Trần Tuý không có kỳ vọng gì đối với fanclub, nhưng ngày hôm sau dưới tòa nhà ABA thật sự không có cô gái nào đến nữa. Điều này khiến Trần Tuý khá là kinh ngạc, phương thức hoạt động của giới hâm mộ còn quy củ và hiệu quả hơn anh tưởng tượng.
Bản tin trưa hôm nay anh không cần phải dẫn thay, anh vốn định họp xong sẽ đến bệnh viện thăm Đặng Lệ Dương nhưng sau khi kết thúc cuộc họp thì Điền Sâm lại gọi anh lại, bảo anh đến phòng làm việc của anh ấy.
“Ngồi đi.” Điền Sâm vỗ xuống ghế ngồi tiếp khách rồi đi vòng qua bàn ngồi xuống chỗ của mình. “Hôm nay bảo cậu sang đây để nói chuyện về chương trình mới một chút.”
“Chương trình mới ạ?” Trần Tuý suy nghĩ, sau đó hỏi Điền Sâm: “Có phải sẽ tiếp quản chương trình của thầy Trịnh không?”
ABA có một chương trình toạ đàm, do người dẫn chương trình kỳ cựu Trịnh Duy Quốc chủ trì, chương trình được đặt tên theo tên của ông ấy, là Toạ đàm cùng Trịnh Duy Quốc. Tên của chương trình trực tiếp sử dụng tên của người MC, một mặt là công nhận năng lực, mặt khác là cùng sống cùng ૮ɦếƭ với người MC đó. Một khi người MC xảy ra chuyện thì chương trình không tiếp tục thực hiện nữa.
Trịnh Duy Quốc ở ABA hơn ba mươi năm và đã tạo ra nhiều chương trình hàng đầu cho ABA, Toạ đàm cùng Trịnh Duy Quốc cũng là một trong số đó. Lần này chương trình không thể tiếp tục thực hiện, nguyên nhân chính là vì ông ngày càng lớn tuổi cộng với khối lượng công việc cường độ cao này ngày càng quá sức với cơ thể ông.
“Cậu cũng biết tình trạng của ông Trịnh rồi đấy, huyết áp quá cao, tim mạch cũng không tốt lắm, lần trước lại phải nằm viện một lần. Tuy ông ấy nói vẫn có thể kiên trì được, nhưng nhà đài không dám mạo hiểm để ông ấy tiếp tục.”
Điền Sâm nhìn Trần Tuý, ” Sau khi ông ấy nghỉ hưu, chúng ta không thể thay đổi MC cho toạ đàm của ông ấy được. Thay vào đó, chúng ta chỉ có thể thực hiện một chương trình hoàn toàn mới. Về loại chương trình gì, ai sẽ là người dẫn chương trình, lãnh đạo nhà đài cũng đã bàn bạc rất lâu, quyết định cuối cùng vẫn làm mục toạ đàm, và cậu sẽ là người dẫn.”
Trần Tuý không ngạc nhiên lắm, vì Điền Sâm gọi anh đến để nói vấn đề này thì có nghĩa là đã lên kế hoạch anh thực hiện nó. Nhưng có một điều anh vẫn muốn hiểu: “Quyết định của đài có phải là vì chuyện Weibo gần đây không ạ?”
Điền Sâm hiểu ý của anh, gật đầu nói: “Nhất định là có yếu tố đó, chương trình này mới toanh, hơn nữa còn kế thừa của ông Trịnh, nên cần người dẫn chương trình nổi tiếng để chống đỡ. Tất nhiên, đây chỉ là một mặt, còn năng lực của cậu đã được nhà đài công nhận nên chúng tôi mới giao chương trình này cho cậu.”
Điền Sâm nói xong, sau đó lấy một tập tài liệu trong ngăn kéo ra rồi đưa cho Trần Tuý, “Chương trình mới vẫn phát sóng vào mười giờ tối thứ Sáu hàng tuần, thời lượng là một tiếng. Đây là kế hoạch đầu tiên của chuyên mục, cậu cầm về xem trước một chút.”
“Vâng.” Trần Tuý gật đầu rồi nhận lấy bản kế hoạch.
