Từng khoảnh khắcNgày Quý Thành Dương về nước là thứ Năm.
Kỷ Ức ngồi trong lớp học, chỗ ngồi của cô ngay bên cạnh cửa sổ. Cô để chân gần với máy sưởi mà mừng thầm, cũng may năm nay mới mùng Bảy mà đã được dùng lò sưởi rồi, chẳng bù cho mọi năm, mười mấy ngày trước khi chính thức được dùng lò sưởi đều lạnh kinh khủng. Cô sợ anh bị lạnh cóng.
Tâm trạng cô rối bời, suốt cả ngày cứ ngồi lật đi lật lại bài thi môn Toán của mình.
Cô đã xem đi xem lại những bài thi gần đây, thậm chí còn xác nhận kỹ việc tất cả các bài thi đều đạt được điểm số mà anh đề ra.
Ngay khi chuông báo hết giờ vừa vang lên, cô lập tức vơ lấy cặp sách và lao ra khỏi lớp học.
Dọc đường có rất nhiều bạn cùng đoàn nhạc nhìn thấy cô, họ cứ ngỡ rằng cô đang vội chạy đến phòng luyện tập, nào ngờ cô không hề dừng chân mà cứ thế lao thẳng ra khỏi cổng trường. Không phải cuối tuần nên có rất ít xe con đậu ngoài cổng trường, cô rất nhanh chóng nhìn thấy Quý Thành Dương đang đứng bên cạnh chiếc xe đỗ ở phía bên kia đường.
Cô chạy sang chưa kịp đứng vững đã mỉm cười nhìn anh.
Không khống chế được nhịp tim và gương mặt đỏ bừng, thôi xong, cô không thể nào kiềm chế nổi.
Quý Thành Dương mở cánh cửa bên ghế phụ cho cô ngồi lên, rồi vòng sang đầu bên kia để lên xe và đóng cửa lại, “Tóc em dài ra rồi à?” Anh bỗng hỏi.
“Mới dài ra được một chút thôi, nên em lười đi cắt.” Lần gặp lại này, cô chẳng còn dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Thực ra lúc nào tóc cô cũng chỉ dài quá tai một chút, nếu cố gắng thì cũng có thể buộc lên được. Nhưng nếu không buộc lên thì vẫn tiện hơn… Còn lý do vì sao cô phải cố gắng để buộc được một cái đuôi tóc nho nhỏ như thế này chủ yếu là vì cô thường nghe thấy các bạn trong lớp nói rằng: Con trai thích con gái để tóc dài.
Còn Triệu Tiểu Dĩnh cũng từng nói rằng, phải thường xuyên buộc tóc thì tóc mới nhanh dài ra được.
Cho nên cô có thói quen ngày nào cũng buộc tóc lên, chỉ mong khi lên đại học sẽ có mái tóc dài tung bay.
Cô tưởng phải chờ Noãn Noãn, nào ngờ Quý Thành Dương cứ thế lái xe đi luôn.
Đây chính là… món quà đặc biệt đấy ư?
Anh dành cho cô riêng một buổi tối chỉ có hai người?
Quý Thành Dương đưa cô đi ăn, sau đó khi xe đi về phía Nhà hát Triển lãm Bắc Kinh*, anh mới nói với cô rằng, tối nay họ sẽ đi xem một vở ba lê.
*Tên tiếng Anh là Beijing Exhibition Theater được xây dựng năm 1954, là nơi triển lãm cỡ lớn và tổng hợp đầu tiên của Bắc Kinh do Chủ Tịch Mao Trạch Đông đích thân đề tặng tên và Thủ tướng Chu Ân Lai chủ trì cắt băng khánh thành. Nhà hát Triển lãm Bắc Kinh nằm ở khu thương mại sầm uất Tây Trực Môn, vị trí địa lý ưu việt. Là nơi biểu diễn âm nhạc dân gian Trung Quốc, các vở kịch ba lê, nhạc giao hưởng…
Đi được nửa đường, Quý Thành Dương chợt nhìn thấy một cửa hàng nhỏ bên vệ đường, trên kệ kính ngoài cửa tiệm là kẹo hồ lô vừa làm xong. Anh cười: “Em có nhớ hồi em còn nhỏ anh từng mua kẹo hồ lô táo gai bột đậu cho em không?”
Kỷ Ức gật đầu: “Em nhớ chứ, em còn để phần cho anh rất nhiều bột đậu nữa mà!” Hơn nữa còn là nửa viên mà em ăn thừa… Kỷ Ức lặng lẽ bổ sung thêm.
“Em xuống mua giúp anh một que.” Anh dừng xe, rút ví tiền của mình ra đưa cho cô.
“Anh không đi à?” Cô nghĩ, thế là cô phải đi một mình ư?
“Anh ngồi trên xe đợi em.” Anh cười, “Lớn thế này rồi mà đi mua kẹo hồ lô cũng phải có người đi cùng à?”
Kỷ Ức chỉ là thuận miệng hỏi nhưng bị anh nói vậy liền cảm thấy ngại ngùng, cô vội vã mở cửa xuống xe. Nhưng khi mua mang về thì anh lại không ăn, anh nhường cho cô ăn hết sạch một mình. Tuy rằng khi cô ăn đến hai viên cuối cùng cũng thoáng có suy nghĩ liệu có nên để phần anh một viên hoặc nửa viên không… Nhưng cô cũng không còn được thoải mái tự nhiên như khi còn nhỏ nữa nên mặt lập tức đỏ bừng và cứ thế ăn hết sạch.
Nhà hát Triển lãm Bắc Kinh hôm nay rất khác biệt, nhưng cô không nói rõ được là khác ở điểm nào. Cô rất ít khi tới đây, chỉ có vài lần người trong đoàn nhạc giao hưởng được tặng vé thì cô mới được đi cùng để đến xem vài buổi biểu diễn. Cô học âm nhạc dân tộc, thậm chí đến quốc họa, thư pháp và khiêu vũ cũng thiên về các dân tộc hơn, nên không mấy thân quen với nơi này.
Cô vào trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy, ngồi trên chiếc ghế nhung đỏ thuộc về riêng mình trong đêm nay, nghe những người ngồi sau nhắc đến những cái tên xa lạ của đoàn ba lê viện kịch Moskva như Filin và Gracheva*, hay nói về vở kịch Hồ thiên nga sẽ công diễn tối nay.
*Tên của các diễn viên múa ba lê nổi tiếng đã tham gia diễn vở Hồ thiên nga: Sergey Filin và Nadezhda Gracheva.
“Đây là một vở ba lê đã được tập luyện từ hơn ba mươi năm về trước, nhưng năm ngoái mới được biểu diễn lần đầu tiên tại Nga.” Quý Thành Dương ra hiệu cho cô ϲởí áօ khoác để lát nữa không bị nóng.
“Tại sao thế?”
“Bởi vì vào thời điểm đó, chủ nghĩa xã hội Liên Xô không cho phép diễn bi kịch.” Quý Thành Dương cười, “Em đã hiểu chưa?”
“Sau khi Liên Xô giải thể là được diễn ạ?” Kỷ Ức lập tức nhớ đến thời gian Liên Xô giải thể theo phản xạ, “Chẳng phải Liên Xô đã giải thể năm 91 rồi ư? Tại sao không diễn luôn từ thời điểm ấy?”
“Chuyện này thì chúng ta không thể biết được.”
Cô đáp “Ừm” rồi hồi tưởng lại: “Kết thúc của Hồ thiên nga là bi kịch ạ? Sao em lại nhớ rằng nó có kết thúc tốt đẹp vẹn toàn nhỉ?”
