Tại chap trước Au chưa giải thích rõ, bây giờ Au sẽ giới thiệu những NV mới nhé! ^^
Hai NV này giới thiệu còn dài dòng hơn cả NV chính nên mn thông cảm nhé! *^^*
1/ Anna
Tuổi : 16
Anna vừa là bạn thời thơ ấu vừa là người hầu và là vệ sĩ của Thiên An. Bố Anna vừa là bạn vừa thư ký của bố Thiên An.
Xinh, thuộc dạng hot girl.
Giỏi karate, (Nhưng rất tiếc là không thắng nổi người của Yết) dùng súng thông thạo. Luôn luôn ở bên giúp đỡ cô chủ.
Có sở thích chế tạo νũ кнí và pha chế thuốc độc.
(Au: Sở thích thú vị ghê ta -_-, phải học tập mới được)
2/ Thiên An
Tuổi: 17
Là em họ của Yết. Cô yêu Yết từ nhỏ và luôn dùng mọi thủ đoạn để có được Yết. Là một con người mưu mô, xảo quyệt và hay ghen.
Coi Anna là em gái và luôn nhờ Anna làm nhiều việc.
Tình cảm giữa Yết và cô chỉ là tình cảm anh em nhưng cô luôn cho rằng Yết thực sự yêu mình và luôn nghĩ người yêu Yết, Ngưu đã ςướק Yết đi từ cô.
——-
Tại biệt thự Scorpio…
Yết ra lệnh cho những người mặc áo đen.
– Người đâu! Đi bắt con Thiên An về đây cho tao!
Lúc đó một giọng nói vang lên.
– Đợi đã!!!!
Anna cúi gập người xuống cầu xin.
– Tôi xin cậu, hãy tha cho cô chủ… Ngàn lần van xin cậu… Hãy tha cho cô chủ một con đường sống… Cậu Gi*t tôi cũng được, chỉ cầu xin cậu hãy tha cho cô chủ… Ngàn lần van xin cậu…
Yết cười lạnh.
– Hừ! Vì sao tôi lại phải nghe cô nhỉ? Tôi có thể tha được nếu cô ᴆụng vào những người khác nhưng cô đã ᴆụng tới danh giới cuối cùng của tôi, đó là người tôi yêu nhất nên cô ta sẽ phải chịu hậu quả vì dám ᴆụng vào người yêu tôi.
Anna cầu xin.
– Van cậu… Hãy cho tôi ૮ɦếƭ thay cô chủ… Hãy cho cô chủ một con đường sống…
Yết nghĩ một lát rồi nói.
– Cô muốn ૮ɦếƭ thay cô chủ đúng không?
Anna nuốt nước bọt, giọng run run.
– Đúng! Thì sao?
Yết cười.
– Nếu cô muốn ૮ɦếƭ thay cô ta thì được thôi! Tôi sẽ cho cô toại nguyện. Tôi sẽ cho cô chịu hình phạt mà đáng ra cô ta phải nhận. Lúc đó đừng có hối hận.
Anna quả quyết.
– Được bảo vệ cô chủ là điều mà tôi muốn làm!
Yết cười lạnh.
– Được lắm! Rất khí phách! Tôi sẽ cho cô ૮ɦếƭ một cách đẹp mắt!
Anna mặt trắng bệch, cắt không một giọt máu.
Nói rồi Yết cho người mang ra một thứ gì đó.
– Mang ” thứ đó ” ra đây!
Mấy người áo đen đi lấy ngay lập tức.
– Dạ!
Một lát sau, họ mang ra một chiếc hòm lớn và mở nó ra.
Bên trong là đủ các loại viên con nhộng đủ màu, không cần hỏi cũng biết là thứ thuốc gì đó mà tổ chức chế tạo ra.
Mặt Anna trắng bệch, cô ta ngày càng run lẩy bẩy.
Càng nhìn càng thấy cô ta giống một cái xác khô, không chút huyết sắc.
Yết cho người giữ cô ta.
– Bỏ ta ra!!! Bỏ ra!!!
Anna gào thét vùng vẫy.
Yết mặt vẫn lạnh như không, vỗ tay một cái.
Mấy người mặc áo đen cho một viên con nhộng vào mồm Anna và bắt cô nuốt nó.
Người Anna nóng bừng, cả người nóng như lửa đốt. Cảm giác như có cả đàn kiến đang bò trên người cô. Cô gào thét thảm thiết vang căn phòng.
Yết cho người bịt miệng cô lại để cô không hét được rồi nhốt vào ngục nơi có cả một mớ xác ૮ɦếƭ mục nát chất thành đống.
Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuân mặt trái xoan.
– Ta hận ngươi!!!!!!
Tiếng hét thất thanh của cô vang cả căn hầm tăm tối.
—— Hết phần kinh dị ——-
Sáng hôm sau…
Ngồi trên một chiếc ghế sofa dài, một cô gái đang ngồi sơn móng tay, khoé môi hơi nhếch lên.
(Reeng! )
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên. Cô ta có linh cảm chẳng lành, nhấc điện thoại lên.