Điền Sâm nói: “Đây là một cơ hội hiếm có, tôi hy vọng cậu có thể nắm chắc. Hơn nữa, chương trình này không giống của ông Trịnh, tên của chương trình sẽ không mang tên của cậu, vì vậy nếu cậu thể hiện không tốt thì chúng tôi có thể thay đổi người chủ trì bất cứ lúc nào.”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt.”
“Ừ, vậy cậu đi làm việc đi.” Điền Sâm tương đối yên tâm Trần Tuý, cậu ấy có kỹ năng tốt, ngoại hình cũng rất được, dẫn bản tin sáng đã lâu như vậy nhưng cậu ấy vẫn chưa gây ra sai lầm lớn nào.
Trần Tuý cầm bản kế hoạch đi ra, từ lúc anh đi vào văn phòng của Điền Sâm thì Lư Phàm vẫn luôn chú ý đến, thấy anh quay lại thì lập tức thò đầu ra hỏi, “Điền Sâm tìm cậu làm gì thế?”
“Không có gì.” Chuyện chương trình mới Điền Sâm sẽ tự công bố vào cuộc họp sau, Trần Tuý không muốn giải thích nên đi đến chỗ của mình rồi ngồi xuống. Bởi vì thái độ này của anh mà Lư Phàm cực kỳ tức giận, rõ ràng hai người bọn họ vào đài cùng lúc, nhưng tại sao lúc nào ở trước mặt anh ta Trần Tuý đều ra vẻ ta đây thế? Bản tin trưa lần trước cũng vậy, nếu lúc ấy anh ta là người dẫn chương trình thay thì bây giờ người được nổi tiếng cũng sẽ là anh ta rồi.
Tại sao người may mắn vẫn luôn là Trần Tuý chứ?
Trần Tuý không quan tâm đến suy nghĩ của Lư Phàm, anh thu dọn đồ đạc rồi đi quẹt thẻ tan làm. Hôm nay dưới lầu không có người hâm mộ, nên anh tranh thủ cơ hội này đến bệnh viện để thăm Đặng Lệ Dương.
Tay Đặng Lệ Dương vẫn còn bị bó bột, đài truyền hình phê duyệt cho anh ta nghỉ phép một tháng, nhưng chỉ mới được mấy ngày thì anh ta đã ngồi không yên.
“Tôi phát hiện, lúc con người muốn làm việc nhất chính là khi không thể làm việc.” Đặng Lệ Dương dựa vào gối, chán nản nói: “Nằm viện chán quá, tôi muốn uống bia, tôi quyết định ngày mai lập tức xuất viện.”
Trần Tuý đang gọt táo thì ngước mắt nhìn anh, dân gian có câu sẹo lành quên đau. Trông thương thế anh ta thế kia, còn chưa lành hẳn mà đã muốn đi tìm đường ૮ɦếƭ rồi.
“Tuý à, dạo gần đây cậu với đàn em thế nào rồi?”
Trần Tuý nói: “Dự định ngày mai mời cô ấy đi ăn tối, dẫn theo cả Trần Nhất Nhiên.”
“Hai người tiến triển nhanh thế! Đây chính là một nhà ba người mà!”
Trần Tuý nhét quả táo vào miệng anh, chặn lại những lời anh còn muốn nói.
Đặng Lệ Dương cắn một miếng, sau đó dùng tay không bị thương lấy quả táo xuống, “Không muốn nói chuyện về đàn em thì nói chuyện trong đài đi, gần đây trong đài thế nào? Mọi người có nhớ tôi không?”
Trần Tuý nói: “Đài sắp mở một chương trình mới, kế thừa từ chương trình toạ đàm của thầy Trịnh, mà người dẫn chương trình là tôi.”
“…” Lúc này tâm trạng Đặng Lệ Dương không ổn định chút nào, đầu tiên là cậu ta lên hot search Weibo, bây giờ nhà đài còn mở chương trình mới cho cậu ta nữa.
“Tôi gãy tay mà cậu lại lên như diều gặp gió, có còn là anh em nữa không?”
Trần Tuý cười nhạt, nhìn anh nói: “Nói thật chứ từ khi không có anh ở bên cạnh thì vận khí của tôi càng ngày càng tốt.”