Anh hiểu ngay: “Ý em là phiên bản truyện cổ tích hả?”
“… Em cũng mới chỉ đọc bản cổ tích thôi.” Hơn nữa em còn xem cả hoạt hình cơ.
Lúc ấy cô thấy vô cùng cảm động, sau khi trải qua biết bao khó khăn và hiểu lầm, cuối cùng hoàng tử và thiên nga trắng vẫn trở về bên nhau.
“Hồ thiên nga có nhiều phiên bản lắm, hài kịch bi kịch đều có cả.” Quý Thành Dương cười, “Phiên bản trình diễn hôm nay là bi kịch.”
Có hai người đàn ông ngồi sau lưng Quý Thành Dương có vẻ cũng là người hâm mộ thực sự của ba lê, nên ngay sau khi nghe thấy Quý Thành Dương nói liền lập tức nhân cơ hội vở diễn chưa bắt đầu để thầm thì nói chuyện. Hai người ấy chỉ rõ những điểm ưu thế của từng phiên bản và đều rất mong chờ vào kết thúc vở diễn bi kịch trong tối nay, kỳ vọng phiên bản hoàn toàn mới của vũ đoàn ba lê đến từ Moskva này.
Họ thảo luận quá sôi nổi làm một cụ già ngồi bên cạnh Kỷ Ức cũng bắt đầu hồi tưởng lại khung cảnh khi đoàn ba lê này đến Trung Quốc vào năm 1959, khi ấy đội ngũ toàn ngôi sao nổi danh khắp thế giới này đã khiến người ta không thể nào quên được. Quý Thành Dương mỉm cười lắng nghe, thi thoảng đáp lời cụ già vài câu, cứ như đang trò chuyện với một trưởng bối quen biết đã lâu.
Anh ngồi bên cạnh cô, rất tự nhiên thu hút một số người có chung chí hướng và cùng nhau bàn luận về những vấn đề mà họ có hứng thú.
Đây chính là sức hấp dẫn về tâm hồn.
Còn cô cứ ngồi đấy cùng anh xem vở diễn này…
Tại sao vở diễn này lại là bi kịch nhỉ? Mà thôi, bi kịch thì bi kịch, dù sao đây cũng chỉ là một vở ba lê.
Tối nay là buổi diễn đầu tiên, trước khi bắt đầu sẽ có những nhân vật quan trọng đến để chào đón các nhà nghệ thuật, sau đó sẽ ở lại cùng thưởng thức buổi diễn tối nay. Cô bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, hôm nay Quý Thành Dương về nước, liệu có phải là để đến xem vở diễn phiên bản mới của Nga này không? Hay là vì… để đưa cô đến xem?
Cô đang nghĩ vậy thì chợt thấy giữa trung tâm sân khấu đang hạ xuống một bức tranh hắc bạch thiên nga rất lớn.
Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Ánh sáng trên sân khấu biến hóa liên tục, phủ lên gương mặt anh một vầng sáng, khi mờ khi tỏ.
Lần này anh về, sẽ ở lại Bắc Kinh bao lâu?
Hy vọng có thể nhiều hơn hai tháng, mà dù chỉ một tháng cũng được.
Khi buổi diễn kết thúc, Quý Thành Dương vào phòng vệ sinh, Kỷ Ức đeo cặp sách đứng chờ anh trong một góc khuất không vướng người qua lại. Nào ngờ người xuất hiện trước lại là Vương Hạo Nhiên. Anh đi ngược lại với đoàn người đang đi ra phía ngoài, khi nhìn thấy Kỷ Ức anh liền vội vã chen tới, vỗ lên vai cô: “Quý Thành Dương đâu?” Cô nhìn Vương Hạo Nhiên, không hiểu vì sao anh lại tới đây: “Anh ấy đang ở trong phòng vệ sinh.”
Cô đang nói thì Quý Thành Dương đi ra ngoài.
Anh vừa đi vừa đeo kính lên, sau đó anh ném chìa khóa xe cho Vương Hạo Nhiên: “Làm phiền cậu rồi.”
“Cậu còn khách sáo với tôi làm gì?” Vương Hạo Nhiên hớn hở, “Nhưng cậu phải đi khám mắt xem thế nào, sao hay xảy ra vấn đề thế?”
“Tớ khám rồi, nhưng chẳng tìm ra nguyên nhân gì.”
Quý Thành Dương xoa đầu Kỷ Ức theo thói quen và ra hiệu cho cô đi về.
Kỷ Ức nghe họ nói mà cảm thấy rất lo lắng, tâm trạng lúc vừa xem xong biểu diễn giao hưởng ba lê bỗng chốc không cánh mà bay.
Vương Hạo Nhiên cười: “Thế thì cũng không thể để lâu được. Cậu đi khám tổng thể đi, dạo này cũng đừng lái xe nữa.” Anh nói dứt lời liền không kìm được đùa cợt: “Cậu cũng hay thật đấy, vừa về nước đã đi xem Hồ thiên nga. Mà cháu gái cậu đâu? Sao chỉ có mỗi mình Tây Tây thế này?”
“Nó nói hôm nay phải học bù.” Quý Thành Dương nói vậy nhưng Kỷ Ức không rõ đó có phải là sự thật không.
“Chẳng phải hai cô bé học cùng trường cùng khối à?”
“Bạn ấy học tự nhiên còn em học xã hội.” Kỷ Ức vội vàng bổ sung, “Bạn ấy học bận hơn em nhiều!”
Vương Hạo Nhiên không bám vào vấn đề này nữa, mà liên tục hỏi han những thu xếp sau khi về nước của Quý Thành Dương. Đương nhiên anh cũng rất quan tâm về chuyện mắt của Quý Thành Dương bỗng nhiên gặp vấn đề. Qua câu chuyện của họ, Kỷ Ức mới biết được rằng, hóa ra ngay từ khi buổi biểu diễn vừa mới mở màn, Quý Thành Dương đã bắt đầu nhìn không rõ, tình trạng này cũng từng xảy ra khi anh còn đang ở bên Mỹ, anh đã đi khám nhưng không phát hiện ra vấn đề gì.
Anh cho rằng do bản thân quá mệt mỏi, nên lập tức nghĩ đến chuyện thông báo cho Vương Hạo Nhiên đến giúp lái xe đưa Kỷ Ức về nhà.
Kỷ Ức ngồi lên ghế lái phụ, nhìn Quý Thành Dương qua cửa sổ. Cô rất không muốn quay về nhưng kí túc xá sắp đóng cửa rồi, nên buộc phải chấp nhận làm theo sự sắp đặt của anh là về trước.
Trên đường về cô chỉ mãi lo lắng suy nghĩ về Quý Thành Dương nên khi Vương Hạo Nhiên liên tục tìm chuyện để nói thì cô lại chẳng mấy để tâm.
“Tây Tây?” Vương Hạo Nhiên hết cách, “Em không muốn nói chuyện với anh đến thế sao?”
“Không phải ạ…” Kỷ Ức nghĩ Vương Hạo Nhiên là bạn thân của Quý Thành Dương nên cô đương nhiên cũng sẽ thích con người anh, yêu ai yêu cả đường đi lối về. “Em đang nghĩ về bài kiểm tra tự học ngày mai.” Đây là lời nói dối thứ hai của cô trong buổi tối hôm nay.
Vương Hạo Nhiên bật cười.
Anh hạ cửa sổ xe xuống: “Quý Thành Dương cũng thật là, có em ngồi đây thế này sao còn hút nhiều thuốc thế, đúng là hết cách. Anh mở cửa sổ xe cho bay bớt mùi, em mặc ấm vào nhé.” Anh vừa nói vừa nhìn Kỷ Ức, “Đúng rồi, kéo cả khóa áo khoác bông lên nữa.”
