NGOẠI TRUYỆN 2Au: Chap đầu của ngoại truyện 2 ra lò rùi đây! Vì đã số mọi người chọn số 2 (Valentine trắng ) nên Au viết về chủ đề này!
Mà dạo này Au toàn up truyện sớm hơn dự định thôi! K hiểu sao nữa…
Thôi kệ! Mong mn ủng hộ! ^^
—–
–~ Valentine trắng~–
Buổi sáng ngày 14/3…
Tại nhà của Bảo Bình…
Khi mẹ của Bảo Bình ngủ dậy và đi xuống phòng khách thì thấy một cảnh tượng hãi hùng.
Con gái bà, đứa mà có ૮ɦếƭ cũng không chịu dậy sớm, giờ đây đang ngồi cười toe toét trên ghế sofa.
Trên bàn ăn thì đã bày sẵn đồ ăn sáng.
Bà nghĩ thầm.
” Chuyện gì đang sảy ra thế này!!!! Trời ơi!!! Đây có phải là con gái tôi không????”
Bà dụi mắt mấy cái vẫn thấy con gái mình ngồi đó, cái bàn vẫn đầy đồ ăn.
Cảm thấy có người đang nhìn mình, Bảo Bình quay ra.
Giọng ngọt như mía lùi khiến người ta thấy sởn gai ốc.
– Mẹ ui của con~! Chào buổi sáng~!
Mẹ Bảo Bình nghe xong thì đứng hình, cô chưa bao giờ nói với bà bằng giọng đấy.
” Nó là ai vậy trời, nó tuyệt đối không phải Bảo Bình nhà mình…”
Bà nghĩ thầm.
(Kính cong!)
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa nhà Bảo Bình vang lên.
Đó là Bạch Dương, cậu đến để đưa Bảo Bình đến trường.
Thấy Bạch Dương, Bảo Bình sung sướng phi như bay ra ngoài cửa, không quên hôn gió mẹ mình.
– Tình yêu của con à~! Tạm biệt~!
Sau đó cô vẫy vẫy tay rồi vọt ra ngoài cửa.
Mẹ Bảo Bình sau những cú shock kinh hoàng đó mãi mới hoàn hồn lại, nghĩ thầm.
” Hôm nay là ngày gì mà con bé phởn thế nhỉ? Làm mình sởn cả da gà…!”
Nhìn lên lịch, khoé môi bà nhếch lên.
” 14/3 sao…?Thì ra là thế…! Thảo nào…Bạch Dương cũng giỏi thật, làm cho Bảo Bình thành thế này… Bọn trẻ thời nay thật là… Chậc chậc…”
—–
Bảo Bình chạy tới chỗ xe của Bạch Dương đang đỗ trước cửa nhà mình.
Bạch Dương nhìn thấy Bảo Bình chạy ra thì nói.
– Chào buổi sa…
Chưa kịp hết câu, Bảo Bình đã lao vào người Bạch Dương, vẫn với cái giọng ngọt ngào đấy.
– Tình yêu của em~! Chào buổi sáng~!
Bạch Dương đứng hình vài giây, toát mồ hôi lạnh.
” Ai thế này?!!!!!! Chuyện gì đã sảy ra với cậu rồi Bảo Bình?!!!!!”
1 giây…
3 giây…
5 giây…
Bảo Bình thấy Bạch Dương không có phản ứng, bèn hỏi.
– Chồng iu à~! Anh sao thế?
– À… Không có gì, đi thôi…!
Bạch Dương hoàn hồn lại, mở cửa xe cho Bảo Bình và bảo với bác tài xế đi đến trường.
Trên suốt đường đi đến trường, Bảo Bình cứ nhìn Bạch Dương với đôi mắt to, đen, tròn long lanh làm Bạch Dương thấy rờn rợn.
” Đây là Bảo Bình sao? Mà kệ, thế này cũng đáng yêu mà!”
Đến trường, Bảo Bình bám chặt lấy Bạch Dương như sợ bị ai lấy mất. Cô cứ ôm khư khư cánh tay của Bạch Dương.
Bước vào lớp, Bảo Bình nói.
– Chào mọi người~!
Nghe cái giọng ngọt đến phát khi*p của Bảo Bình mọi người đồng loạt quay ra, nhìn chằm chằm Bảo Bình rồi quay sang nhìn Bạch Dương.
Tất cả đồng loạt xông vào, kéo Bạch Dương sang một bên.
– Bảo Bình à! Bọn tớ mượn cậu ấy một lúc nhé?
Đợi Bảo Bình gật đầu, mọi người kéo Bạch Dương ra hẳn góc lớp, tra hỏi.
Cự Giải.
– Này cậu đã làm gì thế?
Bạch Dương.
– Tớ có làm gì đâu…
Sư Tử.
– Cậu yểm bùa Bảo Bình à?
Bạch Dương.
– Không…
Thiên Yết.
– Cậu cho Bảo Bình ăn gì à?
Bạch Dương.
– Không…
Xử Nữ.
– Cậu lỡ đâm xe vào Bảo Bình à?
Bạch Dương.
– Không…
Thiên Yết.
– Cậu biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy không?
Bạch Dương.
– Không…
Ma Kết.
– Cậu có chắc đấy là Bảo Bình không?
Bạch Dương.
– Có…
Song Tử.
– Hôm qua hai người làm gì à?
Bạch Dương.
– Không…
Thiên Bình.
– Bảo Bình uống phải cái gì thế?
Bạch Dương.
– ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG BIẾT RỒI MÀ!!!! HỎI LẮM THẾ!!!! Hộc… Hộc…
Mọi người lùi lại một bước, im lặng…
Buổi chiều…
(Cạch!)
Mọi người sau khi từ canteen về lớp, mở cửa ra thì thấy một cảnh tượng khủng khi*p.
Bảo Bình đang ngồi toả ám khí ra khắp lớp.
Nghe thấy tiếng mở cửa Bảo Bình quay ra, toát lên ánh mắt Gi*t người.
