Tại tập đoàn Gemini…
Trên phòng chủ tịch, Song Tử ngồi trên ghế chủ tịch, nhìn nhìn chiếc hộp đựng nhẫn trong tay, run như cầy sấy.
Tên thư ký bên cạnh thấy vậy phải nhịn cười, không ngờ chủ tịch của họ lại có ngày này.
Song Tử nói.
– Này, cậu đã cầu hôn ai bao giờ chưa?
Tên thư ký ngẩn người.
– Sao chủ tịch lại hỏi vậy ạ? Tôi còn chưa kết hôn.
Song Tử thở dài, đập đầu xuống bàn.
– Làm sao bây giờ…
Tên thư ký hỏi.
– Sếp định cầu hôn… Tiểu thư Cự Giải sao ạ?
Song Tử quay ra, chán nản nói.
– Lẽ nào còn người khác?
Hết giờ làm, Song Tử lấy điện thoại ra gọi cho Cự Giải
-” Alo?”
– À… Cự Giải à… Tối nay em rảnh không…?
-” Eh? Em rảnh… Có việc gì ạ?”
– Tối nay, 8 giờ tại nhà hàng Gemini được không?
-” À… Được ạ!”
– Thế hẹn em tối nay nhé!
-” Vâng!”
– Chào em.
Nói rồi Song Tử dập máy, đôi môi mỏng cong lên thành một đường.
Tối đến, Song Tử ngồi trong phòng VIP, bồn chồn ngồi không yên.
Anh cứ mở ra mở vào hộp nhẫn để kiểm tra.
( Cạch!)
Cánh cửa phòng mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào trong, ngồi xuống bên đối diện Song Tử.
– Song Tử! Xin lỗi, hôm nay phiên toà kéo dài em đến hơi muộn!!
Song Tử nói.
– Không sao! Em đến là anh vui rồi!
Cô gái đó cười.
Phục vụ bắt đầu dọn trà ra trước, sau đó đặt menu lên trên bàn.
Song Tử vừa đọc menu vừa lén nhìn cô gái bên đối diện.
– Cự Giải! Em không uống trà sao?!!
Song Tử thấy Cự Giải vẫn chưa ᴆụng đến cốc trà thì hoảng hốt.
Cự Giải nói.
– Em chưa có khát.
Nhìn thấy bản mặt thất thần của Song Tử thì cô nhấc cốc lên uống.
– À… Em lại thấy khát rồi!
( Ực!)
Cô làm một hơi hết cốc trà, trên trong cốc có một dòng chữ nhỏ.
‘ Cự Giải! Anh yêu em!’
Cự Giải nhìn thấy thế thù bật cười thành tiếng.
Song Tử nói.
– Cự Giải này… Anh rất yêu em… Và em cũng yêu anh…
Cự Giải cười.
– Vâng, em biết.
Song Tử nói tiếp.
– Anh…rất giàu… Lại là chủ tịch tập đoàn Gemini…
Cự Giải nói.
– Em biết!
Song Tử ngập ngừng.
– Và anh cũng rất đ..đẹp trai…
Cự Giải cố nhịn cười.
– Em biết.
Song Tử bắt đầu run.
– C… Chúng ta đã yêu nh…nhau một thời gian dài.
Cự Giải nói.
– Vâng!
Song Tử mở hộp nhẫn ra, trịnh trọng quỳ xuống.
– Vì vậy! Em có nguyện ý làm vợ anh không?
Cự Giải cảm động, nước mắt tuôn rơi.
– Em nguyện ý!
Song Tử cười sung sướng, đeo nhẫn vào tay Cự Giải, ôm chặt cô vào lòng
– Anh yêu em!
Cự Giải ôm lại Song Tử.
– Em cũng yêu anh!
Tại biệt thự Leo…
Ngoài vườn, có một cô gái ngồi trên xe lăn uống trà, ánh mắt vô định.
– Vợ à!
Một chàng trai khuân mặt anh tú mặc âu phục đi tới chỗ cô gái ấy.
Chàng trai ấy cúi người, hôn lên đôi môi của cô gái kia, nói.
– Anh về với em rồi này!
Cô gái ấy giang hai tay ra, nói.