Thực ra cô rất quen thuộc với mùi vị này.
Kỷ Ức kéo khóa áo lên, còn tâm tư lại bay về phía Quý Thành Dương.
Anh đã gọi được xe chưa nhỉ? Tối nay liệu anh có ngủ được không? Có phải sẽ rất lâu mới khắc phục được vấn đề chênh lệch múi giờ không?
Kết quả là khi họ về đến trường thì kí túc xá cũng đã đóng cửa rồi.
Kỷ Ức mặt dày gõ cửa phòng cô giáo quản lí kí túc xá, cũng may cô giáo đã quen với việc Kỷ Ức thường xuyên phải ra ngoài biểu diễn nên tưởng rằng lần này cô vừa đi tham gia một hoạt động của trường về. Cô giáo vừa mở cửa vừa nói: “Em còn nửa năm nữa là thi đại học đấy nhỉ? Sao đoàn nhạc vẫn chưa chịu tha cho em thế?” Kỷ Ức chột dạ đáp vài tiếng lấy lệ rồi ba chân bốn cẳng chạy vội lên lầu. Khi đến góc rẽ giữa tầng hai và tầng ba cô mới lôi điện thoại ra để gọi cho Quý Thành Dương.
Điện thoại vừa đổ chuông là anh đã nghe máy.
“Em về đến trường rồi.” Kỷ Ức thì thầm nói với anh, “Bây giờ anh có còn thấy khó chịu không? Mắt anh có trông thấy rõ không?”
“Anh không sao.” Quý Thành Dương cười, “Em mau đi ngủ đi, trẻ con phải đến buổi tự học sáng cần đi ngủ sớm.”
Cô tạm yên tâm, nhưng bỗng nhớ ra một chuyện lớn: “Hỏng rồi, em quên mất không cho anh xem bài kiểm tra Toán rồi…”
Anh cười: “Anh nhìn thấy rồi, anh cũng đã để quà thưởng trong cặp sách của em. Em mau đi ngủ đi, ngủ ngon nhé.”
Quà thưởng ư?
Chẳng lẽ không phải là vở Hồ thiên nga có kết thúc bi kịch ư?
Kỷ Ức nghe thấy tiếng cô giáo đi kiểm tra các phòng đang lên cầu thang nên vội vã chúc anh ngủ ngon rồi tắt máy. Cô chạy vào phòng, đặt cặp sách lên giường rồi vội vã lục tìm, quả nhiên bên trong có một thứ mới. Anh để vào đây khi nào nhỉ? Thật thần kỳ.
Cô suy nghĩ thật kỹ càng, hình như tối nay lần duy nhất cô không mang theo cặp sách bên người chính là khi anh bảo cô đi mua kẹo hồ lô thì phải… Chẳng trách mà… chẳng trách mà anh không chịu xuống xe đi mua cùng cô.
Cô cúi đầu nhìn.
Đây là một cuốn sách được thiết kế vô cùng tinh xảo, nhưng lại không giống với một cuốn sách thật sự.
Dưới ánh sáng le lói của màn hình điện thoại, cô lật mở cuốn sách và phát hiện tất cả đều là những trang trắng. Chỉ có duy nhất trang đầu tiên có ba chữ “Quý Thành Dương” được anh viết tay, dưới đó là “2001.11.15”. Bên góc phải cuối mỗi trang đều có số trang được anh tự tay viết.
Còn lại tất cả đều là trang trắng, anh đã tự tay đóng cuốn sổ nhật ký này ư?
Kỷ Ức ôm cuốn sổ nhật ký trên tay nằm phịch xuống giường, rồi lăn qua lăn lại mấy vòng. Ân Tình Tình giường trên không chịu nổi bèn thò đầu xuống, thầm thì oán trách: “Tổ tông ơi, ngài có định ngủ nữa hay không đấy? Bây giờ ngài sang lớp xã hội làm lãnh đạo rồi, nhưng con vẫn đang ngày ngày chịu nước sôi lửa bỏng bên lớp tự nhiên đây, ngày mai phải dậy sớm đấy, dậy sớm đấy!”
“Tớ sai rồi, tớ sai rồi mà!” Kỷ Ức vội vã chắp tay xin lỗi bạn dưới ánh trăng.
Đợi đến khi bạn giường trên đã im lặng trở lại, cô mới ôm cuốn nhật ký nằm xuống giường, tiếp tục lặng lẽ mỉm cười ngốc nghếch…
Không rõ tại sao, nhưng lần này về nước Quý Thành Dương vô cùng bận rộn.
Bận đến mức sau lần đi xem Hồ thiên nga ấy, mười mấy ngày liên tục anh không hề liên lạc với cô. Thậm chí khiến cô bắt đầu cảm thấy lo lắng hoảng hốt, có phải vì anh đã phát giác ra chuyện cô quá bám dính lấy anh nên giờ anh muốn tránh xa cô?
Hôm nay, trước mắt cô chỉ toàn là xa hoa trụy lạc, ăn chơi trác táng.
Cô cúi đầu nhìn cốc coca trong tay, cô đã ngồi như thế trong sàn nhảy phức tạp hỗn loạn này được gần bốn tiếng đồng hồ rồi. Nếu như không phải Noãn Noãn lấy cớ tổ chức sinh nhật để lừa cô tới đây thì sao cô lại ngồi ở một nơi như thế này vào thời điểm này được?
Trước mặt cô ngổn ngang toàn những chai những cốc rượu đủ loại.
Bên cạnh cô chẳng có ai, họ đã vào sàn nhảy hết.
Đây là lần đầu tiên cô vào một nơi như thế này, bạn bè của Noãn Noãn quả thực quá phức tạp, từ sau khi vào cấp ba và xa rời đại viện nơi họ sinh sống, cô ấy bỗng chốc như vừa vượt ra khỏi Ⱡồ₦g kính để bay vào thế giới thực. Muôn vàn màu sắc khiến Noãn Noãn hoa mắt chỉ muốn được nếm thử từng thứ từng thứ mà mình chưa bao giờ được trải qua. Đặc biệt là một người như Tiêu Tuấn, cứ huơ tay là lập tức huy động được anh em, động một tí là lại đến trước mấy cổng trường như trường Phụ Trung hoặc trường trọng điểm của khu Hải Điện (là một quận nội thành ở Bắc Kinh) rồi đánh gần ૮ɦếƭ một học sinh nào đó. Đối với Noãn Noãn, Tiêu Tuấn chẳng khác nào Trần Hạo Nam trong phim Young and Dangerous… (là một bộ phim nói về xã hội đen của Hồng Kông, hay còn được gọi là Người trong giang hồ.)
Kỷ Ức cảm thấy môi mình rất khó chịu, vì ở đây không giống với khi lên sân khấu biểu diễn, lúc ấy cô phải tập trung vào việc trình diễn nên tự nhiên sẽ quên đi sự khó chịu mà son môi mang lại. Cô càng ngồi lâu càng cảm thấy khó chịu nên lôi giấy ăn trong cặp sách ra lau sạch môi mình.
Đã năm giờ sáng rồi.
Cô cảm thấy mình đã buồn ngủ đến chóng mặt.
Cô đứng dậy, định vào sàn nhảy để tìm Noãn Noãn và nói với bạn rằng nên về thôi. Cùng lắm thì về kí túc xá rồi hai người cùng nằm chung trên một chiếc giường là được, như thế vẫn còn thoải mái hơn là ở lại đây. Nhưng cô vừa mới đứng dậy liền bị kéo ngồi xuống.