Mọi người run rẩy đứng trước cửa không dám vào lớp.
Mọi người quay ra nhìn Bạch Dương, kéo cậu ta ra tận ngoài sân trường.
Bạch Dương thở dài.
– Chuyện là thế này,…
—– Flashback —
Mọi người quay ra nhìn Bạch Dương, kéo cậu ta ra tận ngoài sân trường.
Bạch Dương thở dài.
– Chuyện là thế này,…
—– Flashback —–
Buổi trưa ngày hôm đó…
Bảo Bình ngồi ăn với Bạch Dương.
Lúc đang ăn, cô chìa bàn tay ra trước Bạch Dương.
Bạch Dương hỏi.
– Hả?! Em muốn gì à?
Bảo Bình nhăn mặt, cố nặn ra nụ cười.
– Hì hì! Chồng iu à, hôm nay là ngày gì anh biết mà~!
Bạch Dương hỏi.
– Hôm nay là ngày gì cơ? 14/3 sao? Có gì à?
Nụ cười trên môi Bảo Bình vụt tắt.
Cô đứng lên, không nói lời nào, đi thẳng về lớp.
Bạch Dương đuổi theo nhưng không kịp.
– Bảo Bình! Đợi anh!!!
—– End flashback —–
Bạch Dương hỏi mọi người.
– Thế hôm nay là ngày gì thế?
Mọi người đứng hình.
” Thế này Bảo Bình không giận mới gọi là lạ!!!”
Thiên Yết đặt tay lên vai Bạch Dương, thở dài.
– Haiz… Cách tốt nhất để biết là lên google! Cứ tìm đi rồi cậu sẽ biết hôm nay là ngày gì.
Bạch Dương lấy máy ra, ấn ấn vài cái, sau khi loading xong, kết quả hiện ra, cậu đứng hình.
Nhìn vào mấy dòng chữ trên màn hình mà cằm như muốn rớt xuống đất.
______________________________
Valentine Trắng (14/3)
Vì tình yêu luôn mới mẻ mỗi ngày, người ta dường như yêu nhau nhiều hơn sau những giấc mơ dịu dàng, nên một ngày Valentine dường như là không đủ.
Bởi vậy, từ đất nước mặt trời mọc, một ngày lễ Tình nhân nữa ra đời và nhanh chóng được các bạn thanh niên đón nhận.
Valentine Trắng ra đời từ đó!
Valentine Trắng còn được biết đến với những cái tên như White Valentine, White day.
Đây là một cơ hội tuyệt vời để những người yêu nhau được ở bên nhau.
White day diễn ra sau Valentine đúng một tháng, vào ngày 14/3, là dịp để những bạn nam đáp lễ các bạn nữ.
(Vì các bạn ấy đã nhận được chocolate từ “bạn ý” trước đó rồi mà)
_________________________________
” Kiểu này ૮ɦếƭ thật rồi, ૮ɦếƭ thật rồi!!”
Bạch Dương đưa ánh mắt cầu cứu sang bọn bạn đang đứng đó.
Cả bọn quay đi.
Thiên Yết tốt bụng gợi ý cho Bạch Dương.
– Tự gánh lấy hậu quả đi! Nhưng mà chưa muộn đâu, tặng trước 12h đêm là được mà!
Bạch Dương cảm ơn Thiên Yết rồi chạy thẳng lên lớp.
Trên lớp,…
(Cạch!)
Bạch Dương mở cửa ra, nhưng bên trong chỉ là một căn phòng không một bóng người.
Bạch Dương hỏi GVCN thì Bảo Bình đã xin về trước vì cảm thấy không khoẻ.
Cậu đành đợi đến khi hết giờ thì mới sang nhà Bảo Bình.
Chiều hôm đó…
Bạch Dương mua một bó hoa hồng xanh to đùng, đằng sau là một đám người chở hàng, bên trong chỗ hàng đó là đủ các thứ, nào là chocolate, mỹ phẩm, quà, đồ ăn,…
(Kính cong!)
(Kính cong!)
Ấn chuông mấy lần mà không thấy ai trả lời, cậu nhìn lên phòng Bảo Bình, rồi các phòng khác thấy đèn vẫn đang bật thì cáu.
” Muốn chơi anh hả? Bảo Bình ૮ɦếƭ tiệt! Còn không mau ra mở cửa!!!”
Cậu rút máy điện thoại ra, bấm bấm một dãy số quen thuộc và gọi.
(Tút… Tút… Số thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. )
Bạch Dương bây giờ thực sự phát hoả.
Cậu lấy lại bình tĩnh, ấn dãy số đó một lần nữa và gọi.
(Tút… Tút…)
– Alo?
Sau một hồi chuông đã có người nghe nhưng đó lại là một giọng đàn ông.
Bạch Dương giật mình nhìn vào màn hình điện thoại.
______________________
Đang gọi: Bảo Bình em iu <3
…
______________________
– Alo! Có Bảo Bình ở đó không?
Bạch Dương hỏi.
– Vui lòng đợi một chút.
Người đó nói, một giọng phụ nữ vang lên.
– Anh Khánh à! Ai gọi vậy anh?
– Em à~! Có người gọi này!
Nghe từ ‘anh Khánh’ và ’em à’ ngọt ngào từ người kia, Bạch Dương tức giận dập máy.
” Bảo Bình… Cô dám!!!! Được lắm!!! Xem cô định làm gì”
Bạch Dương cho người vứt hết chỗ quà định mua cho cô, hậm hực bỏ về nhà.
—–
Trên phòng Bảo Bình.
– Hắt xì!
Bảo Bình nằm trên giường, trùm kín chăn, quay sang hỏi một người đàn ông
– Anh trai, ai gọi vậy ạ?
Bảo Khánh, anh trai Bảo Bình nói.
– Anh không biết. Người đó hỏi em có ở đó không, anh đang định đưa em thì dập máy.
Bảo Bình thở dài.
– Haiz… Ai vậy nhỉ?