– Anh về rồi!!! Ôm em đi anh!
Chàng trai kia cười cười, ôm cô vợ vào lòng.
– Em trẻ con quá đấy!
Cô gái sờ tay chồng, cảm thấy có tờ giấy gì đó, cô hỏi.
– Anh à! Anh có cái gì đấy!!!
Chàng trai ấy nói.
– Thi*p cưới của Song Tử với lại Cự Giải đấy!
Cô gái đó cười.
– Thật ạ! Khi nào thế ạ?!
Chàng trai nói.
– Thứ bảy tuần sau ở khách sạn của tập đoàn Gemini.
Cô gái cười.
– Thích quá!
Chàng trai hỏi.
– Em…sẽ không sao chứ?
Cô gái cười tươi.
– Dù không nhìn được hai người bước vào lễ đường nhưng em vẫn rất vui!!! Chỉ cần có mặt ở đó là em vui rồi!
Chàng trai thấy vợ mình vậy thì đau lòng.
” Nhân Mã à… Tại anh mà em không thể thấy được ánh sáng… Vậy mà em vẫn không hề oán trách anh… Anh thật là một thằng chồng tồi…”
Đúng vậy, đây chính là Nhân Mã và Sư Tử.
Ít lâu sau…
Sư Tử hớt hả chạy tới chỗ Nhân Mã, nói.
– Nhân Mã!!! Tìm được rồi!!! Anh tìm được rồi!!! Đã có người hiến đôi mắt cho em!!! Thật tốt quá!!!
Nhân Mã nghe vậy cũng phấn khởi.
– Thật sao?!
Sư Tử nắm chặt lấy bàn tay Nhân Mã.
– Ừ!
Nhân Mã hạnh phúc ôm Sư Tử.
Đến ngày phẫu thuật…
Trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Sư Tử vuốt nhẹ mái tóc Nhân Mã.
– Anh sẽ đợi em trở về! Đến lúc đó, em sẽ thấy mọi thứ!!!
Nhân Mã cười.
– Vâng!
( Phụt!)
Đèn phẫu thuật bật lên, Sư Tử ngồi trên dãy ghế đối diện phòng phẫu thuật.
1 tiếng trôi qua…
2 tiếng trôi qua…
3 tiếng trôi qua…
4 tiếng trôi qua…
5 tiếng trôi qua…
Tíc tắc tíc tắc, thơi gian cứ thế trôi qua.
Sư Tử ngồi đợi lòng nóng như lửa đốt.
Anh siết chặt bàn tay thành nắm đấm.
Đúng lúc đó, có vài y tá hớt hả chạy ra chạy vào.
Người cầm bịch máu, người thì bê dụng cụ y tế.
Càng ngày, càng nhiều y tá và bác sĩ chạy tới.
Sư Tử nhìn thấy thì sợ hãi, chuyện gì đã xảy ra với bảo bối của anh.
Một vị bác sĩ hét từ trong phòng ra.
– Mang ống thở nhân tạo vào nhanh !!!
Cảnh tượng ở đó vô cùng hỗn loạn, người chạy ra chạy vào.
Sư Tử lòng đau nhói.
Sau một lúc, vị bác sĩ ấy nói tiếp.
– Tim bệnh nhân ngừng đập rồi lấy máy trợ tim ra đây!!!’
Sau một lúc, vị bác sĩ ấy nói tiếp.
– Tim bệnh nhân ngừng đập rồi lấy máy trợ tim ra đây!!!’
( Au: Au không biết diễn tả cái máy đấy như thế nào nên cứ gọi là mây trợ tim nha! Cái mà như cái bàn là có điện rồi ấn xuống иgự¢ bệnh nhân tim ngừng đập rồi ý!)
Sư Tử nghe vậy như bị nghẹt thở.
” Cái gì mà tim ngừng đập…”
Sư Tử không nhịn được nữa, chạy tới đó.
Định xông vào thì có người cản, anh chỉ nhìn thấy thân thể Nhân Mã trên giường.
Một vị y ta đi ra nói với Sư Tử.
