Hà Y Mễ bình tĩnh ngồi xuống ghế cử viên, trước mặt cô ngoài Kiều Nhan ra thì còn bốn người giảm khảo khác. Mà người ngồi chính giữa kia, tấm bảng trước mặt anh ta để là " Tổng Giám Đốc - Đông Phương Thiên Ngạo " thế nên cô mới biết tổng tài của tập đoàn SE đích thân đến phỏng vấn. Đông Phương Thiên Ngạo cũng được cho là một đại mỹ nam, có điều so với Âu Dương Nguỵ thì hắn có chút phong lưu, thoải mái hơn. Chỉ cần nhìn sơ qua, Hà Y Mễ cũng có thể đoán được người ngồi đối diện cô cũng thuộc loại cao thủ tình trường.
Không khí trong phòng có chút không đúng cho lắm, ngoài ánh mắt căm ghét của Kiều Nhan, thì một trong bốn vị giám khảo còn lại có chút bất thường. Cụ thể là vị đầu tiên bên tay phải, hắn ta quả thật từ đầu buổi đến giờ chăm chút nhìn cô rất nhiều, khiến cho Hà Y Mễ có chút không tự nhiên mấy. Thôi nhìn thì lại vội vàng nhắn tin với ai đó, theo cô biết giám khảo trong lúc thẩm vấn hầu như là không được động đến điện thoại.
" Thưa ngài, cô ta... "
Kèm một bức ảnh.
Khi người bên kia vừa xem tin nhắn, điện thoại hắn chợt rung lên, vị giám khảo đó phải vội vàng tắt chuông báo đi, hướng đến bốn vị giám khảo còn lại xin phép có công việc cần nghe điện thoại, sau đó gấp rút rời khỏi phòng thẩm vấn.
Thái độ của hắn có chút bất thường, cụ thể thì khá là mờ ám.
Hà Y Mễ cũng không rõ, những vị giám khảo kia không để tâm đến mấy.
Đông Phương Thiên Ngạo nhìn hồ sơ trên bàn, liếc đến dòng chữ họ tên: Hà Y Mễ. Hắn mới ngạc nhiên.
Hoá ra đây là lão bà bà của Đại ca hắn. Không nén được tò mò liền ngẩn đầu nhìn lên, gương mặt cô đập vào mắt hắn chỉ có thể miêu tả hai từ.
Mỹ nhân.
Nhưng mà mỹ nhân này sao lại quen mắt đến thế, Đông Phương Thiên Ngạo lục lọi trong mớ kí ức của mình, chợt một hình ảnh hiện lên trong đầu hắn. Thiếu nữ bị đem đến Phương Dạ Kỳ đấu giá, gương mặt giống hệt nhau.
Thật sự là cô rồi. Vậy đại gia bí ẩn lần đó chính là Âu Dương Nguỵ sao.
Cũng may, hắn không cứng đầu theo tới cùng, không thì chỉ sợ Âu Dương Nguỵ xé xác hắn mất.
Nhưng nhìn kĩ thì, Hà Y Mễ có phần giống Chiêu Mạn Tuyết nhỉ? Không, phải là thật sự quá giống rồi đi?
Lẽ nào Âu Dương Nguỵ bỏ mười vạn mang cô về chỉ vì khuôn mặt này..
Hà Y Mễ chờ được một lúc cũng thấy chột dạ trong lòng, sao lại nhìn cô nhiều như thế. Bộ trên mặt cô dính ghèn à?
" Cô là Hà Y Mễ? "
Bây giờ Đông Phương Thiên Ngạo mới lên tiếng, Hà Y Mễ vì thế cũng hoá được phần nào khó chịu trong lòng cô.
" Vâng, là tôi. "
Không kìm lòng được muốn hỏi một chút về thân thế của chị dâu.
" Sao trong hồ sơ tôi chẳng thấy để thân thế của cô nhỉ? "
Hà Y Mễ có chút vướng mắc, lại không biết nói làm sao.
" Tôi. Không có gia thế. "
Hắn quên mất, là cô nhặt từ Phương Dạ Kỳ về.
" Xem nào, một người có giọng hát mà ngay cả Ngôn Trạch còn phải cật lực lời khen. "
Đông Phương Thiên Ngạo đóng tập hồ sơ lại, hướng về phía cô đan tay lại với nhau mà nở nụ cười: " Được rồi, cô được nhận. "
Hả? Chỉ vậy thôi sao?