Bảo Bình lấy cái máy, gọi lại cho số vừa rồi.
– Alo.
Một giọng nói trầm trầm vang lên làm Bảo Bình sởn gai ốc.
– A… Alo… Bạch Dương à…là anh Bảo Bình đây…
Bạch Dương hừ lạnh một cái, nói.
– Ừ.
Bảo Bình lo lắng.
– Anh làm sao thế? Sao giọng anh lạ vậy?
Bạch Dương nói.
– Còn nhớ tới tôi cơ đấy à?
Bảo Bình giật mình.
– Hôm nay anh làm sao thế? Vì sao anh lại thành ra thế này?
Bạch Dương cười lạnh.
– Bỏ tôi ở trường lấy cớ ốm, tôi đến nhà thì nhất quyết không mở cửa, gọi thì người tình nghe điện, thế đã đủ chưa?
Bảo Bình nghe không hiểu, nghĩ một lúc rồi hiểu ra.
– Anh hiểu lầm rồi. Không phải như anh nghĩ đâu!
Bạch Dương nói.
– Thế em muốn tôi nghĩ thế nào?
Bảo Bình nói.
– Anh hiểu lầm rồi m…
(Tút!)
Chưa kịp dứt lời Bạch Dương đã dập máy.
(Tinh!)
Âm báo tin nhắn của Bảo Bình vang lên.
Cô mở ra xem.
OX Bạch Dương: Sang nhà tôi rồi giải thích.
Bảo Bình vội vàng mặc thêm chiếc áo khoác vào rồi nhanh nhanh chạy ra khỏi nhà.
Bảo Khánh, anh Bảo Bình vội chạy ra ngăn.
– Bảo Bình, em đang cảm thế này không đi được đâu! Ở lại nhà đi!
Bảo Bình nhất quyết lắc đầu.
– Em phải đi!
Bảo Bình vội vàng mặc thêm chiếc áo khoác vào rồi nhanh nhanh chạy ra khỏi nhà.
Bảo Khánh, anh Bảo Bình vội chạy ra ngăn.
– Bảo Bình, em đang cảm thế này không đi được đâu! Ở lại nhà đi!
Bảo Bình nhất quyết lắc đầu.
– Em phải đi!
Bảo Bình vội bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng đến nhà Bạch Dương.
Bảo Khánh cũng nhanh chân chạy ra xe rồi đuổi theo Bảo Bình.
( Lộp độp!)
( Lộp độp!)
Đúng lúc đó, trời bắt đầu mưa nặng hạt.
Đến nơi Bảo Bình đứng trước cổng nhà Bạch Dương, lấy tay che mưa, ấn chuông.
( Kính cong!)
Bác quản gia của nhà Bạch Dương đi ra trước cổng, nói.
– Tiểu thư thứ lỗi, thiếu gia đã ra lệnh cho tôi không cho cô vào, hai tiếng nữa thiếu gia sẽ ra mở cửa cho cô, xin cô thứ lỗi…
Nói rồi bác ta đi vào nhà.
Bảo Bình đứng đó, mặc cho mưa làm ướt hết người.
Trên cửa sổ tầng hai, có một bóng người nhìn xuống.
Thấy em gái mình đứng dưới mưa, Bảo Khánh lao ra khỏi xe, định kéo Bảo Bình vào xe.
Bạch Dương đứng ở trên tầng hai nhìn cảnh đó thì tức điên người rồi rời đi khỏi chỗ đó.
” Cô… Bảo Bình… Cô dám mang người tình đến… Cô giỏi lắm…”
Cho dù Bảo Khánh có khuyên can thế nào, Bảo Bình vẫn không nhúc nhích.
– Anh! Em sẽ không đi đâu hết! Anh về nhà đi…
Bảo Khánh tức điên.
– Được lắm! Em thích thì cứ đứng ở đấy đi! Anh sẽ không quan tâm nữa!!
Nói rồi anh vào trong xe ngồi.
10’…
20’…
60’…
120’…
150’…
Thời gian cứ thế trôi qua, Bảo Bình đứng dưới mưa run rẩy, đứng không vững.
Cô vốn đã ốm nay lại đứng dưới mưa lâu thế, đôi môi anh đào thâm tím, khuân mặt hồng hào trắng bệch, nhìn cô giờ đây trông như một cái xác khô, thở không ra hơi.
Bảo Khánh ngồi trong xe mà không yên được khi nhìn thấy em gái mình như thế.
Bảo Bình bỗng ngất lịm đi, Bảo Khánh chạy ra đỡ Bảo Bình dậy đưa đi bệnh viện.
Bảo Bình được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Bảo Khánh sôi máu lấy máy điện thoại ra gọi điện cho Bạch Dương.
Bạch Dương:- Alo?
Bảo Khánh: – Mày đang làm gì?
Bạch Dương: – Chơi.
Bảo Khánh: – Thằng chó ૮ɦếƭ kia!!! Mày để Bảo Bình đứng dưới mưa thế không thấy lương tâm day dứt à!!! Thằng vô tâm!!!! Nể tình mày là người yêu nó tao không xông vào nhà Ϧóþ ૮ɦếƭ mày là may lắm rồi đấy!
Bạch Dương: – Hừ! Ai mới là người không có lương tâm? Mày ςướק bạn gái tao xong bây giờ lại bảo tao vô lương tâm!
Bảo Khánh: – Mày nói ai ςướק bạn gái mày? Nó là em gái tao tao không được quan tâm nó chắc?
Bạch Dương: – Cái… Em gái?
Bảo Khánh: – Thế mày nghĩ tao là người tình nó chắc? Nó lên cơn sốt tao qua thăm sau đó nghe điện thoại hộ nó nên mày bắt nó đến đây đứng dưới mưa đến mức phải vào viện?
Bạch Dương: – Không thể nào…!!! Sao lại vào viện?
Bảo Khánh: – Thì mày là người rõ nhất còn gì? Bắt một người sốt rõ cao đứng dưới mưa cả tiếng đồng hồ. Mày còn là người không đấy? Nó bây giờ thì đang nguy cấp, còn mày thì đang chơi!
