm lớp là một thầy giáo hơn ba mươi tuổi, tên là Trần Quang Huy, bởi « năm tháng vàng son » cầm đầu ban mười.
Trần Quang Huy đầu nhỏ, mấy bạn học trong lớp đảo ngược gọi tên thân mật: Đầu to.
Thầy giáo Trần vóc dáng rất gầy, khuôn mặt quanh năm như không được ăn đủ, thiếu chất dinh dưỡng, là người hiền hoà, thi thoảng bực lên sẽ rất đáng sợ.
Nhưng làm chủ nhiệm lớp, uy nghiêm như vậy căn bản vẫn không dạy dỗ được đám thiếu niên phản nghịch bất lương kia, nhất là Chung Hằng và cái tên Hứa Minh Huy kia, tuần đầu tiên đi học bọn hắn đã bắt đầu đến trễ về sớm, bài tập thường xuyên không làm, tâm tình tốt mới cầm 乃út mượn vở của người khác chép vài chữ.
Trần Quang Huy không có cách nào với bọn họ, thường quy các biện pháp trừng phạt thành phạt đứng, có lúc đứng ở đằng sau phòng học, có lúc đứng ở bên ngoài hành lang.
Người bị phạt nhiều nhất là Chung Hằng.
Mỗi lần Hứa Duy nhìn ra cửa sổ thấy bóng của một người cao lớn, dáng đứng cà lơ phất phơ, đứng còn chưa được mười phút đã không thấy bóng người của cậu ấy đâu.
Qua hai tuần, Hứa Duy nhìn lâu cũng thành quen, không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Lâm Ưu hơi ác miệng nói:"Loại này ** mỗi ngày đến trường học làm gì, nghỉ học đánh nhau náo loạn là được rồi, cái lý tưởng chó má đó không phải là đánh nhau sao."
"Ối trời các cậu không biết, cậu ta lúc nào cũng như vậy." Tưởng ௱ôЛƓ ngồi phía sau vừa uống sữa tươi vừa nói: "Lá gan cực lớn, môn học nào cũng dám trốn, môn hoá học của Diệt Tuyệt Sư Thái* cũng không để vào mắt, nhưng mà có một môn cậu ta cho tới bây giờ chưa từng trốn."
Hứa Duy hỏi: "Là môn gì?"
Tưởng ௱ôЛƓ nói: "Môn thể dục."
Hứa Duy: "..."
Môn thể dục chả khác nào giờ ra chơi, căn bản không cần trốn.
Quả nhiên, buổi sáng thứ năm sau khi kết thúc hai tiết toán, bắt đầu tới môn thể dục, Chung Hằng nghiễm nhiên xuất hiện, so với lúc trước gặp thì hôm nay trên mặt của cậu ấy bị thương, phía bên phải lông mày có một chỗ hồng hồng mới bị tổn thương, giống như là bị xước da, dễ dàng thấy vết máu.
Triệu Tắc xem xét sắc mặt lập tức thay đổi: "Cậu thật sự đi gặp sáu tên hỗn đản kia?!"
"Ừm."
Lúc này Hứa Minh Huy tiến phòng học, có chút hưng phấn, xông tới hỏi: "Một mình chiến đấu à?"
"Làm sao có thể?" Chung Hằng cầm cặp nhét vào trong ngăn bàn, ngẩng đầu cười một tiếng: "Một chọi ba."
"Mẹ kiếp!" Hứa Minh Huy dựng thẳng lên ngón cái: "Lợi hại!"
Triệu Tắc lại nhíu mày: "Khó trách, đến tin nhắn cậu cũng không thèm trả lời... Cậu, người này, cũng không biết gọi bọn này một tiếng, may mắn không bị ăn thiệt thòi lớn. Mấy tên kia cũng thật hèn hạ, nói là hẹn cậu tới đấu một mình, thế mà lại không tuân theo quy củ."
Chung Hằng xem thường: "Ông đây sợ bọn nó chắc?"
"Đúng đấy, thiếu gia nhà chúng ta là ai chứ, sớm muộn cũng để đám kia quỳ xuống hô một tiếng đại ca!" Hứa Minh Huy nhìn trên mặt Chung Hằng bị thương, cậu ta chạy tới xum xoe: "Tớ đi hỏi xem tụi con gái có ai có băng dán cá nhân không!"