Phó Tiểu Ninh nghiêng đầu mỉm cười nhìn mấy thứ trông giống như những viên thuốc ở trên bàn: “Em nhìn xem đây là thứ gì? Chỉ được nhìn chứ không được ăn đâu đấy, Tây Tây ngoan ngoãn của anh.” Kỷ Ức chẳng có chút hứng thú nào và cũng không lên tiếng mà chỉ cầm coca của mình lên uống.
Phó Tiểu Ninh dùng hai ngón tay kẹp thứ đó lên rồi đưa tới trước mắt cô.
Cô không muốn nhìn cũng không được, đó là một viên thuốc nhỏ màu xanh lá, trên bề mặt còn được khắc con thú gì đó một cách cẩu thả.
Cô hướng ánh mắt vươn qua viên thuốc để nhìn vào mắt Phó Tiểu Ninh. Hắn hất cằm ra hiệu về phía những người đang ôm cột nhảy nhót điên cuồng đằng xa: “Đây gọi là thuốc lắc, nếu uống vào sẽ trở nên giống với họ. Em phải nhớ kỹ, sau này có ra ngoài chơi thì không được uống bất cứ thứ gì mà người khác đưa cho.”
Hắn bỗng nhiên ném thứ đó vào cốc của cô.
Viên thuốc đó lập tức hòa tan khiến bọt đột ngột trào lên. Kỷ Ức hoảng sợ đặt chiếc cốc xuống bàn.
Lần đầu tiên cô biết về những chất gây nghiện như thế này là khi xem Hồng Xử Phương* do Châu Tấn diễn năm 1997. Hồi ấy, Châu Tấn vẫn chỉ là diễn viên chuyên đóng phim truyền hình. Trong phim, những năm tháng tươi đẹp nhất của thiếu nữ đã sụp đổ tan tành vì thuốc phiện. Cô đến giờ vẫn còn nhớ rõ những cảnh ấy, nên sinh lòng sợ hãi đối với những thứ như thế này.
*Hồng Xử Phương là tên một trong những tác phẩm tiêu biểu của tác giả nổi tiếng đương đại Bế Thục Mỹ, là thành viên của Hiệp hội Tác giả Trung Quốc. Đây là một tác phẩm có ý nghĩa ẩn dụ sâu sắc về xã hội hiện thực, như một tấm gương phản chiếu cuộc sống xã hội đương thời. Tác phẩm này đã được chuyển thể thành phim truyền hình năm 1997.
Còn hôm nay là lần đầu tiên cô tiếp xúc với nó ở cự li gần.
Trong tiết tấu sôi động buông thả, có người phụ nữ nắm chặt lấy cột biểu diễn là hậu quả trước mắt của việc sử dụng loại thuốc này. Cảnh ấy còn khiến người ta sợ hãi hơn cả việc đọc báo. “Năm ngoái anh nghỉ học ở trường công, đến một nơi khác, định bắt đầu bằng nghề cảnh sát, nhưng vì không tốt nghiệp trường cảnh sát nên đành phải theo họ sống qua ngày.” Phó Tiểu Ninh nhìn cô, “Về sau ngày nào anh cũng phải đi uống rượu đế với họ, uống đến nỗi nôn ra máu, lúc ấy mẹ anh mới mềm lòng, để anh về nhà.”
Kỷ Ức không biết nên nói gì.
Cô cảm thấy không thể tiếp tục ở lại đây nữa, lôi điện thoại ra định gọi cho Noãn Noãn để bảo bạn về trường.
Phó Tiểu Ninh đưa tay chặn cô lại: “Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”
Nhưng bỗng nhiên Noãn Noãn gọi cho cô.
Phó Tiểu Ninh buông tay.
Cô nhấc máy, cảm thấy đôi mắt hắn ta cứ dán chặt lên người mình, đến mức cô chỉ muốn rời đi ngay lập tức, không muốn ở lại đây thêm bất kỳ giây nào.
“Hỏng rồi, Tây Tây, cậu mau mau lấy túi cho tớ, tớ đứng ngoài cửa chính đợi cậu nhé!”
“Tớ ra ngay đây!” Cô như được giải cứu, lập tức xách túi của hai người lên rồi đi ra ngoài, Phó Tiểu Ninh bỗng giơ tay định nắm lấy cổ tay cô, nhưng cô lập tức lùi ra phía sau mấy bước như gặp phải rắn độc, suýt chút nữa đã ngồi phịch xuống bàn. Phó Tiểu Ninh thấy bộ dáng của cô như thế thì cười đầy bất đắc dĩ: “Em đi đi, lần sau đừng đến những nơi như thế này nữa.”
Thời điểm trước bình minh là tối tăm nhất, bên ngoài cực kỳ tối, tối đến mức chẳng có lấy một ngôi sao nào.
Cô xách túi chạy ra ngoài, Noãn Noãn đang đứng chờ sẵn ngoài cửa chính, gương mặt trắng bệch vì phải đứng hứng gió mạnh cấp năm, cấp sáu. Khi nhìn thấy Kỷ Ức ra, Noãn Noãn liền chạy tới ôm lấy cánh tay cô, dùng giọng nói như đang van lơn: “Tớ nói cho cậu hay, lần này xảy ra chuyện lớn rồi. Cái chị cứ theo đuổi chú út tớ từ xưa trông thấy tớ rồi, chú út tớ sắp đến đây đấy, bảo tớ đứng ngoài cửa đợi chú, không được đi đâu hết. Tớ bảo này Kỷ Ức, cậu nhất định phải nói đỡ cho tớ đấy, nếu không lần này tớ bị mẹ tớ đánh ૮ɦếƭ mất!”
Quý Thành Dương?
Kỷ Ức cũng hoảng hốt, cô ráng hết sức lau sạch son môi.
Bắc Kinh tháng Mười hai, năm giờ sáng, bên ngoài Banana, hai cô gái cứ đứng như thế, không dám vào trong cũng không dám bỏ đi, chẳng dám đi bất cứ đâu mà chỉ đứng đó. Đợi đến khi Vương Hạo Nhiên và Quý Thành Dương lái xe đến thì hai người đều đã lạnh cóng đến mức gần như đã mất đi cảm giác rồi.
Hai cô gái lên xe, nhìn thấy Quý Thành Dương đang ngồi ở ghế phụ cũng không dám mở lời.
“Anh bảo, hai đứa mới mấy tuổi đầu mà đã đến nơi này để chơi rồi? Không an toàn!” Vương Hạo Nhiên nhìn Kỷ Ức qua gương chiếu hậu, giúp họ điều đình, “Lần sau anh sẽ đưa hai đứa đi Sanlitun* chơi, đi cùng từ đầu tới cuối, đảm bảo tuyệt đối an toàn.”
*Sanlitun, Hán Việt là Tam Lý Truân, là một con đường nằm ở khu Triều Dương, Bắc Kinh. Nơi này tập trung rất nhiều quán bar và còn có tên gọi là phố Bar, quán bar đầu tiên được mở tại đây là vào năm 1995.
Noãn Noãn không dám đáp lời, cũng không dám nói chuyện với Quý Thành Dương.
Quý Thành Dương quả thật từ đầu tới cuối đều không nói một lời nào. Khi xe họ về đến dưới nhà anh, Vương Hạo Nhiên dừng xe lại và chủ động xuống xe để “ngắm mặt trời”, dành cho anh không gian để dạy dỗ cháu mình. Vương Hạo Nhiên vốn định bảo Kỷ Ức cũng xuống xe, nhưng Kỷ Ức sợ Quý Thành Dương giận đến muốn khóc nên cứ ngồi yên ở đó như bị đóng đinh, không dám cử động.
