Ngô Quỳnh tự nhốt mình trong một không gian nhỏ hẹp, bàn tay cô ta chống đỡ ván cửa, ngây ngốc đứng một lát, mồ hôi trên trán chảy xuống mu bàn tay.
Cô ta ăn mặc không nhiều, mới từ đảo Nam Phương trở về, áo ngắn quần dài, bên ngoài khoác áo gió màu nhạt. Thời tiết Chương Châu ẩm thấp, mồ hôi theo lòng bàn chân chảy xuống cẳng chân, cô ta run rẩy.
Cảm thấy không thể chịu nối, cô ta bỗng dưng nâng đầu, lui về phía sau vài bước, đặt ௱ôЛƓ ngồi trên bồn cầu.
Gương mặt cô ta tái mét, ánh mắt mờ dại, cuối cùng quỳ gối ôm chặt hai chân.
Đột nhiên có người đẩy cửa toalet, Ngô Quỳnh thoáng nghiêng đầu, lại không tự chủ nghe được đối phương nói chuyện điện thoại, đối phương vừa nói vừa cười khiến cho cô ta sinh lòng hâm mộ. Qua vài phút, tiếng xả nước vang lên, có tiếng cửa va chạm, người đã đi xa, không gian trở nên yên tĩnh.
Ngô Quỳnh đột nhiên kích động, hai tay dùng sức siết chặt, giống như nhớ tới cái gì, từ trong người tìm điếu thuốc bỏ vào miệng, ngọn lửa bùng cháy, cô ta dừng động tác, ngón cái dần dần buông lỏng. Cô ta đem điếu thuốc để sát vào chóp mũi, nhắm mắt nỗ lực ngửi ngửi, mùi vị của khói khiến cho cô ta ổn định tinh thần.
Cô ta ngồi trong toalet không biết bao lâu, nhân viên vệ sinh ở ngoài la hét. Cô ta chấn động, mở mắt ra.
Chờ một lát, nhân viên vệ sinh lại gõ cửa phòng: “Bên trong là Ngô tiểu thư đúng không?”
Ngô Quỳnh ngẩn người ừ một tiếng.
Nhân viên vệ sinh nói: “Bên ngoài có một vị tiên sinh bảo tôi vào đây xem thử.”
Tay Ngô Quỳnh không khỏi run lên, tạm dừng mấy giây mới kéo cửa đi ra.
Khưu Chấn đã không còn đứng ở vị trí kia, anh ta chờ Ngô Quỳnh ở chỗ rẽ thang máy, ánh mắt đang nhìn xa xăm.
Ngô Quỳnh mặt lạnh đi đến bên cạnh anh ta.
Anh ta đang nghịch di động, sau một lúc tầm mắt mới nhìn về phía bên này: “Chịu ra rồi hả?”
“… Ừ.”
Anh ta cúi đầu nhìn Ngô Quỳnh, giọng điệu lười nhác: “Còn tưởng em xỉu ở trong toalet, đang định gọi cấp cứu.”
Ngô Quỳnh siết chặt lòng bàn tay, cúi đầu im lặng.
Khưu Chấn đứng thẳng người, thu tay, nói: “Đi thôi.”
“Đợi chút.”
Anh ta dừng lại: “Có chuyện gì?”
“Tôi đã thực hiện lời hứa sẽ cùng đi với anh một chuyến… Nhưng anh lại không tuân thủ lời hứa của mình, trả thứ kia lại cho tôi.”
Khưu Chấn nhếch môi: “Anh cảm thấy chuyến đi này không thoải mái.” Anh ta nhìn cô: “Cả ngày đối diện với gương mặt người ૮ɦếƭ, quả thực mất hứng.”
