" Cạch "
Tiếng cửa phòng đóng lại.
Hà Y Mễ thẫn thờ ngồi cạnh mép giường, không hiểu cô đang buồn gì điều gì. Vì hắn đem Kiều Nhan về? Hay... Vì tâm tư của cô đã hoàn toàn đặt lên người hắn?
Khẽ cong môi cười khổ, vốn dĩ ngay từ đầu đã không nên như thế. Là do Hà Y Mễ cô tự mình đa tình, rồi vướng vào ánh mắt của hắn, vốn dĩ... Không nên rung động trước hắn.
Cô và hắn hoàn toàn không ở cùng một thế giới. Thế giới của hắn là thượng lưu, giàu có, quyền quý, so với kẻ như cô giới hạ lưu cũng không bằng. Không có bất cứ thứ gì thuộc về bản thân cô, ngay cả cơ thể cũng là người của Âu Dương Ngụy, sống ૮ɦếƭ tùy hắn định đoạt.
Không hiểu sao, cảm thấy có chút mặn ở môi, hai hàng lệ lăn dài trên má. Nếu có một điều ước, cô chỉ ước rằng có thể là một người bình thường, an nhiên mà sống, không vướng bận điều gì...
- ---------------
Sáng hôm sau.
Hôm nay không có người hầu, không có Tiểu Nhu, cho nên tất cả công việc trong nhà cô đều phải làm, vì thế đã dậy từ rất sớm.
Dọn dẹp một lúc, canh đồng hồ đúng tám giờ. Quay xuống bếp nấu bữa sáng. Loay hoay một hồi, Hà Y Mễ cũng làm xong, nhẹ nhàng tháo tạp dề màu hường, rồi đem thức ăn bày ra bàn.
Ngước mắt nhìn lên, liền thấy Âu Dương Ngụy nhàn nhã ngồi trước mặt, từ tốn mà nhâm nhi tách trà nóng. Hắn vẫn luôn như vậy, thần thái cao quý, lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy. Âu Dương Ngụy vẫn chăm chú vào tờ báo trên tay, mà không quan tâm xung quanh, không phải không quan tâm. Mà là hắn cố tình không muốn nhìn mặt cô.
- Ngụy... Âu Dương Tổng, Kiều tiểu thư... Cô ấy đã dậy chưa, bữa sáng sẽ nguội mất.
Bây giờ hắn mới chậm rãi động con ngươi ngước lên nhìn cô, đôi mắt hắn như có ma lực thần bí, có thể một nhát liền chèn ép, đè bẹp người khác dưới ánh nhìn của hắn, vừa sắc lạnh thật sự rất đáng sợ. Âu Dương Nguỵ vuốt nhẹ tờ báo, khoé môi mỏng từ tốn cất lên giọng nói trầm mặc.
- Tôi nghĩ là cô hiểu nhiệm vụ của mình?
Vỏn vẹn một câu như vậy, ánh mắt đó liền không nhìn cô nữa mà dán chặt vào tờ báo. Như vậy cũng đã hiểu, tự thân Hà Y Mễ lên phòng của Kiều Nhan. Nắm tay nhỏ cuộn lại khẽ gõ vào mặt cửa, lần thứ nhất không ai trả lời cô, lần thứ hai vẫn là im lặng. Hà Y Mễ kiên nhẫn gõ thêm lần nữa, vẫn chẳng nghe hồi đáp.
" Cô Kiều, Âu Dương Tổng chờ cô dưới sảnh " - Giọng nữ nhỏ nhẹ vọng vào, người bên trong vẫn không đáp lại, Hà Y Mễ chẳng biết làm sao, đứng trước cửa loay hoay một hồi lâu rồi xoay người đi xuống lầu.
" không cần gọi nữa, ngồi xuống đây "
Âu Dương Nguỵ vốn đã kiệm lời, vậy mà mấy ngày nay hắn lại càng lạnh lùng hơn. Thật sự không hiểu cô đã làm gì sai, hay hắn biết là cô có tình cảm? Nhưng chính cô còn chưa xác định rõ ràng thì làm sao hắn biết.
Cô biết chứ, hắn thật sự ở rất rất xa cô, ngay cả có tình cảm với hắn cô còn không dám nghĩ đến. Hà Y Mễ có chút rụt rè kéo ghế ngồi đối diện với hắn, thấp thỏm liếc mắt nhìn hắn. Hắn vẫn như vậy, âm trầm mà cao quý, trời thật sự ưu ái cho hắn chăng? Vừa có sắc vừa có tài, nam nhân mà hàng vạn người ao ước.
Bất chợt đôi mắt hắn ngước lên, Hà Y Mễ hơi giật mình một cái, liền chột dạ mà liếc mắt sang hướng khác, hai gò má cô rất nhanh chóng liền ửng đỏ lên. Không khí đột nhiên im lặng lạ thường, Hà Y Mễ chỉ cúi gầm mặt, chỉ còn tiếng dao nĩa va vào nhau.
Cho đến khi Kiều Nhan từ cầu thang đi xuống, chỉ có tiếng nói của cô ta mới làm phá vỡ đi không khí nặng nề vừa rồi. Hà Y Mễ hướng mắt lên nhìn cô, vội vàng đứng dậy, thanh âm nhỏ khẽ cất lên:
- Kiều tiểu thư chắc cô đói rồi, để tôi chuẩn bị bữa sáng.
Sau đó liền xoay gót rời đi, tâm trạng Hà Y Mễ càng ngày càng trở nên tệ hơn. Tệ là cô lo sợ bản thân sẽ nảy sinh tình cảm với hắn, tệ là tại sao lại nhu nhược như vậy? Cô là Âu Dương Phu Nhân kia mà? Tại sao lại không khác gì người hầu gái. Nhắc đến mới nhớ, Âu Dương Phu Nhân chỉ là trên danh nghĩa, còn bản thân cô, chỉ là một kẻ không cha không mẹ, không nơi nương tựa, tuyệt nhiên chỉ có duy nhất hắn là ân nhân của cô. Vậy mà, sống với ân nhân lại chẳng khác gì cầm tù.
Một cỗ chua xót dấy lên trong tâm trí Hà Y Mễ. Tuyệt đối! Tuyệt đối không để bản thân có tình cảm với hắn.