Trong xe chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Quý Thành Dương ngồi ở ghế phía trước, không nói lời nào mà chỉ lật tìm đĩa CD. Loa chầm chậm phát ra tiếng nhạc đệm piano nhẹ nhàng trôi chảy. Anh dừng tay không tìm đĩa nữa, sau đó hơi nghiêng ghế ra phía sau, nhắm mắt lại bắt đầu nghe nhạc.
Rất nhanh chóng, bài hát này chiếm đóng đến từng góc nhỏ trong xe.
Nhịp điệu không mấy quen thuộc, nhưng lại tạo cảm giác đã từng nghe thấy.
Giọng hát khàn khàn nhẹ nhàng của ca sĩ, giai điệu bi thương chầm chậm phát ra…
Áp suất trong xe bỗng chốc hạ xuống…
Hình thức chiến tranh lạnh của Quý Thành Dương khiến người ta cực kỳ thấp thỏm.
Không biết được anh đang nghĩ gì.
Noãn Noãn thấy rất sợ nên dùng khẩu hình cầu xin Kỷ Ức. Tớ đau bụng lắm, tớ phải lên lầu để đi vệ sinh. Kỷ Ức sắp khóc đến nơi rồi, rõ ràng Noãn Noãn định đẩy hết mọi chuyện lại cho cô nên vội vàng nắm chặt lấy cổ tay bạn: Không được đâu, đừng bỏ tớ lại một mình.
Noãn Noãn chắp tay, liên tục cầu xin: Hôm nay là sinh nhật tớ, cậu cứu tớ một lần thôi.
Lần đầu tiên Kỷ Ức kiên trì: Xin cậu đấy, đừng để tớ lại một mình.
Cô sợ Quý Thành Dương sẽ thất vọng, thật sự cô sợ lắm. Cô lúc nào cũng muốn mình thật hoàn mỹ, đặc biệt tốt đẹp khi xuất hiện trước mặt anh. Nhưng bây giờ lại là lúc cô tệ hại nhất. Noãn Noãn biết cô sợ thật nên liều mình quyết tâm, trông bộ dạng có vẻ nếu ૮ɦếƭ thì cùng ૮ɦếƭ.
“Đã thấy đói chưa?” Bỗng nhiên, Quý Thành Dương hỏi họ trong khi vẫn đang nắm mắt.
“Đói, đói lắm ạ!” Lập tức Noãn Noãn mềm nhũn như dê non: “Chú út muốn mắng sao cũng được, nhưng chú để cháu ăn gì đã nhé! Hay là bọn cháu lên lầu trước ạ?” Đây hoàn toàn là kế hoãn binh.
Quý Thành Dương lạnh nhạt đáp: “Thế thì cứ đói đi đã.”
…
Anh không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, Vương Hạo Nhiên đứng bên ngoài không chịu nổi nữa, liền mở cửa xe ra: “Tớ bảo, bây giờ đã sáu giờ rồi, tớ đến quán Vĩnh Hòa chỗ Tân Nhai Khẩu mua đồ ăn sáng, cậu đưa hai đứa lên nhà đi, chuyện có gì đâu, đừng bắt nạt mấy cô bé nữa!”
May mà có người nói giúp, cộng thêm Noãn Noãn liên tục ra sức làm nũng, cuối cùng Quý Thành Dương cũng đồng ý đưa họ lên nhà.
Noãn Noãn cực kỳ thông minh, vừa vào nhà liền bảo rằng mình buồn ngủ nên chui ngay lên giường trong phòng ngủ của Quý Thành Dương: “Cháu không ổn rồi, lát nữa đồ ăn sáng về chú không cần phải gọi cháu đâu nhé, cháu buồn ngủ lắm, chắc phải ngủ đến trưa mới dậy!”
Kỷ Ức biết rằng Noãn Noãn chỉ dùng việc ngủ để trốn tránh thôi.
Quý Thành Dương cũng chẳng nói gì mà đi vào bếp rót ra hai cốc nước nóng. Cô đi theo anh vào bên trong, anh liền đưa một cốc cho cô. Anh nắm chặt chiếc cốc thủy tinh trong tay, ra hiệu cho cô cầm ở thành cốc cho khỏi bị bỏng.
Rõ ràng Kỷ Ức đã trông thấy anh ra hiệu, nhưng trong đầu cô giờ rất hỗn loạn nên vẫn cứ ngốc nghếch cầm vào thân cốc.
Cô lập tức bị bỏng và vội vã rút tay về.
“Bị bỏng rồi à?” Quý Thành Dương kéo tay cô ra dưới vòi nước rồi xối nước lạnh vào, mùa đông nước cực kỳ lạnh, nên lập tức xóa tan cơn đau.
Nhưng cô vẫn rất muốn khóc.
Mãi tới khi Quý Thành Dương cúi xuống kiểm tra tay Kỷ Ức mới phát hiện ra mắt cô đã đỏ hoe. Cô cố gắng kìm nén nước mắt không để bản thân bật khóc, kiềm chế đến mức vùng da quanh tai cô cũng bắt đầu đỏ lên.
Trông rất ấm ức.
Kỷ Ức cố gắng ép nước mắt chảy ngược vào trong.
Cô không dám ngẩng lên nhìn anh mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuy áo sơ mi của anh.
Trời lạnh như thế này mà anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi và một chiếc áo khoác lông khi ra khỏi nhà, cũng chẳng mặc áo lông cừu, nhất định là vì đã quá tức giận… Kỷ Ức rất xót xa, cô nghĩ đến việc mình không cản nổi Noãn Noãn, thậm chí còn bị bạn uy Hi*p dụ dỗ kéo đi chơi là lại cảm thấy cực kỳ sai trái, cô chưa bao giờ cảm thấy mình mang tội ác tày trời thế này.
“Em còn đau không?” Anh hỏi.
“Hết đau rồi.” Cô nhỏ giọng nói, “Không đau chút nào nữa.”
“Sau này có đi nữa không?”
“Không đi nữa.” Mũi cô trong giây lát lại cay cay.
Thực ra cô cực kỳ ấm ức, cô thật sự không hề cố ý.
Quý Thành Dương cũng biết giận dữ, chính vào ngày hôm nay, vào giây phút này, trong căn bếp này, cô đã thật sự ý thức được điều đó.
Quý Thành Dương cầm chiếc cốc còn lại lên, đổ một nửa phần nước nóng đi rồi liên tục đổ chỗ nước nóng còn lại từ cốc này sang cốc khác. Cứ như anh đang dùng hành động đơn giản này để làm tan đi cơn giận của mình.
Cơn giận dữ khi bị một cuộc điện thoại đánh thức lúc gần năm giờ sáng, khi nghe thấy nội dung cuộc điện thoại dần dần bình ổn lại từng chút một. Anh chẳng qua cũng chỉ hai mươi tư tuổi, nếu như căn cứ theo vòng trưởng thành thông thường, thì bây giờ anh mới chỉ bắt đầu học thạc sĩ, vẫn chưa ra khỏi cổng trường. Cho dù tiến trình cuộc sống của anh nhanh hơn người bình thường rất nhiều, thì anh cũng mới chỉ có hai mươi tư tuổi. Anh vẫn chưa đủ trưởng thành, chững chạc để trở thành một người giám hộ hợp cách…
Anh không ngừng nói với bản thân rằng: Quý Thành Dương, mày đã trông thấy rất nhiều bất lực và tuyệt vọng. Mày đã từng trông thấy rất nhiều người phụ nữ Bắc Phi lôi đệm ra những rừng cây ven đường để bán thân, nhìn thấy những cái xác bị thiêu cháy, nỗi kinh hoàng và tử vong sau mỗi vụ nổ, thậm chí đã từng nhìn thấy một thành phố phồn hoa phút chốc rơi vào khủng hoảng tận thế.