Ngô Quỳnh nghiến răng nghiến lợi, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Anh ta xoay người ôm lấy eo cô, dẫn cô ra ngoài: “Đưa em trở về, chịu không?” Ngô Quỳnh dùng sức tránh thoát, cánh tay Khưu Chấn siết chặt: “Gần chỗ công ty của em mới mở một khách sạn trông rất xa hoa, tuần sau có thời gian không, anh đón em?”
Sống lưng Ngô Quỳnh cứng ngắc, sau đó Khưu Chấn túm tay cô kéo ra đại sảnh, anh ta lái xe chờ ở ven đường, mở cửa liền muốn kéo cô vào trong.
Ngô Quỳnh nắm lấy cửa xe: “Rốt cuộc tôi phải làm gì thì anh mới bằng lòng bỏ qua?”
Giọng cô lạnh băng, trong mắt ẩn chứa giận dữ muốn đem anh ta vò nát thành nhiều mảnh, độ ấm ngoài trời ẩm thấp, Khưu Chấn bắt đầu cảm thấy lạnh.
Hai tay anh ta đút trong túi quần, đuôi mắt ngả ngớn: “Đi với anh một lần nữa.”
Hơi thở của cô đình trệ, nói: “Đừng được nước làm tới.”
Anh ta cười cười, xoa tay, nhún vai: “Báo cảnh sát đi, tố cáo anh quấy rầy em, lần này cái gì anh cũng đều nhận tội, tuyệt đối không trốn tránh. Nhưng mà, anh là người thích nói chuyện vô nghĩa, sự việc kia…” Anh ta dừng lại, đột nhiên nói: “Trước giờ đều nghĩ giáo sư Lương chính trực, không ngờ mẹ em lại nhận tiền hối lộ trong sở nghiên cứu, thế nào, bà ấy sống rất đạo đức mà, sao không chủ động đến đồn cảnh sát để đầu thú đi?”
Ngô Quỳnh giận đến phát run, quát: “Là ai hạ bẫy, trong lòng anh hẳn nên hiểu rõ.”
“Anh đương nhiên không rõ.” Khưu Chấn lười nhác cúi thấp đầu, ngón tay nâng cằm cô lên, thoải mái thở một hơi: “Thật sự không cần anh đưa về sao? Chờ điện thoại đi.”
“Khưu Chấn, anh đừng ép tôi.” Cô dùng tay kéo mạnh cổ áo anh ta, khớp xương trở nên trắng bệch.
Khưu Chấn cũng không tránh né, theo phản xạ hơi hơi khom lưng, khoảng cách gần hơn, anh ta nhìn gương mặt dữ tợn đối diện. иgự¢ anh ta thắt chặt nhưng nhìn thấy biểu cảm này của cô lại khiến cho lòng anh ta hưng phấn.
Anh ta cười: “Thế nào?”
Hàm răng Ngô Quỳnh cắn chặt: “Một lần cuối.”
“Được.” Thu lại nụ cười, nói: “Anh chờ.”
Lên xe, Khưu Chấn dựa lưng vào ghế, hô hấp không mấy thoải mái. Anh ta cởi bỏ hai nút áo sơ mi, mắt nhìn về phía sau, bóng người kia dần dần nhỏ đi.
Con ngươi anh ta không còn cảm xúc, không lái xe đi cũng không được. Anh ta tự nhủ, lục điện thoại ra tùy tiện bấm một cái, vừa khéo đối phương bắt máy.
Anh ta đổi giọng: “Ở đâu? Tôi qua đó ngay.”
… …
Lục Cường cùng Lô Nhân đợi ở khu chờ, mười phút trôi qua, bọn họ dần dần lái ra khỏi làn xe sân bay.
Lô Nhân tháo khăn quàng cổ, cúi đầu khẽ quấn lại, tầm mắt vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, xe chạy khỏi cổng sân bay, rất nhiều xe tư nhân đang đậu, cô ngồi ngay ngắn, lại hướng ra ngoài cửa sổ nhìn một lần nữa.