Đặng Lệ Dương: “…”
Anh cảm thấy cái tay bị gãy này của mình chính là vì cản xui cho Trần Tuý mà ra!
Ra khỏi bệnh viện, Trần Tuý lấy di động, suy nghĩ rồi gửi một tin nhắn cho Chân Điềm.
Anh muốn nói với cô tối mai mình cùng đi ăn tối và cả việc đài truyền hình muốn cho anh dẫn chương trình mới nữa.
Anh nhìn ảnh đại diện của Chân Điềm bất giác mỉm cười, rồi sau đó cất điện thoại vào lại trong túi.
Anh vẫn nên tự đi nói với cô thì hơn.
Tối nay cũng như tối qua, Trần Tuý ra ngoài sớm. Lúc anh đến quán bia của Chân Điềm thì tấm bảng ‘Chưa mở cửa’ vẫn được treo phía ngoài.
Trần Tuý mở cửa bước vào, thấy A Trung đang đứng ở đó. A Trung nhìn thấy anh, cực kỳ kinh ngạc hỏi: “MC Trần, anh cũng đến hả?”
Cũng? Trần Tuý hơi nheo mắt hỏi anh: “Còn có ai đến nữa sao?”
A Trung vô thức bụm miệng, muốn nuốt lời nói lúc nãy trở về, “Còn có Chu…Chu tổng ạ.”
Anh ấy nói không rõ nhưng Trần Tuý vẫn hiểu, Chu tổng, hẳn là bạn trên mạng của Chân Điềm – Chu Kha Dã.
Anh không nói gì, mà nhấc chân đi thẳng vào. Có một người đàn ông đang ngồi trước quầy bar, nhìn từ phía sau, đúng là Chu Kha Dã.
Chân Điềm đang nói chuyện với anh ta cái gì đó, trong lúc vô tình nhìn thấy Trần Tuý đi tới thì gọi anh: “Học trưởng?”
“Ừm,” Trần Tuý đi đến ngồi cạnh Chu Kha Dã, sau đó nghiêng đầu cười nhẹ với anh ta: “Trùng hợp quá?”
Chu Kha Dã cũng cười theo: “Đúng vậy, thật khéo.”
A Trung đứng ở cửa trộm theo dõi bọn họ, thay Chân Điềm lau mồ hôi. Mấy người đàn ông này có chuyện gì thế, tại sao bọn họ lại thích đến quán trước giờ mở cửa quá vậy?
Thấy Trần Tuý cũng ngồi xuống, Chân Điềm sờ mũi rồi hỏi anh: “Anh có muốn uống chút gì không?”
Hôm nay đến đây Trần Tuý không định uống, nhưng bây giờ uống một chút cũng không sao: “Vẫn là loại hôm qua em đưa ấy, ‘Thiên Đường Cuồng Nhiệt’.”
“Được.” Chân Điềm rót cho anh một ly ‘Thiên Đường Cuồng Nhiệt’, sau đó hỏi: “Anh muốn ăn gì không?”
Trần Tuý nói: “Lát nữa anh về nhà ăn.”
Chu Kha Dã nghe anh nói thế thì tiện nói theo, “Nhắc mới nhớ, cháu trai của anh Trần và cháu gái tôi là bạn cùng lớp.”
Đây là lần đầu Chân Điềm nghe nói chuyện này, cô hơi kinh ngạc nhìn bọn họ: “Trùng hợp như vậy sao?”
“Ừ.” Chu Khả Dã cười, gật đầu nói: “Hôm nay là thứ Bảy, anh Trần không ở nhà với cháu trai sao?”
Trần Tuý nhấp một ngụm bia mà Chân Điềm đưa cho anh, sau đó quay đầu nhìn Chu Kha Dã: “Anh Chu mở nhà máy bia ở thành phố C sao? Anh đến thành phố A lâu như vậy thì có vấn đề gì không?”
Chân Điềm nói: “Hôm nay anh ấy đến để tạm biệt, ngày mai liền trở về.”