Bạch Dương: – Bảo Bình đang ở bệnh viện nào?
Bảo Khánh nói: – Bệnh viện X, phòng 1294.
Bạch Dương dập máy, lao như bay ra khỏi nhà. Leo lên xe phóng thẳng đến bệnh viện X.
” Bảo Bình à… Xin em… Đừng sảy ra chuyện gì… Anh xin lỗi… Xin lỗi em… Đừng bỏ anh lại một mình…”
—–
Bạch Dương: – Bảo Bình đang ở bệnh viện nào?
Bảo Khánh nói: – Bệnh viện X, phòng 1294.
Bạch Dương dập máy, lao như bay ra khỏi nhà. Leo lên xe phóng thẳng đến bệnh viện X.
” Bảo Bình à… Xin em… Đừng xảy ra chuyện gì… Anh xin lỗi… Xin lỗi em… Đừng bỏ anh lại một mình…”
Vào đến bệnh viện, Bạch Dương lao thẳng tới chỗ của Bảo Bình.
Mồ hôi chảy đầy trên khuân mặt anh tú của cậu.
– Hộc… Hộc…
Đến nơi, thấy đèn phẫu thuật vẫn còn bật sáng, tim Bạch Dương đau nhói.
Cả bố mẹ của Bạch Dương cũng đang ở đó.
Nghe tiếng động, Bảo Khánh quay ra.
Bạch Dương hỏi.
– Phẫu thuật… Phẫu thuật vẫn chưa xong sao…?
Bảo Khánh tiến tới chỗ Bạch Dương.
( Bốp!)
Anh đấm một cái vào khuân mặt thất thần của Bạch Dương làm cậu ngã phịch xuống đất.
Hai tay tóm lấy cổ áo của Bạch Dương,Bảo Khánh quát.
– Để tao nói cho mày biết! Mày có biết chỉ vì mày mà nó phải khổ sở thế nào không?
Hôm nay đáng ra là ngày hạnh phúc nhất của nó, mày biết vì sao không? Hôm trước nó đã nói với tao nó rất mong chờ ngày này! Vì mày, ngày mà mày sẽ tặng quà cho nó!
Thế mà mày… Đã không nhớ thì thôi! Mày còn ghen tuông vớ vẩn hại nó ra nông nỗi này!!!
Mày biết mày ích kỷ đến thế nào không?!!!! Mày không tin tưởng nó!!! Mày khôn xứng làm người yêu em gái tao mày biết không?!!!!
Bạch Dương cứ để cho Bảo Khánh mắng chửi mình.
Lúc Bảo Khánh định đấm Bạch Dương tiếp thì mẹ Bảo Bình ngăn lại.
Mẹ Bảo Bình tiến đến gần Bạch Dương hỏi.
– Cậu… Bảo Bình bị thế này là do cậu sao…?
Nước mắt bà bắt đầu tuôn rơi.
-… Là cậu sao!!! Con gái bé bỏng của tôi…. Aaaaaa….
Bố Bảo Bình ôm vợ mình vào lòng an ủi, nói.
– Tôi thật quá thất vọng về cậu… Bạch Dương à…
Lúc đó, đèn phẫu thuật tắt đi…
Một vị bác sĩ đi ra, tháo khẩu trang ra.
Bố mẹ và anh Bảo Bình chạy tới hỏi.
– Bác sĩ Bảo Bình sao rồi…?
Vị bác sĩ thở dài,…
– Tôi rất tiếc phải thông báo với gia đình,… Cô bé đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm nhưng vì đang ốm nặng như vậy mà đứng dưới mưa quá lâu nên bị mất trí tạm thời… Nhưng có khả năng sẽ vẫn còn nhớ vài thứ. Và cũng có khả năng là sẽ mất trí nhớ mãi mãi. Mong gia đình thông cảm… Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi…
Mẹ Bảo Bình nghe tin đó thì gục xuống đất khóc. Bố và anh Bảo Bình quỳ xuống bên cạnh an ủi.
– Con gái bé bỏng của mẹ… Huhuhuhu…
Bạch Dương nghe tin đó thì đứng hình, người cứng nhắc.
– Mất… Trí… Nhớ…
Bảo Khánh đi đến gần Bạch Dương.
( Bốp!)
Bảo Khánh đấm Bạch Dương một cái nữa.
– Mày hài lòng chưa? Thấy em gái tao chịu khổ thế mày vui chưa? Hay là nó vì mày mà ૮ɦếƭ thì mày mới vừa ý?
Bỏ lại Bạch Dương ở đó, cả nhà Bảo Bình đi tới phòng của cô.
Bạch Dương lảo đảo đứng dậy đi theo sau họ.
Mọi người bước vào phòng trừ Bạch Dương, cậu bị bố mẹ Bảo Bình không cho vào.
Bảo Bình từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy bố mẹ, cô run rẩy.
– Các người là ai? Tôi là ai? Và tôi đang ở đâu?
Mẹ Bảo Bình rơi nước mắt.
– Bảo Bình… Bảo Bình… Là mẹ đây… Là mẹ của con đây… Con đang ở bệnh viện…
Bảo Khánh chỉ vào mình.
– Anh là anh trai của em… Bảo Khánh!
Rồi bố Bảo Bình nói, vuốt nhẹ mái tóc của cô.
– Bố là bố của con này…
( Bốp!)
Bảo Bình gạt tay bố mình ra.
– Đừng chạm vào tôi!!!
Cô giãy giụa muốn thoát ra khỏi đây.
Rồi bất chợt cô hét lên.
– Bạch Dương!!! Bạch Dương cứu em!!!! Bạch Dương!!!! Bạch Dương!!!!
Cả nhà Bảo Bình sửng sốt. Vì sao trong trí nhớ của cô bây giờ lại có thể nhớ được Bạch Dương?