– Thưa Sư tiên sinh… Chúng tôi đã cố nhưng có khả năng… Phu nhân sẽ không qua khỏi, ngài hãy chuẩn bị tinh thần đi ạ!
Sư Tử thất thần, thân trượt xuống tường.
Chưa bao giờ anh thảm như thế này.
Từ trong phòng vọng ra tiếng nói.
– 200V, bắt đầu!!!
Vị bác sĩ nói.
Nhịp tim Nhân Mã vẫn không có chuyển biến gì.
– 400V!!!
Vị bác sĩ nói.
Vẫn là một kết quả đó, vị bác sĩ thử một lần nữa.
– 800V!!!!
( Tít! Tít!)
May mắn thay, lần này tim Nhân Mã đập trở lại.
Các vị bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.
Sư Tử ở ngoài không biết bên trong thế nào, tưởng bên trong im lặng có nghĩa là ca phẫu thuật không thành công.
Vị bác sĩ đi ra định báo tin vui cho Sư Tử thì anh tóm lấy cổ áo ông ta, quát lớn.
– Tôi đã nói trước là nếu ca phẫu thuật thất bại tôi sẽ cho cái bệnh viện này chôn theo mà!!!!! Ông không nghe cái gì à!!!!!
Vị bác sĩ vừa thực hiện một ca khó nay vừa ra đã bị mắng tơi bời thì khó nhọc nói.
– Ca phẫu thuật thành công rồi ạ…
Nói xong được một câu, vị bác sĩ bất tỉnh tại chỗ.
Sư Tử nghe được thì mừng rớt nước mắt.
Sư Tử vội chạy tới bên vợ, thấy khuân mặt trắng bệch, cắt không một giọt máu, Sư Tử đau lòng, hôn lên trán Nhân Mã.
– Cảm ơn em… Vì đã không rời bỏ anh…
Sư Tử nói tiếp.
– Em biết không… Khi nghe vị bác sĩ nói em có thể sẽ không qua khỏi… Anh đau như muốn ૮ɦếƭ… Cảm ơn em… Em là tất cả… Em là sinh mệnh của anh…
Sáng ngày hôm sau…
Nhân Mã mở đôi mắt ra, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mắt cô.
Cô nhìn xung quanh, tìm kiếm một bóng hình thân quen.
Trên chiếc ghế cạnh giường, Sư Tử đang nằm ngủ ở đó.
Nhìn đôi mắt thâm quầng của Sư Tử, nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười khiến cho Nhân Mã cảm thấy đau lòng.
Đúng lúc đó, Sư Tử tỉnh giấc.
Thấy cô đã dậy, Sư Tử tiến tới chỗ Nhân Mã, vuốt ve khuân mặt của cô.
– Nhân Mã…
Nhân Mã lấy bàn tay đặt lên tay Sư Tử.
– Sư Tử… Cuối cùng em cũng đã có thể nhìn thấy anh…
Hai mắt Sư Tử đỏ lên.
– Xin lỗi em… Chỉ vì anh mà em… Mất đi cả đứa bé và không thể thấy được ánh sáng…
Nhân Mã nói.
– Không phải bây giờ em đã nhìn được rồi sao? Còn đứa bé thì chúng ta còn cả quãng đời còn lại mà… Chỉ cần được ở bên anh… Em chấp nhận hi sinh tất cả…
Sư Tử ôm Nhân Mã vào lòng.
– Anh yêu em…vợ à…
Nhân Mã nói.
– Em cũng yêu anh…
Tại trung tâm thương mại Aries…
Tại một cửa hàng váy, Song Ngư, Nhân Mã và Cự Giải cùng nhau chọn váy.
– Cự Giải! Cậu lấy vái này đi!!!
Nhâm Mã nói.
– Cái này đẹp đấy!
Song Ngư nói.
Cự Giải nhận chiếc váy từ tay Nhân Mã rồi vào phòng thử đồ.
– Tớ thử đây!
Trong lúc đợi Cự Giải thay váy, Nhân Mã quay sang hỏi Song Ngư.
– Hôm nay không phải là ngày kỷ niệm kết hôn của cậu sao?
Song Ngư nghe vậy, mặt tái mét.
– Thôi ૮ɦếƭ!!!
