Lô Nhân từ từ nhắm mắt, cô mơ hồ nghe thấy tiếng anh chửi thề, mặc kệ là chửi ai, cô kiệt sức rồi.
Anh nẩy ௱ôЛƓ đẩy “thứ đó” vào rất sâu bên trong âm hộ cô, chân cô quấn chặt hông anh, bắp đùi lắc lư tê dại, cả người vô thức mặc anh xâm chiếm.
Bên ngoài trời mưa rất to, mưa rơi lộp bộp, cửa sổ mở toang, gió lạnh hùa theo rèm cửa sổ thổi vào, vài hạt mưa rơi xuống tay cô. Đầu ngón tay run rẩy, từ mép giường bắt lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng đẩy ra: “Anh khiến em khó thở.”
Lục Cường lưu luyến hôn lên huyệt thái dương của Lô Nhân, dùng ngón cái vuốt ve sợi tóc và cái trán ẩm ướt: “Sao vậy?”
“... Nặng quá.”
Anh lại tiếp tục hôn cô: “Anh thích như thế này.”
“Nhưng... em lạnh.”
Lục Cường liếc nhìn căn phòng tối om, đèn đường ngoài cửa sổ vẫn còn rất sáng. Anh nhìn xuống người bên dưới, lông mi cô khe khẽ rung.
Tay anh dời đi, cầm chăn đắp cho cô, nghiêng người nằm thẳng.
Cơ thể Lô Nhân bủn rủn, con tim trống rỗng không hiểu lý do vì sao, cô cuộn mình đưa lưng về phía anh.
Lục Cường túm chăn đắp cho Lô Nhân, nghiêng người ôm cô vào lòng, cơ thể cả hai dán sát vào nhau, yết hầu của anh vừa khéo đặt ngay gáy cô.
Môi anh liên tục cọ xát lên đỉnh đầu cô, trong lòng thỏa mãn: “... Nhân Nhân.”
Lô Nhân “Dạ.” một tiếng.
“Vừa rồi làm em đau hả?”
Cô cắn cắn môi, cúi đầu, mắng: “Cầm thú.”
Anh nở nụ cười: “Không phải em cũng thích sao?”
Lô Nhân im lặng.
“Vài lần nữa chứ?” Anh hỏi.
Đầu óc Lô Nhân choáng váng: “... Cái gì vài lần?”
Anh cúi người ghé sát vào lỗ tai cô nói hai chữ, mặt cô lại nóng bừng, thúc khuỷu tay đánh anh, sức lực lúc này căn bản cũng không còn tác dụng nữa.
Lục Cường chỉ vào bụng dưới Lô Nhân, nói: “Cảm giác vừa nhỏ vừa khít, em làm anh buốt quá.”
“Anh nói gì đó hả, ưm...?” Âm cuối từ trong cổ họng chưa kịp bật ra cả người cô đã run lên. Tay anh chậm rãi hướng lên bộ иgự¢ đầy đặn, cách chăn xoa Ϧóþ: “Rất mềm.”
“... Hài lòng chứ, Nhân Nhân?”
Lô Nhân oán hận: “Đừng nói nữa...”
Anh trầm mặc nhắm mắt ôm cô. Cửa sổ chưa đóng, gió lạnh tùy ý thổi vào, sấm chớp xẹt qua phía chân trời, thoáng chốc sáng như ban ngày, mây đen cuồn cuộn che trời. Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa nện trên cửa sổ.
—— Bầu không khí tiếp tục ngượng ngùng...
Lắng nghe tiếng mưa, Lục Cường nhớ tới hồi nhỏ.
Anh thích những ngày mưa, ở nông thôn thường xuyên khô hạn, một trận mưa lớn cũng đủ khiến cho dân làng vui vẻ cả ngày, mỗi lần nước sông dâng lên bố sẽ dẫn anh đi mò cá, mười mấy năm trước bố còn rất trẻ, nước chỉ sâu vừa đến đầu gối của ông nhưng nó đã vượt qua eo anh.
