Hà Sơ Tam nuốt nuốt nước miếng, nhìn mặt đoán lời, cảm thấy tuy hắn không vui nhưng xác suất nổi điên đánh mình không lớn, vì thế đánh bạo tiếp tục nói,“Ngày hôm qua cám ơn anh.”
“Thằng nhóc kia.” Hạ Lục Nhất rốt cuộc mở miệng nói, thần sắc thập phần không kiên nhẫn.
Hà Sơ Tam mở to hai mắt chờ câu tiếp theo.
“Đừng tự mình đa tình. Cậu thay tôi làm việc, chính là mã tử của tôi, chiếu cố anh em là chuyện tôi nên làm. Chờ cậu viết xong kịch bản, chúng ta sòng phẳng, dù cậu có chết ở ven đường, tôi cũng không rảnh xem qua. Cho nên bây giờ câm miệng lại cho lão tử! Nói thêm một câu vô bổ, tôi cắt lưỡi cậu!”
“……” Một mảnh lòng thành thả cho rắm bay.
Lưu manh chính là lưu manh, dù cứu một mạng người cũng không thể biến thành người tốt—— đạo lý dễ hiểu như vậy, giờ cậu mới thấu.
Vì thế cậu im lặng, tiếp tục vùi đầu viết đối thoại. Nữ chính xinh đẹp bị trói trên đài cao, khóc lóc nói với nam chính đang gồng sức trong biển máu, anh đừng đánh nữa, vì em, làm vậy có đáng sao? Nam chính nôn ra máu nói, vì em, cái gì cũng đáng.
Thả rắm, cô cho rằng hắn thích cô sao, hắn chỉ thích đánh nhau mà thôi! —— Hà Sơ Tam trong lòng yên lặng mắng một câu thô tục đầu tiên trong đời.
Tha thứ cho cậu, cậu chỉ là một tờ giấy trắng, mấy tuần nay bị trộn ở một nơi đen như vậy, mưa dầm thấm đất, thật sự là có chút sa ngã.
Đọc Truyện