Tối nay, cô mới chỉ được nhìn qua loa vào thế giới thực tế, không cần phải căng thẳng như thế.
Cô bé chỉ là đi đến một sàn nhảy rất bình thường, vào tối nay, ở Bắc Kinh, tại đất nước Trung Quốc này.
“Anh biết, em sẽ không chủ động đến đó.” Anh cố gắng để giọng mình dịu dàng hơn, dù vẫn còn hơi lạnh lùng, “Xã hội này phức tạp lắm, cho dù em không chủ động đến nơi đó, nhưng em vẫn đã đi rồi. Nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì người bị hại sẽ chí có một mình em mà thôi.”
Nước không còn nóng nữa, anh đặt chiếc cốc không xuống rồi đưa cốc nước ấm cho cô.
Kỷ Ức nhận ra anh đã quay mặt về phía mình nên nhỏ giọng nói: “Em sai rồi… Anh đừng giận nữa.” Cô cảm thấy rất ấm ức nhưng lại không dám giải thích. Cô muốn được như trước kia, mỗi lần cảm thấy ấm ức nhất, bất lực nhất, sợ hãi nhất là lại ôm chầm lấy anh. Nhưng cô không có đủ dũng cảm để đến gần anh hơn dù chỉ là một bước.
Quý Thành Dương nắm chặt chiếc cốc thủy tinh sững lại giây lát rồi đưa một bàn tay ra kéo đầu Kỷ Ức áp vào иgự¢ mình.
Tay anh đặt trên đầu cô.
Kỷ Ức nghiêng đầu, lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng tim đập của anh, bởi vì tai cô chạm vào иgự¢ anh, từng nhịp từng nhịp đập rất mạnh mẽ, nhưng cô nhận ra rất rõ một điều rằng nhịp tim của cô nhanh hơn anh rất nhiều. Quý Thành Dương cầm chiếc cốc, cảm thấy đôi bàn tay cô vòng qua hông mình rồi ôm chặt, cả quá trình đều cực kỳ cẩn thận, rón rén.
Cũng như hồi ở Wellington.
Quý Thành Dương định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, anh đưa cốc lên uống nước, nhưng chưa được mấy ngụm thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa. Anh vỗ nhẹ lên cánh tay cô: “Em vào gọi Noãn Noãn dậy ăn sáng đi.”
Kỷ Ức cứ như giật mình choàng tỉnh nên vội vã thu tay về và quay người rời khỏi bếp.
Nào ngờ khi Vương Hạo Nhiên vào nhà lại đi cùng với Tô Nhan.
Noãn Noãn có vẻ đã chơi mệt rồi mà lại chẳng có việc gì quan trọng nên ôm chăn trở mình một cái rồi ngủ tiếp. Kỷ Ức gọi mấy lần không có kết quả nên ra ngoài, cô nhìn thấy Vương Hạo Nhiên bày quẩy, sữa đậu nành, hai cái bánh đậu và bánh đường tam giác vào đĩa. Vương Hạo Nhiên nghe thấy tiếng động cô đi ra nên ngước lên nhìn: “Em mau qua đây ăn đi!” Anh vừa nói vừa bẻ một chiếc bánh đậu ra để ăn rồi nói: “Quý Thành Dương, hôm nay tớ có việc nên không làm tài xế cho cậu được đâu, tớ ăn xong là đi ngay đấy.”
Quý Thành Dương bấy giờ mới ra khỏi bếp, anh chỉ “Ừ” một tiếng chứ không nói gì thêm.
Kỷ Ức kéo ghế ngồi xuống, Vương Hạo Nhiên lập tức bẻ chiếc bánh đường tam giác ra, đường đỏ bên trong vẫn còn nóng bỏng, bốc ra một làn hơi nhỏ, anh cứ thế đặt xuống trước mặt cô: “Con gái ăn đường đỏ tốt lắm, ra khỏi Vĩnh Hòa anh phải rẽ một đoạn mới mua được đấy. Em ăn bánh đường này đi, còn quẩy thì để dành cho Quý Thành Dương!” Trông anh hoàn toàn có dáng vẻ của đầu bếp đang kết hợp các món ăn.
Vương Hạo Nhiên vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Kỷ Ức.
Quý Thành Dương ngồi phía đối diện, bên cạnh là Tô Nhan.
Vốn dĩ hai người đàn ông đều không nhắc đến chuyện lúc sáng sớm nay nữa, nhưng Tô Nhan lại nhìn Kỷ Ức đầy nghiêm túc và bắt đầu thuyết giáo: “Chị trông mấy đứa con trai đi cùng bọn em chẳng phải tốt đẹp gì, sao chị thấy Kỷ Ức hồi bé cũng ngoan lắm mà bây giờ lớn lên lại…”
“Ấy, cậu nói gì thế?” Vương Hạo Nhiên là người đầu tiên không hài lòng, “Rõ ràng Tây Tây bị người khác kéo đến đó mà!”
Tô Nhan có vẻ chẳng buồn nói chuyện với Vương Hạo Nhiên.
Hai người ở cùng đoàn nhạc nên có lịch công việc trùng nhau rất nhiều. Vương Hạo Nhiên cố ý dẫn dắt câu chuyện từ sàn nhảy sang việc đi biểu diễn ở Nga.
Kỷ Ức chỉ sợ Quý Thành Dương nghe thấy Tô Nhan nói vậy sẽ lại nổi giận, cô cầm chiếc bánh đường trong tay vừa ăn vừa liếc nhìn anh.
Quý Thành Dương không ăn gì, trước mặt anh chỉ có cốc nước ấm khi nãy, khi cô nhìn anh là lúc anh đang lục túi quần. Chỉ một hành động rất nhỏ như vậy thôi mà đã bị Tô Nhan phát hiện ra. Tô Nhan nhíu mày nói: “Sao giờ cậu chẳng rời thuốc được thế? Thiên tài thanh cao, mẫu học sinh ba tốt ngày xưa đi đâu mất rồi?”
Anh không đáp mà đứng dậy đi đến chỗ ghế sô pha, nhấc chiếc áo lông của mình lên và lấy thuốc từ trong túi áo.
Sau đó anh đi ra ngoài ban công, đóng cửa lại và hút thuốc một mình.
“Tớ không thể hiểu nổi, thuốc có phải là thứ tốt đẹp gì đâu?” Tô Nhạn vừa uống sữa đậu nành vừa phàn nàn.
“Đương nhiên là cậu không hiểu rồi, từ nhỏ cậu chỉ biết đi từ phòng tập này đến phòng tập khác, đến lúc lớn lên cũng chỉ biết từ phòng biểu diễn này đến sân khấu kia.” Vương Hạo Nhiên mỉm cười, nhìn Quý Thành Dương đang đứng ngoài ban công: “Tớ thấy mỗi người đều có một điểm tựa tinh thần trong tiềm thức, ví dụ như, tớ sẽ nhất định phải uống nước nên bất kỳ lúc nào cũng phải có một cốc nước trong tầm tay, chỉ cần có nước là tớ sẽ cảm thấy yên tâm. Còn Quý Thành Dương ấy hả? Có lẽ lúc nào cũng cần điếu thuốc bên mình thì khi nhìn thấy ૮ɦếƭ choc hay xương cốt tung bay, cậu ấy mới cảm thấy yên ổn được. Cảm giác an toàn cậu có hiểu không? Đây thuộc về phạm trù dựa dẫm vào đồ vật.”
