Lúc trở về nhà đã tám giờ tối, ngày đông giá rét ăn mặc thật dày cũng bị đông lạnh thấu xương.
Lục Cường kéo tay Lô Nhân vào sân, đèn trong nhà đã tắt, Tiền Viện Thanh từ trước đến giờ đều ngủ sớm rất sớm, có điều bà vẫn để cửa cho cô.
Lô Nhân nhẹ nhàng kéo cửa, cô quay đầu lại nhìn Lục Cường đứng trong đêm tối, hai tay anh đút túi quần, dường như không muốn bước đi.
Cô mất tự nhiên, nói: “Anh về ngủ sớm một chút.”
Lục Cường trầm mặc.
Trong lòng Lô Nhân trống vắng, dừng một lát, cô cắn môi dưới: “Em vào nhà đây.”
Cửa vang lên một tiếng kẽo kẹt, trong đêm tối yên tĩnh giống như một trận tuyết lở, đáy lòng chấn động đến không dám thở.
Lục Cường bước lên phía trước một bước, anh lấy tay chặn cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy trở về.
Khuôn иgự¢ cô phập phồng theo mỗi nhịp thở, muốn hỏi anh định làm gì. Lục Cường không đáp, kéo Lô Nhân đi về phía trước, bên cạnh chính là hàng rào chắn nhà Căn Tử. Cánh cửa phía Tây đã khóa, Tiền Viện Thanh bị thương, đã vài ngày nay không đến đây nấu cơm.
Lục Cường theo cửa sổ sờ soạng cửa sắt, bớt chút thời gian liếc nhìn Lô Nhân, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.
Lô Nhân run rẩy muốn bỏ đi, lại cố gắng nói: “Anh làm gì thế, em muốn đi ngủ.”
Lục Cường siết chặt cánh tay Lô Nhân: “Ánh mắt của em không phải là đang mong chờ sao?”
“…..” Câu nói của Lục Cường khiến cho Lô Nhân quẫn bách, muốn nỗ lực chứng minh nhưng không chứng minh được gì, cô lắc lắc thân thể như muốn chạy trốn.
“Thành thật một chút.” Lục Cường cười nhẹ, cúi đầu tùy tiện hôn lên môi cô, vừa hôn vừa dùng tay cạy khóa cửa.
Gian nhà này rất nhỏ, phía trong có một phòng bếp, bên cạnh là bếp lò và than củi.
Chỉ có một gian nhà chính, Lục Cường nắm tay cô đi vào.
Lô Nhân để ý câu nói mới vừa rồi, kỳ quái nhìn xuống cổ tay, hơi giương mắt, liền dừng một chút.
Đồ đạc trong căn phòng này rất ít, chỉ có bàn làm việc và chiếc ghế cùng với tủ quần áo, đối diện là giường sưởi, trên tường còn dán mấy tấm áp phích đã phai màu.
Tuy rằng đã lâu không có người ở nhưng trong phòng lại tương đối sạch sẽ.
Tay cô bị anh nắm chặt, Lô Nhân ngẩng đầu, hỏi: “Đây là phòng anh?”
Gương mặt Lục Cường biến sắc, cách một lát, ừ một tiếng.
Khi nói chuyện thở ra một làn khói trắng, trong phòng không có nhóm lửa, lạnh thấu da. Đầu ngón tay Lô Nhân cũng cảm thấy lạnh.
Anh buông tay cô ra, nói: “Trong ngăn tủ có drap giường và chăn, anh đi nấu nước.” Nói xong xoay người đi vào phòng bếp.
Lô Nhân đứng đó một lúc, đi về phía trước vài bước, trên bàn làm việc đều là những tấm hình cũ. Lô Nhân nhìn qua, đa số là hình hồi nhỏ của Lục Cường, hồi nhỏ anh đã rất tuấn tú, mặc dù cơ thể chưa vạm vỡ như bây giờ, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng sâu sắc.
Ngón tay cô chọc chọc vào đôi mắt anh trên tấm hình, dừng ở ảnh chụp góc phải phía dưới, nơi đó có đánh dấu thời gian và địa điểm, cơ hồ mỗi tấm hình đều có.
Lô Nhân xem xong hết rồi mới nhớ tới việc đi lấy chăn đệm, trải được một nửa lại cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc tại sao mình phải nghe lời anh chứ?
Nghĩ vậy, mặt Lô Nhân chợt nóng bừng, độ ấm phía dưới ௱ôЛƓ cũng cao lên, cô thử sờ sờ, không lạnh như trước. Cửa phòng bên ngoài mở toang, phòng bếp đầy khói bụi.
Lục Cường đun một nồi nước ấm, khói bay nghi ngút. Bên cạnh còn có một bồn tắm lớn, đây là bố anh tự làm, hồi nhỏ anh thường bơi lội trong đó, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xuống.
Lục Cường đóng cửa, nhiệt độ trong phòng rốt cuộc cũng tăng lên.
Lô Nhân ngồi ở đầu giường cạnh lò sưởi, ngơ ngác nhìn anh đang bận rộn.
Anh lườm cô một cái, nói: “Đừng ngồi ngây ngốc ở đó, lại đây.” Vừa nói vừa ϲởí áօ trên người xuống, hai cơ иgự¢ vạm vỡ hiện lên. Anh lại duỗi tay tháo dây thắt lưng: “Còn muốn anh chủ động?” Nói xong liền bước về phía Lô Nhân.
Lúc đi đến cạnh giường, anh đã cởi sạch sẽ.
…
…
…
…
Lục Cường dựa người vào ban công hút thuốc, ánh mắt anh nhìn xa xăm. Tầm mắt mơ hồ cúi đầu nhìn Lô Nhân, đôi mắt cô sáng lấp lánh, mặc dù nửa đóng nửa mở nhưng tiếng hít thở vẫn đều đều.
Anh khẽ cong khóe miệng, ngón cái cọ vào má cô: “Mệt không?”
Lô Nhân nhẹ nhàng ừ hử.
“Thể lực thì sao?”
Lô Nhân cảnh giác khởi động mí mắt: “Không sao.”
Lục Cường mỉm cười, bị hun khói khiến mắt nheo lại, cuối cùng không đành lòng hỏi: “Uống nước không, anh…”
Lời còn chưa dứt, mắt anh đã liếc về phía cửa.
“Uống ạ.”
“…..” Anh một phen túm chăn che thân thể của cô lại, động tác nhanh nhẹn mặc quần áo vào.
Lô Nhân cả kinh, cũng phát hiện tiếng động ở bên ngoài.
Có người gọi to: “Ai ở bên trong.”
Là giọng của Tiền Viện Thanh.
Lô Nhân nhanh chóng ngồi dậy, tim đập thình thịch, muốn đào lỗ chui xuống.
Tiếng cửa tiếp tục kéo ra.
Lục Cường bước qua liền bị Lô Nhân gắt gao giữ chặt, Lô Nhân kiên trì: “Bác ạ? Là cháu.”
Cửa đột nhiên ngừng lại, Lô Nhân nín thở.
Một hồi lâu, có tiếng gậy đập vào cánh cửa, Tiền Viện Thanh nói: “Bảo tên súc sinh kia ra đây mau.”