– Alo?
-” Cô chủ Thiên An, là tôi, thư ký Lam đây ạ!”
– À, cô ạ? Có chuyện gì không cô?
– “Cô chủ… Anna… Con bé…”
– Anna làm sao ạ?
– ” Nó… Con bé… Nó mất rồi…”
– Không thể nào… Cô đừng có đùa…
– ” Hic… Hic… Nó có viết một lá thư nhỏ cho cô… Trong đó viết “Cô chủ hãy đi đi, đừng ở đây nữa, người đó đã biết hết rồi. Tôi thấy thật may vì đã ૮ɦếƭ thay cô chủ… Bye bye… Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại…””
-…
-…
Cô gái đó dập máy, mặt trắng bệch. Cô ta ra máy bay về thẳng Mỹ.
—-
Sáng hôm sau…
Yết lên lớp, khuân mặt lại tươi vui trở lại. Cậu giờ lại như Yết của mọi ngày, không còn như Yết của ngày hôm qua nữa…
Ngồi trong phòng, Bảo Bình bước ra khỏi buồng tắm.
Đến bàn học, cô cầm chiếc chiếc vòng cổ hình cỏ bốn lá trong tay, giọt nước mắt trào ra.
– Đã 13 năm rồi nhỉ… Chồng iu…
Khoé môi cô hơi nhếch lên.
—- Flashback ——-
13 năm trước…
Trên một cánh đồng hoa bát ngát, tiếng trẻ con nô đùa vang cả cánh đồng. Có hai đứa bé, một nam và một nữ.
Hai đứa bé chơi rất thân với nhau, luôn quấn lấy nhau.
Nhà hai đứa ở rất gần nhau. Chúng chơi luôn luôn với nhau mỗi buổi chiều.
– Hahaha! Bắt tớ đi! Bé lùn! Bắt tớ đi! Đố cậu bắt được đấy!
Đứa con trai chạy trước, vừa chạy vừa nói.
– Này! Không được gọi tớ là bé lùn! Cậu cứ đợi đấy! Tớ sẽ bắt được cậu!!!
Đứa con gái nói.
Cậu bé ấy dừng lại, cười nham hiểm.
– Thế thì gọi tớ là chồng iu đi, tớ không gọi cậu là bé lùn nữa, tớ gọi cậu là vợ iu.
(Au: Chậc chậc… Trẻ con thời nay thật là…)
Cô bé ấy không hiểu lắm nên cứ gọi thử.
– Chồng iu?
Cậu bé cười toe.
– Đúng rồi đấy!
Hai đứa bé cứ đuổi nhau trên cánh đồng.
Bỗng…
(Bụp!)
(Oặch!)
Cô bé ấy bị trượt chân và ngã phịch xuống đất, đầu gối cô bé sưng tím cả lên.
Cô bé ấy khóc oà lên.
– Waaaaaaa!!!!!
Cậu bé hoảng hốt chạy lại.
– Vợ iu có làm sao không?
Cô bé mếu máo.
– Đau…
Cậu bé thổi nhẹ lên chân cô bé.
– Phù… Phù… Ngoan nào, chồng thương…
Cô bé nín khóc, nhìn “chồng iu” rồi cười toe.
– Chồng iu giỏi thật đấy! Sau này chồng iu trở thành bác sĩ đi!
Cậu bé thấy cô bé đã nín khóc, nhìn cô và mỉm cười.
– Ừ! Sau này chồng iu sẽ làm bác sĩ và cưới vợ iu! Thế rồi sau này vợ iu sẽ không sợ bị ốm nữa!
Cô bé ôm chầm lấy cậu bé.
– Vợ yêu chồng!
Vào một buổi chiều…
Cậu bé hẹn gặp cô bé dưới một gốc cây.
– Vợ iu nè… Có lẽ sắp tới vợ sẽ không gặp được chồng rồi… Chồng xin lỗi vì không thể ở bên vợ nhiều hơn… Xin lỗi vợ…
Cô bé hoảng hốt.
– Hể! Vì sao?
Cậu bé buồn rượi.
– Gia đình chồng phải chuyển nhà đi chỗ khác…
Cô bé đứng người.
– Không…
Cô bé lao vào ôm chầm lấy cậu bé, khóc nức nở.
– Vợ sẽ nhớ chồng lắm! Vợ không muốn xa chồng đâu…
Cậu bé lấy ra trong túi một chiếc vòng cổ hình cỏ bốn lá ra, đeo vào cổ cô bé.
– Sau này nhất định chúng ta sẽ gặp lại. Nhất định là thế!
Cô bé gật đầu.
– Ừ! Vợ sẽ đi tìm chồng!
Thế rồi hai đứa bé mỗi người một nơi.
—– End Flashback——-
Bảo Bình đặt chiếc vòng xuống bàn, cầm chiếc ảnh lên, ôm chặt vào lòng.