“Được rồi được rồi, tớ không ăn sáng nữa!” Khi nghe thấy “xương cốt tung bay” là Tô Nhan đã thấy buồn nôn rồi, cô đặt bánh nhân đậu đỏ xuống rồi cầm sữa đậu nành đứng lên.
Tô Nhan mở cửa ban công, gọi một tiếng “Quý Thành Dương”, sau đó cánh cửa nhanh chóng đóng lại.
Tô Nhan tiếp tục nói chuyện với Quý Thành Dương, Kỷ Ức ở bên trong hoàn toàn chẳng nghe thấy gì. Cô cực kỳ để tâm, muốn biết hai người đang nói chuyện gì, nhưng cô lại không thể lộ liễu trắng trợn ra nghe trộm được, nên cứ ngồi đó ăn từng miếng bánh đường mà trong lòng rối bời.
Hôm nay là thứ Sáu, cô lẽ ra phải đi học, nhưng trường Phụ Trung năm nay do tham gia vào hoạt động của Sở Giáo Dục nên các thầy cô khối Mười hai đều bị gọi đi đón tiếp các lãnh đạo của Sở, toàn thể học sinh lớp Mười hai được nghỉ một ngày.
Vậy nên Noãn Noãn mới không vội tỉnh giấc, cho tới khi trong nhà chỉ còn lại mỗi Quý Thành Dương và Kỷ Ức thì căn nhà bỗng trở nên yên tĩnh tới mức cô càng thêm bất an.
Tối qua cô bị Noãn Noãn kéo đi quá nhanh nên trong cặp không có tài liệu ôn tập mà chỉ có bảng từ mới tiếng Anh và một cuốn vở ghi chép. Cô thực sự chẳng có việc gì làm nên bắt đầu cầm cuốn sổ từ mới ra rồi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, học thuộc từng từ một lần nữa. Sau khi đọc thuộc được mấy hàng từ mới, cô ngước lên nhìn, Quý Thành Dương vẫn đang đứng hút thuốc ngoài ban công…
Buổi trưa cứ thế trôi qua, Noãn Noãn vẫn đang ngủ rất ngon.
Quý Thành Dương cuối cùng cũng đi vào nhà: “Anh đưa em đi ăn.”
Cô cất cuốn sổ từ mới vào cặp, đứng dậy: “Để em vào gọi Noãn Noãn.”
“Không cần đâu.” Quý Thành Dương dứt khoát nói: “Chẳng phải vừa vào lớp Mười hai là nó đã như thế này rồi ư? Cứ hễ rảnh là lăn ra ngủ cả ngày.”
Câu này thì đúng là sự thật.
Thế là cả hai người để Noãn Noãn lại rồi ra ngoài, không biết tuyết đã bắt đầu rơi từ khi nào. Thậm chí còn có xu hướng rơi càng ngày càng nhiều, sau khi họ ăn trưa xong, chiếc xe của Quý Thành Dương đậu bên ngoài nhà hàng đã được phủ cả một lớp tuyết dày.
Thảo nào khi họ đang ăn trong nhà hàng đã thấy có tin tức thành phố ra kêu gọi dọn tuyết.
Đây là lần đầu tiên, xưa nay chưa từng có.
Kỷ Ức cực kỳ thích tuyết nên cô bước tới giơ tay ra hứng trước mui xe anh: “Hôm nay tuyết rơi nhiều quá!”
“Đúng là nhiều thật, nhưng hình như tuyết không rơi dày như ngày xưa thì phải!”
“Ngày xưa?” Cô hỏi, “Ngày xưa Bắc Kinh tuyết rơi dày bao nhiêu ạ?”
Quý Thành Dương khom lưng, khua tay chỉ vào chỗ bắp chân: “Lần đầu tiên anh đến Bắc Kinh, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết thì gặp phải trận tuyết lớn dày đến từng này.” Anh đứng thẳng dậy, nói tiếp: “Lúc ấy anh mới khoảng năm, sáu tuổi. Năm 1982, 1983 gì đó.”
Kỷ Ức sinh ra vào năm 1986, Quý Thành Dương đang kể chuyện có từ trước khi cô ra đời.
“Thế tại sao bây giờ tuyết không rơi dày thế nữa ạ?”
Anh mở cửa cho cô lên xe trước: “Vì bây giờ trái đất đang nóng lên, xe tư của các gia đình ở Bắc Kinh cũng nhiều nên rất khó có thể trông thấy những trận tuyết lớn như thế ở Bắc Kinh nữa.”
Cô cứ ngỡ rằng họ sẽ về thẳng nhà luôn, nào ngờ Quý Thành Dương lại lái xe đi tới Yến Sa*. Cô rất ít khi đến các trung tâm mua sắm, quần áo của cô lúc nào cũng được người khác mang đồ may sẵn đến cho, kích cỡ thường có một chút chênh lệch, nhưng cũng không quá nhiều. Dù sao phần lớn thời gian cô vẫn phải mặc đồng phục của trường Phụ Trung, chỉ có những khi đi biểu diễn mới phải mang thêm vài bộ đồ mặc bình thường nên cũng chẳng có nhu cầu.
*Yến Sa là khu mua sắm liên hợp lớn. Phía Tây Bắc của Yến Sa chính là khu quán bar Sanlitun.
Thế nên, cô và Quý Thành Dương tới đây bỗng chốc trở nên hoang mang ngơ ngác.
Mãi cho tới khi anh dẫn cô đến quầy dành riêng cho các nhãn hiệu thanh thiếu niên và bảo nhân viên bán hàng chọn giúp cô một bộ đồ thật đẹp, cô mới ngỡ ngàng nhận ra, anh muốn mua quần áo cho cô. Nhân viên phục vụ nhiệt tình đến mức không chê vào đâu được, thấy hai người họ cứ ngỡ là anh trai dẫn em gái đi mua quần áo nên cứ liên tục khen: “Em gái ngoài chuyện không cao như anh trai ra thì trông cũng đoan trang, cả hai anh em đều mắt to và mắt hai mí cả, chắc bố mẹ của hai người đều đẹp đúng không?”
Kỷ Ức sững sờ rồi liếc nhìn Quý Thành Dương.
Anh dường như không hề có ý định giải thích… Thế thì cô cũng không giải thích nữa.
Tháng Mười hai đã có một số nhãn hiệu bắt đầu bày bán trang phục mùa xuân. Quý Thành Dương cũng có ý muốn cô chọn đồ để mặc vào mùa xuân: “Đó là quà sinh nhật cho em.” Anh giải thích như vậy.
Nhưng vẫn còn hơn một tháng nữa mới đến sinh nhật của cô mà.
Kỷ Ức vào phòng thử đồ để mặc chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, khi nhìn thấy mình trong gương, cô bỗng đỏ mặt. Dáng và màu sắc của chiếc áo sơ mi kẻ này thực sự rất giống với chiếc áo anh mặc hôm nay, cả hai đều là màu xanh lá nhạt với những ô kẻ ca rô không quá to cũng không quá nhỏ. Cô mở cửa, bước ra khỏi phòng thử đồ và đi đến trước mặt anh rồi dừng lại khi còn cách anh khoảng bốn, năm bước.
Quý Thành Dương cứ như không hề phát hiện ra điều gì khác lạ mà chỉ ngắm cô thật kỹ: “Được đấy.”
Quý Thành Dương rất kiên nhẫn, cộng thêm việc nhân viên bán hàng tại các quầy đều rất nhiệt tình, nên họ đã tiêu tốn đến ba, bốn tiếng đồng hồ ở Yến Sa.