Bạch Dương nghe được Bảo Bình gọi tên mình thì giật nảy
” Chẳng phải… Em ấy… Mất trí nhớ sao?”
Bạch Dương lao vào trong phòng.
Bảo Bình thấy cậu liền lao vào lòng cậu, ôm chầm lấy, nước mắt đầm đìa.
– Bạch Dương!!! Bạch Dương!!! Em sợ!!!!
Bạch Dương nói, khẽ vuốt lưng cô.
– Ừ… Anh đây… Ngoan nào…
Bảo Bình ngay lập tức nín khóc.
Nhà Bảo Bình cũng không định ngăn cản vì bây giờ Bảo Bình đang mất trí nhớ.
—–
– Bạch Dương!!! Bạch Dương cứu em!!!! Bạch Dương!!!! Bạch Dương!!!!
Cả nhà Bảo Bình sửng sốt. Vì sao trong trí nhớ của cô bây giờ lại có thể nhớ được Bạch Dương?
Bạch Dương nghe được Bảo Bình gọi tên mình thì giật nảy
” Chẳng phải… Em ấy… Mất trí nhớ sao?”
Bạch Dương lao vào trong phòng.
Bảo Bình thấy cậu liền lao vào lòng cậu, ôm chầm lấy, nước mắt đầm đìa.
– Bạch Dương!!! Bạch Dương!!! Em sợ!!!!
Bạch Dương nói, khẽ vuốt lưng cô.
– Ừ… Anh đây… Ngoan nào…
Bảo Bình ngay lập tức nín khóc.
Nhà Bảo Bình cũng không định ngăn cản vì bây giờ Bảo Bình đang mất trí nhớ.
Bảo Khánh nói.
– Bạch Dương… Cậu ra đây một lát…
Bạch Dương không nói gì, đi theo Bảo Khánh ra ngoài.
-…
Bảo Bình căn ngăn.
– Không!!!! Bạch Dương ở lại với em!!! Đừng đi mà!!!! Em không muốn ở với mấy người lạ mặt này!!!
Nói rồi cô chỉ vào bố mẹ mình. Bố mẹ Bảo Bình ngạc nhiên.
Bạch Dương đặt hai tay lên vai Bảo Bình.
– Bảo Bình! Đây là bố mẹ em! Em không được nói như thế! Anh ra ngoài gặp anh trai em một lúc rồi anh sẽ quay lại với em, được chứ?
Bảo Bình bình tĩnh trở lại, run rẩy ôm chặt lấy Bạch Dương.
– Anh nhanh lên nhé! Em sợ lắm!
Bạch Dương xoa nhẹ đầu Bảo Bình.
– Ừ! Anh ra rồi vào ngay! Ở đây ngoan với bố mẹ em nhé!
Nói rồi Bạch Dương bước ra khỏi phòng, Bảo Khánh đã đứng đợi ở đó.
– Anh tìm tôi có việc gì?
Bảo Khánh nói.
– Cậu… Bảo Bình… Nó… Cậu có thể để nó ở nhà cậu một thời gian không…?
Bạch Dương hỏi.
– Tại sao? Chẳng phải các người rất ghét tôi sao?
Bảo Khánh khổ sở nói.
– Nó là em gái duy nhất của tôi… Tôi muốn làm cho nó những điều tốt nhất… Bây giờ trong trí nhớ của nó chỉ có cậu… Tôi muốn để cho nó ở với cậu một thời gian… Để nó khôi phục lại trí nhớ, đến lúc đấy tôi sẽ đưa nó về…
Bạch Dương suy nghĩ một lát, trả lời.
– Được!
Nói rồi hai người đi vào phòng bệnh của Bảo Bình.
Bảo Bình có vẻ đã đỡ sợ hơn, ngồi nói chuyện với bố mẹ mình nhưng vẫn còn chưa tin tưởng lắm.
Bảo Khánh nói với bố mẹ mình.
– Bố! Mẹ! Con nghĩ nên để cho Bảo Bình ở với Bạch Dương một thời gian! Con nghĩ đó là điều tốt nhất cho em con… Chúng ta không thể ép nó nhớ ra chúng ta được… Bây giờ người nó nhớ nhất là Bạch Dương thì hãy để nó ở bên cậu ta. Chúng ta sẽ ghé thăm Bảo Bình thường xuyên.
Mẹ Bảo Bình lắc đầu.
– Không!!! Không được!! Mẹ không thể làm thế được!!!…
Bố Bảo Bình nói.
– Em! Cứ để nó ở nhà thằng Bạch Dương một thời gian đi… Nó nhớ lại thì chúng ta sẽ đưa nó về nhà…
Mẹ Bảo Bình gục mặt vào иgự¢ chồng mình.
– Không đâu…
Bảo Khánh quay sang nói với Bạch Dương.
– Cậu nhớ chăm sóc nó kỹ vào đấy! Đến tuần sau nó xuất viện rồi đấy! Chúng tôi sẽ đến thăm nó!
Bạch Dương gật đầu.
– Được!
Bố và anh Bảo Bình đưa mẹ Bảo Bình về nhà.
Trong căn phòng chỉ còn Bảo Bình và Bạch Dương.
Bảo Bình ôm chầm lấy Bạch Dương.
– Anh!
Bạch Dương nói.
– Sao em?
Bảo Bình phụng phịu nói.
– Em mệt quá… Nhưng mà em vẫn muốn nói chuyện với anh…
Bạch Dương bế Bảo Bình lên giường, đắp chăn cho cô.
– Bảo Bình! Ngoan, ngủ đi…
Bảo Bình nói.
– Anh… Sẽ ở đây với em chứ..?
Bạch Dương cười, xoa nhẹ đầu Bảo Bình.
– Anh sẽ luôn ở bên em… Được chứ?
Bảo Bình cười.
– Anh nhớ đấy!
Bạch Dương hôn nhẹ lên trán Bảo Bình.
– Ngủ ngon, anh yêu em… Bảo Bình của anh…!
Bảo Bình mỉm cười.
– Em cũng yêu anh…!
