Sáng sớm Âu Dương Nguỵ tự tay làm một nồi súp canh tổ yến đem cho Hà Y Mễ, hắn có việc quan trọng cần phải giải quyết, trước khi đi liền hôn nhẹ lên trán cô một cái, đôi mắt hướng về cô tràn đầy yêu thương.
" Phu nhân à, mau ăn sớm ra viện còn có bất ngờ cho em. "
Hà Y Mễ phì cười một cái, rồi gật nhẹ đầu, hiện giờ hắn thương yêu cô đến vậy, tất nhiên không khỏi hạnh phúc mà nhảy nhót trong lòng. Hắn đi rồi, Hà Y Mễ nhìn ra ngoài cửa sổ, đã gần sang xuân rồi, cũng đã gần hết 100 ngày trong hợp đồng.
Lẽ nào, phải xa nhau thật sao, còn đứa trẻ làm sao? Không lẽ hắn yêu thương như vậy chỉ để sau này chờ cô sinh ra rồi ôm đứa trẻ đi? Hà Y Mễ có chút buồn cười trong lòng, chắc là cô nghĩ hơi nhiều rồi.
Âu Dương Nguỵ thẳng xe chạy tới biệt viện Chiêu Gia, hắn không gấp cũng không vội, từ tốn bước vào. Nhìn thấy hai vị Chiêu Tổng cùng Chiêu Phu Nhân có chút ngơ ngác, Âu Dương Nguỵ bật cười.
" Hai vị, sợ rằng sau việc này, sẽ kinh động đến hai người rồi. "
Hắn không nói nhiều lời, cùng Dạ Đường tiến thẳng vào bên trong. Hướng đến gian phòng xây theo kiểu Nhật mà đi tới. Người bên trong phòng, bà ta cũng không vội vã, ngồi thưởng trà chờ con ác quỷ kia tìm đến.
Nhanh vậy sao? Nhưng để tôi xem cậu làm được gì.
" Chiêu lão phu nhân, lâu ngày rồi không gặp. " Hắn không đợi cho phép đã đi vào bên trong, tuỳ tiện thả người lên ghế tựa trước mặt bà ta.
" Cái danh lão phu nhân này, chắc sắp mất rôi, phải không bà Tần Thư Diệp? "
Bà ta không chút gợn sóng trong lòng, chậm rãi nâng tách trà nhấm một ít. " Ý cậu là sao Âu Dương Tổng? "
Hắn trên môi liền cong môi cười, chất giọng thâm trầm lên tiếng.
" Vào đây đi. " đợi cánh cửa phòng mở ra, ngay cả bà ta cũng không ngờ, Âu Dương Nguỵ có thể tìm được người này.
" Cậu...? "
" Tôi không nghĩ là bà trốn ở đây được bao lâu đâu, thưa bà. "
" Người này là ai, tôi không biết. " Tần Thư Diệp một mực khước từ sự quen biết.
Hắn đem từ giấy khế ước bán thân của Trần Dư khi bán vào Chiêu Gia làm người hầu, cùng một ít đồ trang sức mà bà ta dùng để mua chuộc, ném nó trước mặt bà. Âu Dương Nguỵ nâng người ghé sát mặt bà ta, nụ cười trên môi đầy quỷ dị.
" Vậy thì bà biện hộ về tấm giấy này trên toà đi. À còn nữa, thêm cả một người tên là Trạch Thừa Phong nữa nhé. "
Nói rồi hắn đem tấm giấy cất trở lại, rồi rời khỏi phòng.
Mưu hại Hà Y Mễ? Nửa đời còn lại của bà ở trong tù đi là vừa.
Vài ngày sau khi đơn kiện gửi lên chính quyền, cuối cùng cái ngày này cũng đến. Chiêu Đình Trị bắt buộc phải chấp nhận sự thật ngay trước mắt, người âm mưu Gi*t con gái ông lại chính là mẹ ruột của ông. Chiêu Đình Trị thân ngồi trên ghế khách mời, trong lòng không khỏi phiền não. Bỗng tiếng thẩm phán vang lên.
" Bị cáo Tần Thư Diệp, tội danh bắt cóc trẻ em vào 20 năm trước, lãnh án 20 năm tù, 17 năm sau tiếp tục bắt cóc và có âm mưu mưu hại người khác, lãnh án 40 năm tù. Nhưng bác sĩ có chứng minh bị cáo có vấn đề về tâm thần phân liệt. Thuyên giảm 10 năm tù. Bị cáo có điều gì cần nói hay không? "
Đã ngoài sáu mươi, lãnh án 50 năm tù, bà ta chỉ còn cách đợi chờ cái ૮ɦếƭ trong ngục tù mà thôi.