Kết quả là khi họ ra khỏi Yến Sa, đã bất ngờ trông thấy ngoài đường xuất hiện cả một biển xe cộ. Cả con đường lớn giờ cứ như một bãi đỗ xe phủ đầy tuyết. Cô nhìn làn xe hai bên qua cửa sổ giờ đang bị ép phải tách ra để cho thêm một chiếc xe nữa chen vào.
Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, xe của Quý Thành Dương vẫn đang bị tắc trên đường Tràng An, dòng xe lên đến hàng vạn chiếc vẫn đang di chuyển vô cùng khó khăn.
Cuối cùng Noãn Noãn cũng phải thức dậy vì đói, Noãn Noãn gọi điện thoại cho Kỷ Ức, vừa xem tin tức trên tivi, vừa nói: “Tớ thấy không ổn đâu, từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ thấy Bắc Kinh tắc đường đến mức này, trên bản tin còn nói rằng: Nếu như các xe trên đường không thể di chuyển được thì chẳng khác nào bãi đỗ xe cả!”
“Đúng là rất khó điều khiển.” Kỷ Ức thấp giọng nói, “Bọn tớ vẫn đang tắc ở trên đường Tràng An đây.”
“Thế thì phải tám, chín giờ mới về được đến đây đấy nhỉ? Tớ đói ૮ɦếƭ đi được nên đã ăn sạch sành sanh những thứ còn lại của bữa sáng để trên bàn rồi!”
“Cậu vào bếp tìm xem có quả trứng nào không…” Kỷ Ức hướng dẫn bạn, “Có thể dùng lò vi sóng để làm trứng chưng ăn.”
Kỷ Ức hướng dẫn qua cách làm cho Noãn Noãn.
Sau khi dập máy, cô nhìn ra dòng xe dài hun hút bên ngoài, thậm chí đến đường dành riêng cho xe buýt bây giờ cũng đậu kín những xe.
Từng giây từng phút trôi qua, tuyết cũng đã dần dần ngừng rơi.
Đến tầm khoảng tám, chín giờ mà dòng xe vẫn chẳng có dấu hiệu di chuyển được thêm chút nào, cô trông thấy rất nhiều người xuống khỏi xe buýt ở phía đằng xa, có vẻ như họ đang chuẩn bị đi bộ về nhà hoặc tìm xem ở những chỗ khác có bắt được chiếc taxi nào không… Lần kẹt xe này quả thật nghiêm trọng quá…
Quý Thành Dương bỗng vớ lấy áo khoác từ ghế sau: “Em ở đây chờ anh, anh sẽ quay lại ngay!”
Kỷ Ức chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì anh đã mở cửa và xuống khỏi xe. Qua màn mưa đang rơi xuống không ngừng, cô nhìn thấy anh nhanh chóng len lỏi vào giữa dòng xe và biến mất. Anh đi đâu thế? Kỷ Ức hoang mang nhìn về phía Thiên An Môn phía bên trái và suy nghĩ vấn đề này. Cô kiên nhẫn chờ đợi, mãi một lúc lâu sau thì bỗng thấy chiếc xe phía trước đã tiến lên được một đoạn.
Kỷ Ức giật bắn mình, phản ứng đầu tiên của cô là lôi điện thoại ra để gọi cho anh.
Nhưng chiếc xe phía sau dường như không thể chờ thêm được nữa mà cứ bấm còi inh ỏi ầm ĩ.
Những tiếng còi xe cùng với tiếng người mắng mỏ khiến cô luống cuống chân tay, thậm chí cô còn nghĩ đến việc có nên thử lái một đoạn hay không, dù sao cũng chỉ là di chuyển một khoảng ngắn… Nhưng may thay, đúng vào lúc này thì cánh cửa xe chợt bật mở.
Quý Thành Dương nhảy lên xe, ném một túi gì đó nóng hổi sang cho cô rồi điều khiển xe dịch lên phía trước mấy mét.
Sau đó, lại tiếp tục tắc đường.
Kỷ Ức lấy một chiếc bánh dứa ra cắn một miếng, suýt chút nữa bị bỏng lưỡi.
Lúc cô đang xuýt xoa thì chợt phát hiện ra anh đang nhìn mình rất buồn cười: “Sao thế anh?” Cô lấy làm lạ.
“Em ăn đúng cái mà anh muốn ăn.” Anh khẽ ho một tiếng, thoáng lúng túng.
À, hóa ra anh thích ăn bánh dứa.
Kỷ Ức bỗng cảm thấy dường như có một vầng sáng trắng cực kỳ ôn hòa phủ lên người anh, như thể anh bỗng chốc trở nên sinh động hơn, bỗng trở nên dịu dàng hơn. Cô đưa chiếc bánh ghé lên môi anh đầy tự nhiên: “Thế thì anh ăn nốt chỗ còn lại đi, em mới cắn được một miếng thôi!” Vừa dứt lời cô đã nhận ra sự bất hợp lý, thói quen quá lâu rồi, cảm giác thân thiết từ khi còn nhỏ đúng là rất khó quên…
Chỉ có mấy giây mà bỗng trở nên dài vô hạn.
Mắt anh chuyển từ phía bánh dứa sang tay cô, sau đó anh buông tay phải ra khỏi vô lăng và nắm lấy tay Kỷ Ức để cắn một miếng bánh dứa, nhồm nhoàm nói: “Anh chỉ nói đùa thôi, em cứ ăn đi.”
Cô rút tay về, nhìn vị trí mà anh vừa ăn một hồi lâu rồi mới tiếp tục cắn từng miếng ăn hết chiếc bánh dứa này.
Trước buổi tối hôm ấy, chưa bao giờ xảy ra vụ tắc đường nào có sức ảnh hưởng lớn như thế tại Bắc Kinh.
Tối hôm ấy, Kỷ Ức liên tục nghe đài phát thanh, tất cả các chuyến bay ở sân bay đều phải dừng lại, bởi vì một trăm phần trăm hành khách đi trên các chuyến bay hàng không dân dụng đều đến muộn. Dường như chỉ vì một trận tuyết lớn mà tình hình đường xá cả thành phố bỗng chốc triệt để phân thành hai kỷ nguyên: Trước tối hôm ấy, không một ai ngờ rằng có thể kẹt xe đến mức cực điểm bi thảm thế này, sau tối hôm ấy thì mọi người lại dần dần quen với việc coi thành phố này là bãi đỗ xe cỡ lớn.
Tối hôm ấy, rất nhiều người bị kẹt lại trên đường đều sẽ không thể quên được buổi tối ngày thứ Năm, mùng Bảy tháng Mười hai năm 2001. Rất nhiều người đều tan làm và lên xe lúc năm, sáu giờ tối nhưng tầm hai, ba giờ sáng mới về được đến nhà.
Còn cô và Quý Thành Dương khi về đến nhà đã là một giờ sáng.
Noãn Noãn đã lại ngủ tiếp rồi.
Kỷ Ức đặt túi đựng quần áo xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh giường, nhìn Quý Thành Dương yên lặng lấy quần áo sạch trong tủ ra rồi ra hiệu bằng ánh mắt bảo cô đi tắm trước. Cô nhìn theo dáng anh rời đi mà bỗng cảm thấy hôm nay quả là một ngày kỳ diệu. Lúc họ ra khỏi nhà, Noãn Noãn đang ngủ say; khi trở về Noãn Noãn cũng đang chìm sâu trong giấc ngủ, cứ như thời gian chưa hề có bất cứ thay đổi nào.
Cứ như thể cả ngày hôm nay là do họ trộm được, không có một ai biết đến.