Sau cơn mưa, đặc biệt sẽ có rất nhiều cá, mỗi lần như vậy là đủ cho ba người ăn no hai bữa. Khi đó đối với anh, ngày mưa so với lễ tết còn hạnh phúc hơn. Sau này đến Chương Châu, vài năm không về, hưởng thụ vô số mĩ vị hiếm quý, đến bây giờ vẫn chưa nếm thử lại cá sông.
Ra tù ngày hôm đó, dưới một trận mưa to, thế giới bên ngoài nhiều màu sắc, anh nhìn những con đường xa lạ không biết đi về phương nào. Căn Tử lái xe đến đón anh, một bóng dáng mặc áo cô dâu bỗng nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ xe, tướng mạo cô khi đó khá chật vật, đôi môi lem luốc vì màu son, con ngươi đặc biệt trong suốt. Làn da trắng nõn áo cưới trắng tinh, cho dù là ngày mưa, anh nhìn đâu cũng thấy trên đỉnh đầu mình là một ông mặt trời lớn.
Hôm nay trời đổ cơn mưa cũng giống như ngày hôm đó, rốt cuộc cô cũng trở thành người của anh...
......
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, phía sau là tiếng thở trầm ổn của đàn ông.
Lô Nhân quay đầu hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Một hồi lâu: “Ừ.”
“Không lạnh sao?”
Lục Cường khẽ di chuyển yết hầu: “Trên người toàn là mồ hôi, mát mẻ gần ૮ɦếƭ.”
Lô Nhân chậm rãi xoay người, đem chăn vén qua một bên: “Anh đắp vào đi.”
Lục Cường nhìn Lô Nhân ở trong bóng đêm, thuận thế tiến vào chăn kề sát người cô, cơ thể cô không khỏi run lên vì lạnh, anh xê dịch một chút mới đem cô ôm vào lòng.
Mưa ngoài cửa sổ lay động, bọn họ đắp chăn ôm chặt, giống như đang nương tựa lẫn nhau tránh gió, vô cùng ấm áp, vô cùng an tâm.
Cô dựa vào иgự¢ anh, miễn cưỡng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Anh móc điện thoại trong túi quần ra, nói: “Hơn sáu giờ.”
Lô Nhân cả kinh: “Anh không thay ca với bác Lý sao?”
“Nằm một lát đã.”
“Không sợ bác ấy trách móc anh sao?”
“Không sao, hôm sau lại cho bác ấy thêm hai điếu thuốc.” Anh dùng cánh tay lật người cô qua, người bên dưới ngẩng đầu nhìn người bên trên: “Vừa rồi anh điện thoại cho bác Lý?”
“Ừ.”
Lô Nhân cắn môi: “... Thế, anh nói với bác ấy như nào?”
“Nói thật chứ sao.”
“Anh dám.” Lô Nhân lơ đãng nhéo thắt lưng Lục Cường, Lục Cường lại run lên, thân thể nháy mắt cứng ngắc, giống như có trăm ngàn con kiến cắn trên da.
Lô Nhân lập tức ý thức được việc mình làm sai, nũng nịu nói: “Hì hì, em xin lỗi.”
Lục Cường ném di động, lật người cô lại, anh đánh bốp bốp vào cặp ௱ôЛƓ cô: “Không nhớ lời anh nói đúng không?”
Cô đẩy đẩy người anh, thành khẩn: “Em quên rồi, em quên rồi, xin lỗi, á...”
“Muộn rồi.”
...
...
...
Anh dựa sát người cô: “Ngày mai đổi giường mới thôi.”
Một hồi lâu, Lô Nhân thở hổ hển: “Vì sao?”
“Không thoải mái.”
Cô nhớ tới chuyện gì: “... Anh quên dùng biện pháp an toàn.”
“Không bắn vào trong là được.” Anh đưa tay cầm lấy khăn giấy trên tủ đầu giường lau chùi người cô.
Lô Nhân nhỏ giọng: “Nội tâm nhỏ nhen.”
“Xem ra em vẫn sung sức, còn dám ý kiến?”