Rồi đôi mắt cô từ từ khép lại.
Sáng hôm sau, Bảo Bình từ từ mở mắt ra, trước mắt cô bây giờ là người mà cô yêu nhất.
– Bạch Dương…
Nghe tiếng cô, Bạch Dương bật dậy, mắt nhắm mắt mở ngáp.
– Ừ… Em dậy rồi à…
Cậu dụi dụi mắt, nói.
– Em có đói không? Anh mua gì cho em nhé?
Bảo Bình mỉm cười.
– Bạch Dương mua cái gì em cũng ăn hết!
Bạch Dương cười.
– Được rồi… Đợi anh một lát anh quay lại ngay…!
Bảo Bình gật đầu.
– Ừm!
Bạch Dương vẫy vẫy Bảo Bình rồi chạy đi mua đồ ăn.
Ngồi trên giường bệnh, Bảo Bình nghe tiếng chạy của Bạch Dương từ ngoài cửa vọng vào thì mỉm cười hạnh phúc.
Chưa đầy 2′ sau…
Bạch Dương mở cửa phòng của Bảo Bình ra, thở hổn hển, trên trán đầy mồ hôi.
Bảo Bình đang đọc mấy quyển sách mà Bạch Dương mang cho cô, nghe tiếng mở cửa, quay ra thấy Bạch Dương thì cô ngạc nhiên.
– Bạch Dương! Sao anh đi nhanh vậy? Làm em giật cả mình…!
Bạch Dương đặt túi đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường Bảo Bình, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Bạch Dương thở hổn hển, nói.
– Hộc… Hộc… Vì em… Anh đi nhanh nữa cũng không sao hết!… Hộc… Hộc…
Bảo Bình cảm động, lấy một chiếc khăn lau mồ hôi trên mặt Bạch Dương.
– Cảm ơn anh nhiều..!
Bạch Dương cười.
– Anh làm thế này vì anh yêu em… Bảo Bình của anh…
Bảo Bình ôm chầm lấy Bạch Dương.
– Em cũng yêu anh!
( Cốc! Cốc!)
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Bạch Dương ra mở cửa thì thấy bác quản gia nhà mình.
– Cậu chủ! Tôi đã mang đến thứ cậu yêu cầu rồi đây ạ!
Bạch Dương nhận lấy chiếc hộp từ tay bác quản gia rồi đóng cửa, đi vào phòng.
– Bảo Bình! Anh có cái này cho em này!
Bảo Bình tò mò.
– Cái gì đấy anh?
Bạch Dương nói.
– Em đưa tay cho anh…
Bảo Bình đưa tay ra, Bạch Dương lấy từ trong hộp ra một chiếc nhẫn và đeo vào ngón giữa của Bảo Bình.
Bảo Bình thích thú soi đi soi lại chiếc nhẫn.
Bạch Dương hỏi.
– Em có thích nó không?
Bảo Bình gật đầu lia lịa.
– Em thích nó lắm! Rất rất thích luôn đó!
Bạch Dương nói.
– Trên chiếc nhẫn có khắc tên em và anh đấy, em nhìn đi!
Bảo Bình nhìn kĩ thì thấy có một dòng chữ nhỏ bên trên.
‘ Bảo Bình ️ Bạch Dương ‘
Bảo Bình sung sướng.
– Em yêu chiếc nhẫn này quá đi!
Bạch Dương nhìn cô phì cười.
Cậu giơ tay mình lên.
– Anh cũng có một cái, là đồ đôi đó, em thích không?
Bảo Bình gật đầu.
– Em thích lắm! Em yêu anh Bạch Dương!
Bạch Dương ôm Bảo Bình vào lòng.
– Anh cũng yêu em!
Bảo Bình nhìn kĩ thì thấy có một dòng chữ nhỏ bên trên.
‘ Bảo Bình ️ Bạch Dương ‘
Bảo Bình sung sướng.
– Em yêu chiếc nhẫn này quá đi!
Bạch Dương nhìn cô phì cười.
Cậu giơ tay mình lên.
– Anh cũng có một cái, là đồ đôi đó, em thích không?
Bảo Bình gật đầu.
– Em thích lắm! Em yêu anh Bạch Dương!
Bạch Dương ôm Bảo Bình vào lòng.
– Anh cũng yêu em!
—–
Sáng ngày hôm sau…
Bảo Bình mở mắt ra, xung quanh là một màu trắng.
Cô đang nhìn quanh phòng thì thấy có ai đó đang nằm ngủ trên chiếc ghế cạnh giường.
Cô nheo mắt lại, nhìn kĩ mới thấy đó là Bạch Dương.
Cô nở nụ cười hạnh phúc.
Bạch Dương cũng từ từ mở mắt ra, ngáp một cái. Thấy Bảo Bình đã dậy từ lúc nào, cậu cuống lên.
– Bảo Bình! Em dậy từ khi nào thế? Sao không gọi anh dậy???
Bảo Bình cười, nói.
– Em mới dậy thôi!
Bảo Bình nũng nịu.
– Anh à~! Em đói…
Bạch Dương ngay lập tức rút điện thoại từ trong túi ra gọi cho bác quản gia.
-” Cậu chủ…”
– Bác Trương! Bác bảo với đầu bếp nấu tất cả những gì có trong tủ nhà mình mang đến đây cho cháu!
-” À… Dạ… Vâng thưa cậu chủ…. Tôi mang đến ngay đây ạ!”
Khoảng 5’ sau, bác quản gia mang đồ ăn tới, còn có cả mở người làm đằng sau bê đồ nữa.
Bạch Dương mở chỗ đồ ăn ra, mùi thơm ngào ngạt bay ra từ chỗ đồ ăn.
Bạch Dương lấy thìa đưa đến tận miệng cho cô.
Bên ngoài cửa, mấy cô y tá trẻ cứ đứng thập thò trước cửa nhòm trộm Bạch Dương.
– Cái em trai kia đẹp trai nhỉ?
– Có được người yêu thế chắc sướng lắm.