Đứng trên bục danh bị cáo phạm tội, khẽ cười nhẹ, rồi bất chợt như một người điên chỉ trỏ vào Chiêu Mạn Tuyết cùng Hà Y Mễ mà không ngừng la hét.
" Chiêu gia các người cứ chờ xem có ngày sẽ bị hai con yêu nghiệt khắc tinh này hại ૮ɦếƭ. Ta nói không sai đâu, các người cứ chờ đi. "
Không để bà ta tiếp tục làm ồn, cảnh sát liền giải bà ta đi. Về chuyện bà ta có vấn đề tâm thần phân liệt, vốn dĩ bà ta đã là người mê tín dị đoan. Năm đó lại nghe một vị thầy bói xem rằng hai đứa trẻ sắp ra đời sẽ khắc ૮ɦếƭ cả Chiêu Gia, nên 20 năm trước không thể cùng lúc bắt đi hai đứa, đành vứt một đứa trẻ đi trước, đứa trẻ còn lại 17 năm sau mới bắt đầu ám sát.
Chiêu Đình Trị hắn không nghĩ rằng mẹ mình lại có thể như thế, chỉ vì một câu nói hàm hồ mà nhẫn tâm mưu hại cả hai đứa cháu máu mủ của mình.
Ông chẳng thể nào tin nổi. Và cả những người có mặt trong phòng án, cũng chẳng thể tin được lại tàn nhẫn đến vậy.
Từ ngày kết thúc thẩm án, thấm thoát trôi đi đã 3 tháng sau. Bụng Hà Y Mễ dường như to hơn, nhìn vào trong gương, khuôn mặt kiểu diễm dưới lớp khăn voan trắng, trên thân là một bộ váy cưới tinh khôi.
Hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ của cô và Âu Dương Nguỵ. Trên mặt cô không che được nét cười, sau lưng bỗng vang lên tiếng nói.
" Tiểu Mễ, em sẵn sàng chưa? "
" Chị, em sẵn sàng rồi. Mà bụng chị đang to hơn rõ luôn kìa. "
Chiêu Mạn Tuyết chỉ cười rồi véo má Hà Y Mễ một cái, đứa em gái này của cô, lúc chỉ mới gặp mặt cô đã đúng khi cứu nó, nếu không, sẽ chẳng bao giờ biết được lại tồn tại một người chị em sinh đôi cả. Và cả Vi Túc Anh cũng hấp tấp chạy vào, kéo Hà Y Mễ đi.
" Trời ơi, mau lên, lễ cưới sắp diễn ra rồi, chị Tuyết, ta cũng đi thôi. "
" Được. "
Lễ đường một màu trắng như mơ, chỉ có thảm đỏ trải dài từ bên trong cánh cửa đến vị trí chủ hôn. Từ cuối đường nhìn lên, cô thấy hắn đã đứng chờ trên đó, hôm nay là một bộ vest trắng tinh, gột bỏ đi màu đen tối trên cơ thể hắn, cũng như gột rửa đi tháng này xám xịt của hắn, chỉ vì có cô.
Tiếng nhạc vang lên, cô từ từ bước tới dưới sự dìu dắt của cha, dến trước mặt hắn, cha cô mới nhìn cô một lúc nữa rồi buông tay rời đi, phó thác con gái lại cho Âu Dương Nguỵ.
Trong tiếng nhạc cùng tiếng lời thoại của vị linh mục. Âu Dương Nguỵ cúi xuống gần cô, ôn nhu mà dành cho cô một câu hỏi, một câu hỏi như muốn tự tay bù đắp khoảng trống trong lòng cô, tự tay bảo vệ che chở chu toàn cho cả nửa đời còn lại của cô.
" Hà Y Mễ, em có đồng ý gả cho anh một lần nữa hay không? "
Hà Y Mễ trên mặt chỉ tồn tại mỗi hai chữ hạnh phúc, cười rất rạng rỡ mà trả lời:
" Em đồng ý. "
Hắn ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn lên môi cô trước sự ngỡ ngàng của mọi người, cắt ngang câu nói của vị Linh Mục. Nhưng rồi cả lễ đường vang lên một tràng vỗ tay. Ở phía xa, Tiêu Phong Hàn trên môi cũng chỉ mỉm cười thoả mãn, trông thấy cô có thể hạnh phúc như vậy, hắn cũng an lòng mà rời đi.
Ngày hạnh phúc nhất cuộc đời hắn là ngày chính thức có được cô.
[Hoàn].