Cô vớ lấy cái túi xách bên cạnh, vẫy vẫy Nhân Mã.
– Tớ phải đi đây! Bye!!!
Song Ngư leo lên chiếc Mercedes đỏ của mình, phóng với tốc độ kinh hoàng trên đường.
Đi tới một biệt thự lớn, cô giảm tốc dần dần.
( Két!)
Cánh cổng tự động mở ra, cô đi xe vào trong.
Đỗ xe xong dưới hầm, cô đi bằng thang máy lên trên tầng.
Vào phòng khách cô hớn hở gọi.
– Thiên Bình à! Em về rồi nè!!!
Thấy phòng khách trống trơn, không một bóng người, cô cáu.
– Anh ý dám chưa về sao?!!!!! Đúng là không thể tin được anh ý mà!!! Kỷ niệm ngày cưới mà đi đâu không biết!!!
Cô tức tối đi lên phòng ngủ, quăng chiếc túi xách lên ghế sofa.
Đúng lúc đó, tiếng guitar vang lên, Song Ngư chạy ra ngoài vườn.
♬ Đêm sâu thẳm, hương vị mưa bắt đầu lan toả♬
♬ Thời gian lặng lẽ trôi, chẳng đêm nào anh được trọn giấc♬
♬ Trên tường, từng chiếc bóng nhảy múa đung đưa♬
♬ Một chút quật cường lúc này chính là điều đẹp đẽ nhất♬
♬ Có một chút xa lạ, nhưng cũng rất quen thuộc♬
♬ Tựa như tình yêu, lúc rõ ràng, lúc mờ ảo♬
♬ Trời sáng, tivi vẫn còn đang bật♬
♬ Là một cảnh diễn nhớ nhung♬
♬ Chẳng biết ai đang diễn lời thoại nhớ nhung♬
♬ Chỉ là bối cảnh thời gian sao giống anh đến vậy♬
♬ Rõ ràng đã xem qua nhưng anh lại vờ như không nhìn thấy♬
♬ Giữa chúng ta, trùng hợp đến vậy♬
♬ Bộ phim cứ chiếu cuối cùng đã kết thúc♬
♬ Em tựa như pháo hoa rực rỡ, đẹp rạng ngời♬
♬ Khẽ xẹt qua nơi vắng lặng phía chân trời♬
♬ Khiến anh đánh đổi một bí mật♬
♬ Mà anh đã từng gắt gao giấu chặt tận đáy lòng♬
…
…
Cô chạy ra thì thấy Thiên Bình đang vừa đàn vừa hát bên cạnh bể bơi.
Bên trên có một tấm biển lớn.
‘ Anh yêu em! Song Ngư!’
Xung quanh là nến đủ các màu sắc xếp thành chữ ‘ Song Ngư ‘
Khi ca khúc vừa dứt cũng là lúc nước mắt Song Ngư ùa ra.
Cô không thể ngờ được Thiên Bình lại làm điều này vì mình.
– Hức… Hức…
Thiên Bình mỉm cười, đặt chiếc guitar xuống, đi tới chỗ Song Ngư.
Lau nước mắt cô đi, Thiên Bình hỏi.
– Bà xã à… Sao em lại khóc?
Song Ngư nghẹn ngào.
– Hức… Tại em xúc động quá thôi… Không ngờ anh vẫn còn nhớ em thích bài này… Và em cứ tưởng anh đã quên hôm nay là ngày gì rồi chứ…
Thiên Bình ôm Song Ngư vào lòng.
– Sao anh quên được chứ… Anh yêu em… Song Ngư…
Song Ngư sụt sùi.
– Hức… Em cũng yêu anh…
– Ba!!!! Mẹ!!!!!
Đúng lúc đó, một cô bé mặc một chiếc váy hồng tầm 4 tuổi chạy tới. Sau lưng cô bé là cả 10 chòm sao.
Tất cả cùng nói.
– Chúng mừng kỷ niệm kết hôn! Song Ngư! Thiên Bình!!!
Cả hai quay ra mỉm cười.
Thiên Bình nói.
– Bắt đầu tiệc thôi!
Nói rồi anh ra lệnh cho người bày thức ăn ra.
——- The End ——-