– Hình như ban nãy còn có cả mớ người làm của cậu ta mang đồ ăn đến cơ….
– Giàu sướng thật!
– Tớ đây chỉ ước mơ được một ngày giống em gái kia thôi… Có zai đẹp bên cạnh phục vụ tận tình như thế thì còn gì bằng…
Bên ngoài mấy cô y tá cứ bàn tán.
Bảo Bình được Bạch Dương đút cho từng miếng thì ngoan ngoãn ăn.
Bảo Bình chỉ chỉ vào cái đùi gà trong hộp.
– Em muốn gà!
Bạch Dương lấy nó ra trước mặt cô.
– Của em đây!
Bảo Bình không ăn, cứ nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương hỏi.
– Sao em không ăn?
Bảo Bình không nói gì, cứ tiếp tục nhìn Bạch Dương.
-…
Bạch Dương hỏi.
– Hay là… Em muốn anh xé gà cho em à?
Bảo Bình như vớ được vàng, gật đầu lia lịa.
Cô há sẵn mồm ra đợi Bạch Dương.
Bạch Dương được sung sướng từ bé, chưa phải tự xé đồ ăn hay lọc xương cả nên bóc có hơi khó khăn.
Bạch Dương không ngại tay dính mỡ mà bóc cho Bảo Bình.
– Nào! Há mồm to ra! Aaaa!
Bảo Bình há to mồm ra, ngậm lấy luôn cả ngón tay Bạch Dương. Nhai nhai như ăn thịt.
Bạch Dương cười.
– Nhả tay anh ra đi nào…!
Bảo Bình nhả tay cậu ra, cười.
– Cho anh biết tay! Ai bảo mãi không xé xong miếng gà…
( Cộc! Cộc!)
Lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
– Mời vào!
Bảo Bình nói.
Cửa mở ra, cả 10 đứa bạn ùa vào. Mấy đứa con gái xông vào, chạy thẳng tới giường Bảo Bình.
– Bảo Bình!!!! Cậu không sao chứ?!!!
Kim Ngưu rơm rớm nước mắt.
– Cậu có mệt không?
Nhân Mã lo lắng.
– Nghe tin cậu nhập viện, cả lũ trốn học chạy hết đến đây đấy!
Song Ngư nói.
Bảo Bình hơi sợ, bàn tay nắm chặt tay Bạch Dương.
– À… Các cậu… Là ai thế…?
Mọi người nghe thì sốc không nói được gì.
Kim Ngưu nắm lấy hai vai Bảo Bình.
– Cái gì???? Cậu không nhớ bọn tớ là ai sao??
Bảo Bình sợ hãi, trốn sau lưng Bạch Dương.
– Dương…
Xử Nữ quay sang hỏi Bạch Dương.
– Bạch Dương! Chuyện này là sao???
Bạch Dương thở dài, quay sang với Bảo Bình.
– Anh ra ngoài một lát, anh quay lại ngay…
Bảo Bình gật đầu.
Bạch Dương bị mọi người lôi ra ngoài tra hỏi.
Bạch Dương giọng hơi khổ sở kể lại.
– … Và bây giờ Bảo Bình bị mất trí nhớ, ngoài tớ ra cậu ấy không nhớ được ai…
Mọi người nghe xong thì thở dài.
Trong lúc mọi người đang rất buồn thì Kim Ngưu động viên.
– Này! Các cậu cũng đừng buồn quá! Bảo Bình sẽ nhớ lại được mà! Chắc chắn đó! Nếu cậu ấy không nhớ được, bọn mình sẽ giới thiệu bản thân mình lại với Bảo Bình!
Mọi người được Kim Ngưu động viên thì cũng đỡ lo hơn.
Rồi mọi người lại vào phòng Bảo Bình.
Thiên Yết và Kim Ngưu tiến đến gần giường Bảo Bình.
Bảo Bình hơi run, bám chặt tay áo Bạch Dương.
– Không sao đâu… Họ là bạn em đó…
Kim Ngưu chỉ vào mình, mỉm cười.
– Chào Bảo Bình! Để tớ tự giới thiệu! Tớ là Kim Ngưu, bạn cùng lớp với cậu! Và mấy bạn này cũng học cùng lớp với cậu!
Rồi cô chỉ vào Thiên Yết, rồi những người khác.
– Đầu tiên! Đây là Thiên Yết, bạn trai tớ! Rồi đến Song Ngư, Thiên Bình, Xử Nữ, Ma Kết, Song Tử, Nhân Mã, Sư Tử và kia là Cự Giải!
Bảo Bình cúi đầu chào.
– Chào các cậu… Rất vui được làm quen…
Cả ngày hôm đó, Bảo Bình đã quen hơn với mọi người.
Cô không sợ nữa và nói chuyện rất vui vẻ với mọi người.
Tối đến…
Bạch Dương đắp chăn cho Bảo Bình.
– Hôm nay em vui chứ?
Bảo Bình gật đầu.
– Em vui lắm!
Bạch Dương xoa nhẹ đầu Bảo Bình rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
– Ngày mai xuất viện rồi đấy, ngủ sớm đi… Mai chúng ta về nhà!
Tối đến…
Bạch Dương đắp chăn cho Bảo Bình.
– Hôm nay em vui chứ?
Bảo Bình gật đầu.
– Em vui lắm!
Bạch Dương xoa nhẹ đầu Bảo Bình rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
– Ngày mai xuất viện rồi đấy, ngủ sớm đi… Mai chúng ta về nhà!
Sáng ngày hôm sau…
Bạch Dương dậy sớm giúp Bảo Bình chuẩn bị đồ mang về.
Tại Bạch Gia…
Bảo Bình được Bạch Dương đưa đến trước cửa một phòng riêng.
Bạch Dương lấy tay bịt mắt Bảo Bình lại đưa vào trong phòng.
(Cạch!)
Cánh cửa được mở ra, Bạch Dương bỏ tay ra.
– Woa!!! Đẹp quá đi!!!