" À, miễn cưỡng gương mặt xinh xắn này nên cho thêm 40% qua cửa nữa nhé. "
Nói rồi hắn ta cười phì phì. Hà Y Mễ không thể tin vào tai mình, nó có thể dễ đến vậy sao? Đây là công ty giải trí nằm trong top 10 của Trung Quốc đây sao? Như vậy có phải hơi dễ dãi quá rồi.
Ngay cả Kiều Nhan còn không tin vào mắt cô ta. Liền quay mặt sang, thái độ bất ngờ pha thêm một chút khó tin cùng tức giận.
" Thiên Ngạo, anh, đây là ý gì? "
" Ý gì cần phải nói cho cô? " Đông Phương Thiên Ngạo xưa nay không thích người khác nhúng tay vào quyết định của mình, nhìn Kiều Nhan với ánh mắt sắc lạnh.
" Khoan đã, ai, là ai thẩm vấn đợt thử giọng, tôi không tin cô ta có tài. "
Hà Y Mễ bây giờ mới không nhịn được, thái độ xen lẫn giữa chán ghét, cùng phiền phức, trỏ tay đến vị giám khảo thứ ba, lười nhác nói.
" Là vị này thử giọng cho tôi. "
Ngôn Trạch vẫn không nói gì, Hà Y Mễ quan sát hắn, có lẽ hắn khá là giống Âu Dương Nguỵ, vẫn là chưng ra cái bộ mặt lạnh như tiền.
" Tôi không tin, chắc chắn có nhầm lẫn. " Kiều Nhan gần như tức đến đỉnh điểm, tại sao ngay cả Đông Phương Thiên Ngạo và Ngôn Trạch đều phê cho cô qua cửa. Kiều Nhan nghiến răng dù căm ghét nhưng không thể làm được gì.
" Ý cô là khả năng đánh giá của tôi chưa tới? " Ngôn Trạch hiện giờ mới lên tiếng, xung quanh hắn lan toả hàn khí khiến Kiều Nhan phải lùi một bước.
" Cô Kiều Nhan, nếu cô không phục, tôi cũng không ngại tại đây hát một bản cho cô nghe. "
" Nói láo, là cô ta bám chân Âu Dương Nguỵ nên mới được thế này. Ha, chứ quê mùa, thấp hèn như cô ta làm sao có thể. "
" Này cô, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, cô cũng đừng nên công tư lẫn lộn thế chứ? Mặc dù tôi biết cô rất căm ghét tôi, lí do chắc vì tôi đang yên vị ở cái ghế Âu Dương Phu Nhân mà cô mãi không có được, thế nên cô Kiều à, ếch ngồi ở đâu thì nên ngồi một chỗ ở đó thôi, đừng mơ tưởng xa xôi. "
Đông Phương Thiên Ngạo liền phì cười một cái. Thật không ngờ lão bà của Âu Dương Nguỵ lời lẽ cũng đanh thép lắm. Được, như thế mới xứng đôi với đại ca của hắn. Ngôn Trạch ngồi kế bên, hắn cũng không thái độ gì nhiều, chẳng qua là trong tâm của hắn quả thực đánh giá Hà Y Mễ rất cao.
Còn về Kiều Nhan, cô ta tức đến độ không nói nên lời, hậm hực đập bàn một cái, đá ghế rời đi khỏi vị trí ban giám khảo.
Hà Y Mễ, tôi không tin cô còn có thể giữ bản mặt đắc ý vậy được bao lâu.
" Cô đừng để bụng, Kiều Nhan vốn là thiên kim tiểu thư nuông chiều đến hư rồi. Hi vọng sẽ hợp tác suôn sẻ. " Đông Phương Thiên Ngạo đích thân rời ghế chính, bước đến trước mặt cô đưa tay ra.
Hà Y Mễ đương nhiên hiểu được Đông Phương Thiên Ngạo muốn bắt tay với cô.
Hà Y Mễ liền vui vẻ hợp tác.
Tại Chiêu Gia.
Chiếc Maybach đen bóng đậu trong bãi sân rộng của Chiêu Gia. Dạ Đường rời khỏi ghế lái chính, đi một vòng ra mở cửa sau. Một tay hướng vào cửa nhà Chiêu Gia, một tay còn lại áp lên иgự¢, vô cùng cung kính.