– Chồng à… Vợ nhớ chồng… Vợ xin lỗi… Là vợ không tốt… Vợ luôn tự nhủ rằng mình chỉ có chồng, chỉ mình chồng… Vì sao vợ lại thích người khác… Tha cho vợ…
Vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời…
Tại nhà Bảo Bình…
(Reeeng!)
Chiếc đồng hồ báo thức trên bàn Bảo Bình kêu lên.
– Ưm…
Cô khẽ “ưm” một tiếng rồi quay đi nhưng tiếng đồng hồ vẫn kêu.
Cô lấy gối bịt tai lại, trở mình nhưng cái đồng hồ ૮ɦếƭ tiệt ấy vẫn kêu không ngừng nghỉ.
Bảo Bình với tay ra hất bay cái đồng hồ đáng thương xuống đất rồi ngủ tiếp.
30′ sau…
Bảo Bình vươn vai với lấy cái điện thoại bên cạnh cái đồng hồ và nhìn giờ.
Một tiếng hét thất thanh vang ra từ phòng của Bảo Bình.
– ૮ɦếƭ toi rồi!!!!!!9’40 rồi!!!! Oimeoi!!!!! ૮ɦếƭ thật rồi!!!!
Cô bật ngay dậy rồi chạy thẳng vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
Bảo Bình hôm nay diện cả cây hồng nhạt.
Cô liếc qua cái bàn học và nhìn thấy chiếc vòng cổ trên bàn, cô nhấc nó lên rồi đeo vào cổ
Cô ngắm mình trước gương mấy phút rồi mới chịu bước ra khỏi phòng.
Xuống dưới nhà cô chỉ kịp chào bố mẹ qua loa rồi phi như bay ra khỏi nhà.
– Bye bye bố mẹ! Con đi đây!
(Rầm! )
Cái cửa bị đóng một cách không thương tiếc.
Cô leo lên chiếc taxi, rồi nói với ông tài xế.
– Bác ơi!!! Cho cháu tới số XXX đừng YY với ạ!!! Nhanh lên giùm cháu, cháu đến muộn là ૮ɦếƭ chắc đấy ạ!!!
20′ sau…
Tại một tiệm bánh nhỏ, có một người con trai cực kì đẹp zai, khuân mặt hơi lạnh lùng.
Có mấy cô gái đẩy mạnh một cô gái khác đến đi gần để làm quen.
– Này tớ cũng xấu hổ lắm chứ bộ!!! Thôi tha cho tớ đi mà!!!
Cô ta đỏ mặt quay lại chỗ đám bạn.
– Cứ đi đi! Có bọn này yểm trợ!!!
Cô gái kia tiến đến gần bàn của cậu con trai kia và nói.
– Anh ơi cho em xin số điện…
Cô gái kia chưa kịp hết câu thì người con trai kia quay ra làm cô gái kia khi*p vía.
(Ám khí nồng nặc)
Xung quanh cậu con trai đó toả ra cả mớ ám khí, lạnh lùng nói một chữ làm cô gái kia đứng hình.
– Cút!
Cô ta nghe vậy sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cắt không một giọt máu.
Cả mấy cô gái khác đang đứng ở kia cũng khi*p vía lôi người con gái đang đứng hình ở kia đi.
Sau khi người con gái kia đi rồi, người con trai mới làu bàu.
– Cái con nhợn Bảo Bình làm gì mà lâu thế không biết? Trễ hẹn một tiếng rồi.
(Au: Chắc ai cũng biết đó là ai rùi đúng k? Bạch Dương đó!)
Đúng lúc đó…
(Cạch!)
Cửa tiệm bánh mở ra một cô gái mặc một chiếc váy hồng nhạt chạy đến bàn của Bạch Dương.
– Xin lỗi nha! Hôm nay tớ dậy muộn! Hihi!
Bạch Dương thở dài.
– Haiz… Cậu cũng thật là… Thôi, ngồi xuống đi Bảo Bình.
Bảo Bình ngồi xuống bên cạnh Bạch Dương. Vừa ngồi xuống cô đã có cảm giác là có cả mớ một ánh mắt như muốn Gi*t người nhìn vào mình làm cô cảm thấy ớn lạnh.
Mặc kệ, cô gọi đồ uống thản nhiên như không.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì Bạch Dương nhìn xuống cổ của Bảo Bình.
Cậu giật mình, lẽ nào…
Nhưng càng nhìn càng thấy giống nó, sợi dây chuyền đó.
– Bảo Bình, tớ mượn sợi dây chuyền đó được không?
Bạch Dương nói.
– Được thôi nhưng mà cấm làm nó xước đấy!
Bạch Dương cầm lấy sợi dây chuyền của Bảo Bình lên và lật nó lại đằng sau.
Trên đó có dòng chữ
” Forever BD’s”
Bạch Dương đứng hình ngay tại đó.
– Bảo Bình… Lẽ nào là em…?
Bảo Bình ngẩn ngơ.
– Lẽ nào cái gì c…này!!!
Chưa kịp hết câu, Bảo Bình đã bị Bạch Dương ôm chặt vào lòng.
– Vợ yêu…