Bảo Bình sung sướng ngắm căn phòng.
Trên tường có một khung ảnh, Bảo Bình tiến đến gần để nhìn rõ hơn.
Nhìn thấy một bé trai đứng cạnh một bé gái thì cô cười.
Nhìn sang khung hình bên cạnh, thấy ảnh của cô và Bạch Dương thì cô thấy đầu hơi khó chịu.
Bạch Dương tiến đến và nói.
– Ảnh của chúng ta đấy!
Bảo Bình không trả lời, cô thấy choáng váng.
-…
Bạch Dương lo lắng.
– Bảo Bình!!! Này!!! Em không sao chứ?!!!
Bảo Bình ngất đi.
Bạch Dương hoảng hốt, mặt tái mét.
– Này!!!!
Bạch Dương bế cô đặt lên giường, gọi một vị bác sĩ tới để kiểm tra.
– Vị tiểu thư này không có vẫn đề gì đâu, thưa thiếu gia. Nhưng sức khoẻ thì vẫn chưa phục hồi hẳn nên thiếu gia hãy để ý hơn đến sức khoẻ của tiểu thư.
Vị bác sĩ thu dọn đồ nghề, nói.
Bạch Dương nói.
– Được rồi.
Chiều hôm đó,…
Bảo Bình mở mắt ra, đầu cô đau như 乃úa bổ. Cô lấy tay xoa hai bên thái dương.
Bất chợt, toàn bộ kí ức của cô ùa về.
(Cạch!)
Cánh cửa phòng mở ra, Bạch Dương bước vào, trên tay bê một bát cháo.
– Em dậy rồi à? Anh làm cháo cho em này!
Bạch Dương tiến đến bên giường, xúc một thìa cháo đưa lên tận miệng cho cô.
Bảo Bình để ý kĩ thì thấy trên tay Bạch Dương có đầy các vết xước rồi vết bỏng.
” Anh ấy làm vậy vì mình sao…?”
Cô há mồm ra ăn thìa cháo đó.
Dù không được ngon lắm nhưng cô vẫn rất thích, vì Bạch Dương đã làm cho cô.
Ăn xong, Bạch Dương dẫn Bảo Bình ra ngoài vườn hít thở không khí trong lành.
Tối đến…
Bố mẹ và anh Bảo Bình đến Bạch gia thăm Bảo Bình.
Cả bố mẹ Bạch Dương cũng ngồi ở đó tiếp bố mẹ Bảo Bình.
Thấy cô vui vẻ trở lại họ cũng bớt lo lắng phần nào.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ Bạch Dương đứng dậy, nói với bố mẹ Bảo Bình với giọng nghiêm túc.
– Cô, chú! Hãy gả Bảo Bình cho cháu!!!
Cả nhà Bảo Bình lẫn bố mẹ Bạch Dương đều đứng hình.
Bạch Dương nói tiếp.
– Tuy không phải bây giờ nhưng sau khi tốt nghiệp đại học!
Bố mẹ Bảo Bình nhìn nhau, suy nghĩ một lát rồi nói.
– Được!
Bạch Dương quay sang, nhìn Bảo Bình.
– Gả cho anh… Được không?
Bảo Bình vẫn chưa hoàn hồn, đỏ mặt, khẽ gật đầu.
– Ukm…
Bạch Dương lấy từ trong túi áo ra một hộp nhẫn, đeo vào bàn tay trái của cô.
Bố mẹ Bạch Dương thấy thế cũng vui mừng không kém. Con trai của họ đã trưởng thành thật rồi.
Khi nhà Bảo Bình về hết rồi, mọi người gần như đã đi ngủ hết.
Bảo Bình trằn trọc, nằm trên giường, cô nhìn thật lâu trước nhẫn trên tay.
Bảo Bình ngồi dậy đi đến đứng trước cửa phòng Bạch Dương, gõ cửa.
(Cốc! Cốc! Cốc!)
Tiếng nói quen thuộc của Bạch Dương vọng ra.
– Mời vào!
Bảo Bình mở cửa.
Bên trong, Bạch Dương ngồi trên giường, mái tóc vẫn còn vương vài giọt nước, tay cầm một chiếc khăn lau tóc.
” Cậu ấy vừa tắm xong sao? Bạch Dương đẹp zai quá đi…”
Trong lúc Bảo Bình vẫn còn đang mê mẩn vẻ đẹp của Bạch Dương thì cậu nhìn lên, cười.
– Bảo Bình à! Có chuyện gì sao em?
Bảo Bình ấp úng.
– À… Thì… Bạch Dương nè…
Bạch Dương nói.
– Sao em?
Bảo Bình hỏi.
– Anh có chắc chắn muốn chọn em không?
Bạch Dương đứng dậy tiến về phía cô, đặt lên bờ môi cô một nụ hôn, nói.
– Anh chắc chắn! Em không muốn gả cho anh sao?
Bảo Bình vội lắc đầu.
– Có! Em có muốn! Nhưng mà… Em chỉ thấy hơi lạ… Anh hôm trước còn…
Biết mình lỡ lời, Bảo Bình lấy tay che miệng lại.
Bạch Dương cau mày.
– Em… Nhớ lại rồi?
Bảo Bình không nói gì.
Bạch Dương tiến đến chỗ cô, cười gian tà, nói.
– Em dám giấu anh… Anh nên phạt em thế nào đây?
Bảo Bình bắt đầu hơi run, cô làm nũng.
Cô ôm lấy cánh tay Bạch Dương, dụi dụi vào người cậu, nói.
– Anh à~! Anh đừng phạt em…được không?
Bạch Dương đành buông νũ кнí xin hàng. Nhìn dáng vẻ này của Bảo Bình làm cậu thật không nỡ ra tay.
Bạch Dương nói.
– Anh đến chịu em luôn rôi đấy… Thôi… Đi ngủ đi… Mai đi học…
Bảo Bình gật đầu, chúc Bạch Dương ngủ ngon rồi về phòng đi ngủ.