Lục Cường chú ý, hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Cô im lặng một lát, ngón tay nhẹ nhàng để trên cánh cửa: “Là anh ta.”
Lục Cường giương mắt nhìn theo hướng Lô Nhân vừa nói. Chiếc xe bên cạnh vô cùng nổi bật.
Tốc độ xe chạy rất nhanh, thoáng một cái đã lướt qua mặt bọn họ, Lô Nhân ngồi ngay ngắn trở lại, nghiêng đầu nhìn Lục Cường, Lục Cường sớm đã thu hồi tầm mắt, khẽ dựa lưng ghế.
Lô Nhân liếm liếm môi, nói: “Cô gái kia em mới vừa gặp.”
Lục Cường phụ họa ừ một tiếng.
“Ở toilet sân bay, cô ấy lén lút hút thuốc, sau đó ᴆụng trúng người em… nhìn cô ấy không được khỏe lắm, không nghĩ tới lại đi cùng anh ta.”
Lục Cường hỏi: “Có mệt không?”
“Không ạ.” Lô Nhân tùy ý đáp. Cảm thấy gương mặt kia đặc biệt quen thuộc, giống như đã từng gặp qua.
“Tối nay có muốn ra ngoài ăn không?”
“Em muốn ở nhà nấu cơm.” Lô Nhân nhích người lại gần Lục Cường, anh giơ tay ôm cô vào lòng, nghe cô hỏi: “Cô gái kia anh có quen không?”
Anh không muốn lừa gạt cô, càng không muốn cô nghĩ nhiều, nhắm mắt lại, dường như không nghe thấy.
Cô dựa sát иgự¢ anh, nỗ lực hồi tưởng, bỗng dưng nhớ lại cái đêm gió tuyết, cô ở đồn cảnh sát nhìn thấy Đàm Vi dẫn hai người đi ra, ngày đó Ngô Quỳnh mặc một bộ đồ màu đỏ, tóc ngắn ngang vai, gương mặt xinh đẹp, ngũ quan nhu hòa.
Cũng chính là đêm hôm đó, Đàm Vi nói cho cô biết sự thật.
***
Cuộc sống rốt cuộc cũng trở về quỹ đạo ban đầu, Lô Nhân xin phép nghĩ quá nhiều, công tác chồng chất như núi, hơn một tháng sau cô mới bắt đầu rảnh rỗi.
Trên hành lang Lô Nhân ngẫu nhiên gặp Trần Thụy, hai người không tiếp xúc trong công việc nên rất khó chạm mặt, từ lúc cùng Lục Cường xác định mối quan hệ, cô thản nhiên nói cho Trần Thụy biết, anh ta là người thức thời, sau đó cũng không dây dưa.
Hàn huyên vài câu, Trần Thụy nói mình đã có bạn gái, quen biết nhau trong kỳ nghỉ.
Lô Nhân thay anh ta vui mừng, lại không ngờ thời gian trôi qua quá nhanh, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một cái tên, đối với cô Trần Thụy là một người tốt, cô và Lưu Trạch Thành vừa mới chia tay, ban đầu cho rằng ngoại trừ anh ta thì cô sẽ không gặp được ai thật tình như vậy, cho dù không dành tình cảm cho anh ta nhưng cô vẫn khắc sâu trong lòng.
Nhoáng một cái đã qua một năm, bên cạnh cô giờ đã có người khác, lúc ban đầu cô còn không ngờ đến sự thay đổi này.
Lô Nhân cười cười đi đến cuối đường đẩy cửa sổ ra ngắm cảnh, cành cây không ngừng đung đưa, những chồi xanh đã bị ô nhiễm, mùa xuân ấm áp, năm mới chấm dứt.
Cô nhẹ nhàng thở, đứng một lúc lâu, Lục Cường gửi đến một tin nhắn.
Hôm nay anh trực ca sáng.