“Thật sao?” Chân Điềm nói vậy, khiến tâm trạng Trần Tuý tốt hơn nhiều. Anh nâng ly bia trong tay lên, lần này nở nụ cười rất chân thành: “Vậy thì tôi xin chúc anh Chu thuận buồm xuôi gió.”
“Cảm ơn.” Chu Kha Dã cũng nâng ly lên, chạm ly với anh.
Sau khi uống cạn bia, Chu Kha Dã đứng dậy chào tạm biệt Chân Điềm: “Buổi tối anh còn về nhà ăn bữa cơm tạm biệt nên đi trước, lần sau có cơ hội sẽ trở lại thăm em.”
Chân Điềm gật đầu nói: “Được.”
Chu Kha Dã nhìn cô, nở một nụ cười. Anh ta sẽ quay lại sớm thôi.
“Tôi đi đây, anh Trần.”
“Đi thong thả.” Trần Tuý nhìn anh ta đi khỏi quán, sau đó dời mắt uống một ngụm bia.
Vừa rồi Chu Kha Dã ở đây nên Chân Điềm cũng không hỏi anh, lúc này cô mới lên tiếng, “Hôm nay anh đến là có chuyện gì sao?”
“Ừ.” Trần Tuý gật đầu rồi nhìn cô cười, “Sau khi anh đăng Weibo như em nói thì hôm nay thực sự không có ai đến ABA cả.”
“Vậy thì tốt quá, em còn sợ câu chữ lạnh như băng đó của anh sẽ khiến người ta không nghe theo!”
Trần Tuý hơi sửng sốt: “Anh vẫn luôn nói chuyện như vậy mà.”
“Không phải, anh nói chuyện với em rất dịu dàng!”
Lại còn hay cười nữa!
Trần Tuý khẽ chớp mắt, rồi cúi đầu nở nụ cười.
Bởi vì người đó là em.
Chân Điềm thấy anh cúi đầu uống bia thì tò mò hỏi anh: “Mà chuỗi ký tự trong tên Weibo của anh là có ý gì vậy? Em ghép mãi cũng không ra.”
Những lời này thật sự khiến Trần Tuý bật cười: “Không ghép được là đúng, bởi vì anh chỉ gõ đại ra thôi.”
Chân Điềm: “…”
Được rồi.
“Nhưng hôm nay trong lúc họp, lãnh đạo cũng yêu cầu anh đổi tên, lát nữa về anh sẽ đổi thành Trần Tuý.” Anh nói đến đây thì giọng điệu lại trở nên dịu dàng như Chân Điềm nói, “Vẫn còn một chuyện nữa anh muốn nói với em, nhà đài định mở một chuyên mục mới, quyết định để anh làm người dẫn chương trình.”
“Thật ạ?” Chân Điềm vui đến mức hai mắt sáng lấp lánh, cô luôn cảm thấy với năng lực của Trần Tuý, nếu chỉ dẫn tin tức buổi sáng thôi thì thật đáng tiếc! “Là chương trình gì vậy? Khi nào thì phát sóng? Em muốn xem.”
“Phải đợi một thời gian nữa chương trình mới phát sóng, hơn nữa là một chương trình toạ đàm nên có thể em sẽ không thích.”
“Ai nói, anh chỉ cần ngồi đó cắn hạt dưa thôi thì em cũng có thể xem được cả đêm!”
Trần Tuý im lặng một lúc rồi nhỏ giọng cười.
Chân Điềm nhận ra cô đã nói gì, tai cô cũng ngày càng đỏ hơn trong tiếng cười của anh. Sao dạo này ở trước mặt anh, cô ngày càng càng không quản được cái miệng của mình vậy!
Cô nhớ lại những gì Chu Linh đã nói với cô lúc trước, yêu là không thể khống chế.
“À, anh được chủ trì chương trình mới là một chuyện vui nha. Hay là lúc nào chúng ta đi ăn mừng một chút?” Chân Điềm thấy khả năng đổi chủ đề của mình bây giờ đều là do luyện tập mà ra.
Nụ cười trên khóe miệng Trần Tuý vẫn chưa hoàn toàn biến mất, anh nhìn cô rồi gật đầu nói: “Được, nếu không thì ngày mai đi, dắt theo Trần Nhất Nhiên đi cùng luôn.”