Lục Cường lườm Lô Nhân, miệng còn muốn nói một câu nhưng cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa: “Sớm thế này, ai đến vậy chứ?”
Anh nhét cô vào chăn, nói: “Nằm nghỉ đi, anh ra xem.”
Lục Cường nhảy xuống giường trực tiếp mặc quần vào đi ra mở cửa, bác Lý nhìn người cởi trần trước mặt toàn thân chảy đầy mồ hôi, nhất thời trố mắt quên mất muốn nói gì.
Anh cài thắt lưng, hỏi: “Sao bác tìm đến đây?”
Tầm mắt bác Lý thu hồi, ho hai tiếng. Ông mặc áo mưa màu đen, vạt áo ướt đẫm, Lục Cường đứng ở cửa, không có ý định cho ông đi vào.
Giọng bác Lý không tốt: “Cháu xem bây giờ là mấy giờ rồi hả? Mưa trút ào ào, vợ bác ở nhà thúc giục trở về.”
“Xin lỗi.” Lục Cường nói: “Ngày khác cháu mời bác uống rượu, tuần sau cháu thay bác trực ca đêm.”
Bác Lý lại trách: “Gọi điện không tiếp, sợ hai cháu có chuyện gì, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên lên đây tìm.”
Lục Cường nói: “Cảm ơn bác.”
Bác Lý tò mò nhìn vào trong, căn phòng tối đen: “Không có chuyện gì chứ?”
“Không.” Lục Cường nói: “Thay cháu canh cổng một lát, cháu sẽ xuống ngay.”
Tiễn bác Lý, Lục Cường mở đèn phòng ngủ, Lô Nhân dùng chăn che mắt, anh đóng cửa sổ, lấy cây lau nhà lau sàn. Liếc nhìn về phía giường, Lô Nhân vẫn còn trốn trong chăn, anh lôi kéo một hồi cô cũng không động tĩnh.
Lục Cường: “Đừng tắm rửa, cứ ngủ đi.” Sờ sờ đầu cô: “Vẫn còn sức chứ?”
Một lát, Lô Nhân gật gật đầu.
“Ngủ sớm một chút.”
Anh mang giày, nhặt áo sơmi từ trên mặt đất lên, chuẩn bị mặc áo khoác.
“Gần tủ giầy có ô.” Giọng nói nho nhỏ vang lên.
Anh quay người lại, chẳng biết cô chui ra khỏi chăn từ lúc nào, hai tay cô đặt lên má, cử chỉ giống như một bé mèo lười.
Lục Cường cúi người hôn lên mắt Lô Nhân, môi anh lại di chuyển lên trán cô: “Phải đi rồi.”
Lô Nhân khịt mũi “Dạ” một tiếng.
Lục Cường nói: “Tối anh về.”
“Chìa khóa ở dưới thảm hành lang.”
“Thấy rồi.” Lục Cường cười: “Ngủ đi.”
Đèn tắt, căn phòng trở nên yên tĩnh, lần này chỉ còn lại một mình cô, nghiêng người, đắp chăn, trong lòng vừa hoang vắng vừa sợ hãi, cô sợ phụ thuộc, sợ tin, càng sợ yêu hơn.
Cùng Lưu Trạch chia tay đã sáu tháng, cô ép buộc mình phải lãng quên nhưng may mắn Lục Cường lại chậm rãi tiến vào trái tim cô. Cô không muốn rơi vào cạm bẫy tình yêu như lần trước, tìm mọi cách trốn tránh đến cuối cùng vẫn không thể không rơi xuống, cạm bẫy sâu hay không cô không biết, mọi chuyện đã không còn do cô khống chế.
Lô Nhân miên man suy nghĩ, thân thể cô cực kỳ mệt mỏi, rất nhanh liền nhắm mắt ngủ.
Thức dậy lần nữa thì trời đã sáng.
Trời xanh, mây trắng, chim hót líu lo, dưới sân còn có tiếng chó sủa, có giọng con nít nô đùa khóc lóc... Một buổi sáng vô cùng sinh động.
Lô Nhân bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ... Thắt lưng đau trầm trọng, cô thở hổ hển.