Con gái của bác Lý sinh con, hai vợ chồng vội vàng xin nghỉ việc để về quê chăm nom. Tiểu khu lại có vài gia đình di dời, Lục Cường sớm đã dự tính cho tương lai, cũng bắt đầu suy nghĩ một con đường khác cho mình.
Tòa nhà thuê thêm một bảo vệ mới, cậu ta tới từ nông thôn, nhỏ hơn Lục Cường 7 tuổi, là người thành thật, làm việc cũng rất chăm chỉ.
Lục Cường dọn qua sống với Lô Nhân, chỗ thuê cũ anh nhường lại cho cậu bảo vệ mới. Cậu ta vô cùng cảm kích, mở miệng một tiếng liền kêu đại ca, phàm là việc nặng việc cực đều tranh làm giúp anh.
Ngày hôm đó cậu ta thay ca cho Lục Cường, Lục Cường cùng Lô Nhân đi ra ngoài ăn.
Đây là một trung tâm thương mại mới mở, năm tầng lầu, tiêu chuẩn xa hoa, hai người ăn xong liền đi xuống tầng dưới, tầng 4 bán nội thất phòng ngủ và nhà bếp, giá cả đắt đỏ.
Lô Nhân nhìn về phía Lục Cường, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
“Muốn mua không?”
Cô lắc lắc đầu: “Nhìn xem, rất đắt.”
“Đâu phải không mua nổi.”
“Không phải, trong nhà đâu thiếu những thứ tương tự thế này, thậm chí khi chúng ta có dọn qua nhà mới cũng không cần phải sắm sửa thêm.”
Lục Cường chợt nhíu mày: “Ngụ ý này là gì?”
Lô Nhân vuốt tóc ra sau tai, gò má ửng hồng: “Anh hiểu sai ý em rồi.” Cô dừng một chút, nói rõ: “Cho dù sau này có mua nhà, chúng ta cũng phải mỗi người một nửa, em không muốn một mình anh chi trả.”
Đề tài này anh thích, trêu cô: “Quanh co lòng vòng ám chỉ muốn kết hôn rồi sao?”
Bị nói trúng tim đen, Lô Nhân lẩm bẩm: “Tuổi em cũng đâu còn nhỏ.”
Cũng không cần biết Lục Cường có nghe thấy hay không, đồng thời quẫn bách nên cô giận anh dám dùng giọng điệu ngả ngớn với mình. Cô thoáng quay đầu, tâm tình mất hứng.
Hai người đi ra trung tâm thương mại, Lô Nhân không đi song song cùng với Lục Cường, Lục Cường dừng bước, đợi cô bước lên anh mới dùng lực ôm cô vào lòng.
Màn đêm buông xuống, trăng sao trên trời ảm đạm, ngọn đèn thành thị huyền bí chiếu vào mặt, che khuất gương mặt của bọn họ.
Bọn họ đi dọc theo ngã tư đường.
Lục Cường hỏi: “Trước khi rời khỏi thôn mẹ đưa anh thứ gì em có biết không?”
“… Không biết.”
“Hộ khẩu.”
Lô Nhân sửng sốt.
“Đừng suy nghĩ lung tung, người nên lo lắng không phải là em.”
“…”
“Anh không có học thức, lý lịch đời tư cũng không tốt, làm sao có thể xứng với em.” Anh vuốt tóc mai của cô, nói: “Là anh mặt dày theo đuôi em, vì vậy người nên lo lắng phải là anh.”
Lô Nhân mím môi, tâm trạng của anh cô vẫn nhìn không ra.
Anh tiếp tục hỏi: “Khi nào thì đi đăng ký?”
“… Hả?”
Lục Cường nói: “Cũng phải cho đứa bé danh chính ngôn thuận.”
Lô Nhân không rõ: “Sao anh lại chuyển đề tài đến con nít rồi hả?”
Lục Cường cười: “Gần đây tần suất ℓàм тìин của chúng ta vượt mức cho phép.”