Cách giờ lên lớp chỉ còn năm phút, trong phòng học hơn phân nửa người đã tới sân thể dục, còn lại một ít nữ sinh đanglề mề. Hứa Minh Huy chạy tới, cười đùa tí tửng lần lượt hỏi một lần: "Có băng dán cá nhân không? Cho Chung Hằng dùng."
Nữ sinh đối với nam sinh có dáng dấp tốt thì luôn luôn động lòng, mặc dù Chung Hằng rất nghịch ngợm, nhưng nữ sinh trong lớp học có hứng thú với anh cũng không ít.
Không khéo chính là, mấy cô vừa vặn đều không mang băng dán cá nhân.
Phía sau Triệu Tắc hô: "Chúng tớ tới quầy bán quà vặt trước!"
"Được, mua cho tớ một lon Coca-cola nhé!" Chung Hằng ôm bóng rổ, cùng Triệu Tắc đi ra.
Hứa Minh Huy nhìn nhìn, tổ một tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn Hứa Duy cúi đầu tại chỗ ngồi dọn dẹp đồ dùng học tập.
Cái người chanh chua kia đang không có ở đây.
Hứa Minh Huy đối với Hứa Duy ấn tượng cũng không tệ lắm, đầu tiên là cô gái này cùng họ với cậu ta, cả lớp học chỉ có hai người họ là họ Hứa, mặt khác, cậu ta cảm thấy nữ sinh này dáng dấp rất đẹp, làn da trắng trẻo, đôi mắt đen tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn, sạch sẽ, không đanh đá cũng không ghê gớm, dáng vẻ còn có chút giống nữ minh tinh mà cậu ta hâm mộ, cậu ta cũng đã nghĩ tới sẽ tiến tới làm quen, chỉ là Lâm Ưu vẫn luôn ở bên cạnh, cậu căn bản là không có cơ hội.
Trải qua lần xung đột kia, Hứa Minh Huy và Lâm Ưu nước sông không phạm nước giếng, mặc dù sau này không tiếp tục tranh cãi nữa, nhưng ngẫu nhiên ᴆụng phải đều mắt sẽ trợn trắng nhìn nhau.
Bây giờ vừa haythừa dịp Lâm Ưu không ở đây, Hứa Minh Huy tranh thủ thời gian chạy tới lấy lòng: "Này, bạn học Hứa, còn chưa đi sao."
Hứa Duy ngẩng đầu.
Hứa Minh Huy nhe răng cười một tiếng, da mặt dày nói: "Cậu có mang dán cá nhân không? Chung..."
Nhớ tới lần trước Chung hằng làm khó cô ấy, cậu ta lập tức đổi giọng: "À việc đó, là anh em của tớ bị thương chảy máu, quá đáng thương."
Hứa Duy không nói gì, dường như có chút kinh ngạc.
Hứa Minh Huy cười híp mắt gãi gãi tai, nói: "Lần trước là bọn tớ không đúng rồi, miệng của chúng tớ quá xấu, cậu không còn tức giận chứ"
Hứa Duy cậu ta một chút, không tiếp lời, khom người sờ soạng ở ngăn bàn một hồi, lấy ra cái ví tiền, ngẩng đầu hỏi: "Cậu muốn mấy cái?"
"Một cái! Ha ha, một cái là đủ rồi!"
Hứa Duy lấy một cái băng dán cá nhân cho cậu ta.
Hứa Minh Huy cầm lấy xem xét, là loại hình dán hello kitty, mắt cậu ta trợn tròn —— Hình này, đáng yêu như vậy, nếu nhìn thấy cái này khẳng định Chung Hằng sẽ không vui.
"Có... Có cái khác không?"
"Không có, cái này không được sao." Hứa Duy nói.
Đây là cái lần trước cô mua cho Lâm Ưu dùng, là ở cửa hàng đối diễn cổng trưởng bán, chỉ có loại này.
Lâm Ưu ngại loại này quá ngây thơ, không muốn dùng.
Hứa Minh Huy gãi gãi đầu:"Được thôi."
cậu ta cầm băng dán cá nhân cất vào trong túi:"Cảm ơn!"