" Âu Dương tiên sinh, mời. "
Không để Âu Dương Ngụy đợi lâu, chủ nhà ngay lập tức ra mặt. Mặc dù Chiêu Gia là một gia tộc lâu đời, nhưng gia chủ đứng trước mặt Âu Dương Nguỵ cũng phải nể hắn 7 phần, chưa nói đến gia tộc Âu Dương đằng sau hắn, chỉ riêng hắn đã có thể một tay che trời được rồi.
" Âu Dương tiên sinh, không biết cơn gió nào đưa cậu đến đây, thật vinh hạnh quá, mời vào "
Gia chủ của Chiêu Gia - Chiêu Đình Trị là một người rất biết lễ nghi, cùng với Chiêu Phu Nhân hiền từ như đức mẹ. Oái ăm vậy mà, cô con gái Chiêu Mạn Tuyết không biết vì sao mất tích gần ba năm nay.
Nói đến Chiêu Gia, phải nói đến danh tộc trà đạo lâu đời, cho đến ngày nay, trà của Chiêu Gia luôn được xếp vào loại thượng hạng. Thời xưa, thì dùng cho vua chúa thưởng thức, thời nay thường dành cho các giới quý tộc đam mê trà đạo. Vì thế ngay cả biệt thự Chiêu Gia cũng xây theo kiểu phong kiến thời xưa của Trung Quốc.
" Chiêu Tổng cũng đừng nên khách sáo như vậy. "
Vào trong biệt thự, một bàn ba người, đứng kế bên Âu Dương Nguỵ là Dạ Đường. Chiêu Đình Trị hôm nay cũng lấy làm lạ chuyện Âu Dương Nguỵ ghé thăm Chiêu Gia.
Chắc hẳn là có chuyện gì đó.
" Nghe bảo hôm nay là ngày giỗ của Chiêu Lão gia thì phải? "
" Đúng rồi, Âu Dương tiên sinh có muốn cùng chúng tôi thắp nén nhang hay không? "
Âu Dương Nguỵ cười lấy lệ một cái, chất giọng vẫn âm trầm, không hề từ chối lời đề nghị của Chiêu Đình Trị.
" Tất nhiên, dù sao lão gia lúc còn sống vẫn là bạn tốt của ông nội mà. "
Trên đường đến phòng thờ, mặc dù nơi này Âu Dương Nguỵ đến cũng không hẳn là ít. Thế nhưng, biệt thự phong cách này làm hắn có phần kiêng nể, yên tĩnh, nhẹ nhàng, không cầu kỳ như các biệt thự Tây Âu, đậm chất Phong kiến Trung Quốc.
Trước mặt hắn chính là tấm ảnh thờ của Chiêu Lão Gia, nụ cười ông vẫn phúc hậu như vậy. Cung kính dâng hương lên lư, Âu Dương Nguỵ dừng lại một chút, như thể đang cầu nguyện điều gì. Một lúc sau, cả ba người mới ra khỏi phòng thờ.
" Mạn Tuyết, Chiêu Tổng cùng Chiêu Phu Nhân có thông tin gì không? "
Nhắc đến Mạn Tuyết, Chiêu phu nhân có chút buồn lòng, nét mặt của bà từ ngày Chiêu Mạn Tuyết mất tích, Chiêu phu nhân đều tiều tuỵ như vậy.
" Chúng tôi không có, từ ngày con bé mất tích, không còn dấu vết gì nữa. "
" Âu Dương tiên sinh, chúng tôi là bậc phụ huynh, há có thể hiểu được cảm xúc của cậu. Chỉ là đã ba năm rồi, cậu cũng đừng nên quá đặt tâm vào nữa, người nên đặt tâm phải là bậc phụ huynh chúng tôi mới phải... "
Chiêu Tổng cũng không kém phần nghẹn ngào, ông biết Âu Dương Nguỵ rất yêu mến con gái của ông, nhưng một người đã không còn tung tích, ông cũng chẳng muốn người còn lại phải đau khổ dài dài.
" Chiêu Tổng đừng lo, tôi có thể tự lo liệu được. Và, Chiêu Tổng cùng phu nhân liệu có thời gian rảnh hay không? Tôi có một điều muốn cho các vị xem. "
" Chúng tôi, nếu Âu Dương tiên sinh đã có lòng, thì thời gian đều phụ thuộc vào cậu cả. "
" Vậy nếu không phiền, tối ngày mai Chiêu tổng cùng phu nhân đến Tưởng Nguyệt Dạ Quán được chứ? "
" Chắc chắn rồi. Hẹn gặp lại cậu. "