Quay người vọt ra bên ngoài, vừa tới cửa lại quay đầu nói: "À, bạn học Hứa, cậu và người cùng bàn ít giao lưu thôi, con gái quá đanh đá sẽ nhanh già."
Nói vừa xong, hắn liền cười thoát ra ngoài.
Hứa Duy thầm nghĩ: May mắn Lâm Ưu không ở đây, tên nhóc này không phải muốn mất một miếng da đấy chứ.
Môn thể dục tương đối rộng rãi, tập hợp mấy phút, thầy giáo nói mấy lời bố trí nhiệm vụ, tập thể chạy hai vòng xong là tự do hoạt động.
Hứa Minh Huy chạy tới sân tập, Triệu Tắc và Chung Hằng vừa vặn từ canteen trở về, đã có nam sinh giúp bọn họ chiếm sân bóng rổ.
Hứa Minh Huy vụng trộm đem băng dán cá nhân cho Triệu Tắc, ra hiệu cậu ta đừng cho Chung Hằng biết.
Triệu Tắc nhìn nhìn miếng băng dán kém chút phun ra, cậu ta nhịn cười, thừa dịp lúc Chung Hằng đang uống nước trực tiếp cầm băng dán cá nhân xé ra áp vào vết thương trên mặt cậu ấy: "Ầy, đẹp mắt hơn hẳn."
Tranh thủ thời gian ra hiệu cho các nam sinh xhung quanh đừng cười.
Chung Hằng bất tri bất giác, uống nước xong, ném chai nước xuống đất, vỗ bóng rổ lên trận.
Khóa thể dục đối với các nam sinh là thời gian vận động tốt nhất, đối với nữ sinh mà nói thì là thời gian giao lưu, tăng tình cảm, mấy tán cây lớn là nhóm một đang nói chuyện phiếm, quan hệ khác biệt.
Hứa Duy và những nữ sinh khác ít khi gặp mặt, phạm vi giao tiếp chỉ giới hạn quanh chỗ ngồi, ngoại trừ Lâm Ưu, thì cũng chỉ quen biết bạn học ngồi trên và bạn học ngồi dưới.
Giờ thể dục hôm nay Lâm Ưu xin phép nghỉ để đi gặp nha sĩ, Hứa Duy không có việc gì, cùng ba bốn bạn nữ khác ngồi ở trên bục đài gần cột cờ.
Tưởng ௱ôЛƓ học trong lớp từ trước, tận lực kể hết những gì diễn ra ở trong lớp cho các cô nghe, ví dụ chủ nhiệm lớp Trần Quang Huy lớn tuổi rồi vẫn chưa lập gia đình hình như đang mập mờ với giáo viên xinh đẹp lớp Anh ngữ bên cạnh, lớp học có những ai là một đôi, ai có bạn gái ở lớp bên cạnh, ai thích ai vân vân.
"Đúng rồi " Tưởng ௱ôЛƓ thần thần bí bí nói: "Có một người các cậu tuyệt đối nghĩ không ra được..."
"Ai cơ?."
"Bí thư chi bộ lơp chúng ta Thẩm Thiến Như..." Cả người Tưởng ௱ôЛƓ chen vào giữa, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn cậu ấy bình thường giống mọt sách, biểu lộ không quan tới các nam sinh xung quang, thật ra cậu ấy cũng thầm mến Chung Hằng đấy."
"Trời! Không thể nào."
Một nữ sinh khác kinh ngạc nói: "Cậu ấy học rất giỏi nhé, cậu ấy xem thường học sinh kém."
"Là thật." Tưởng ௱ôЛƓ mười phần chắc chắn nói:"Cậu ấy gải vờ tốt, có người nhìn thấy vở của cô ấy viết tên Chung Hằng, viết rất nhiều, cái này còn không phải là thầm thích sao."
"Đúng thế sao."
"Vậy cũng khó trách, ai bảo Chung Hằng dáng vẻ đẹp trai như vậy, các cậu nhìn xem, cậu ta chơi bóng có rất nhiều nữ sinh lớp khác tới xem."
Mọi người cùng nhìn thoáng qua trên sân bóng rổ, quả nhiên nơi đó có rất nhiều nữ sinh đứng chật kín.
Chuyện nhảm nhí càng nói càng hăng, mấy bạn nữ càng ngày càng thân mật, thậm chí chia sẻ luôn là bản thân đang thích ai.
Tưởng ௱ôЛƓ nói: "Thật lòng mà nói, tớ không biết vì sao mà rất nhiều nữ sinh thích cậu ta, chỉ đẹp trai thì có ý nghĩa gì đâu, tớ thích người phải có nội hàm, ví dụ như Lâm Dật Phàm ở ban ba, người ta đọc rất nhiều sách, diễn thuyết biện luận đều rấtt tuyệt, đối xử với bạn nữ rất ôn nhu, lịch sự."
Cậu ấy nói đến câu này bỗng dưng, quay đầu nói: "Hứa Duy, cậu khẳng định là cũng không thích loại nam sinh suốt ngày đánh nhau như Chung Hằng chứ, lần trước cậu ta còn nói chuyện với cậu như vậy."
Tưởng ௱ôЛƓ hỏi như vậy, những người khác nổi hứng tò mò: "Đúng đó Hứa Duy, cậu thích bạn nam như thế nào?"
Chủ đề đột nhiên chuyển tới trên người mình, Hứa Duy hơi sững sờ, nghĩ nghĩ nói: "Tớ chưa nghĩ tới việc này."
"Hả, cậu chưa từng yêu đương sao?" Tưởng ௱ôЛƓ có chút ngạc nhiên: "Cấp hai cũng chưa từng?"
Hứa Duy lắc đầu.
"Ở ban bốn cũng không có?"
"Không có."
Tưởng ௱ôЛƓ có chút ngạc nhiên cầm tay cô: "Cậu thật sự là học sinh tốt đấy à, chỉ lo học tập thôi sao."
Đang nói chuyện, sân bóng rổ bên kia bỗng dưng vang lên những tiếng hô cổ vũ, ngay sau đó là tiếng nữ sinh hô hào gọi tên.
"Chuyện gì xảy ra?"
Tưởng ௱ôЛƓ kéo Hứa Duy:"Đi, chúng ta cùng qua xem!"
Trên sân bóng rổ, đám con trai đổ mồ hôi như mưa, có một dáng người vô cùng bắt mắt, áo thun tối màu, quần đen, giày bóng màu hồng.
Bóng rổ đến tay cậu ấy nhảy lên, tay ném tới, một đường vòng cung, bóng vào rổ.
Những tiếng hò reo cổ vũ tiếp tục kêu vang.
Được một lúc, có người thay phiên đi tới, đến phiên Chung Hằng nghỉ ngơi.
Đầu cậu ấy đầy mồ hôi, trực tiếp ϲởí áօ thun, đi đến chỗ nghỉ, những nữ sinh kia hiển nhiên đã nhìn bộ dạng này thành quen, quang minh chính đại đỏ mặt nhìn.
Có người đưa nước khoáng, Chung Hằng không nhận, anh tìm tới cái bình của mình, đặt ௱ôЛƓ ngồi vào nền đất xi măng, uống nửa bình.
Hứa Duy đứng cách vài mét ở bên ngoài, hai mắt nhìn cậu ấy.
Hình dán hello kitty bị Lâm Ưu ghét bỏ kia, đã được dán ở trên lông mày của cậu ấy.
Nói thật, nhìn rất buồn cười.
Hứa Duy nhịn không được nữa, cúi đầu cười.
Lúc ngẩng đầu lên, một ánh mắt sáng loáng phóng tới chỗ cô
Trên môi Chung Hằng vẫn còn đọng giọt, bình nước trong tay đã trống không.
Ánh mắt của cậu ấy rất đen, nhíu nhíu mày, mèo hồng nhỏ ở trên lông mày giật giật.
HẾT NT 3~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay thiếu gia gọi là Chung·hello kitty Hằng.
Cũng nên có chút gì đó làm nền, hi vọng chương kế tiếp sẽ trực tiếp viết tới đoạn hay. À còn nữa đoan ngọ an khang.
**Diệt Tuyệt Sư Thái: Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết của nhà văn. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn. Đồng thời, bà cũng nổi tiếng là một nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh lại quá độc ác, lạnh lùng.
Ở đây là ý chỉ giáo viên dạy môn hoá học của ban 10 hết sức cứng nhắc, nghiêm khắc...