Một kẻ "nợ đào hoa rải khắp hồng trần". Một kẻ "chân tâm khó đoạt lấy". Thanh Ly bảo rằng Lan Uyên không đáng để trao chân tâm, nhưng thật ra vào đêm thả đèn hoa đăng thì mọi tâm tư, y đều gửi gắm cho hắn mất rồi.
Tuy không ngược nhiều như "
Diễm quỷ" nhưng có lẽ vì tấm chân tình của kẻ
đào hoa nổi tiếng lại bị gạt bỏ quá nhẫn tâm, sự chân thành ẩn giấu của người lạnh lùng khó đoán lại bị che dấu, những lúc tình huống ngược đạt đến cao trào không khỏi làm cho người đọc cũng tan nát cõi lòng. Giọng văn của
Công tử Hoan Hỉ luôn cuốn hút, khó lòng có thể dứt bỏ từng chi tiết nào của truyện.
Hoàn Khố là chuyện về
phong lưu, chuyện về những kẻ mang độ bạc tình ra mà ganh đua tỉ thí.
Kẻ hư hỏng khét tiếng thiên hạ, kẻ lãnh đạm cách biệt chúng nhân.
Quan hệ giữa họ bắt đầu từ hứng khởi nhất thời, rồi trải dài như giao tranh định mệnh. Mấy trăm năm giày vò lẫn nhau, có cười, có khóc, có phụ rẫy, có sầu hận. Cuối cùng, thế nào mới gọi là chân tình, thế nào là giả ý?
“Ngươi muốn ôn nhu, ta cho ngươi ôn nhu, cớ gì còn muốn đòi đến chân tâm của ta?”. Trong câu chuyện này, bất kể Ly Thanh hay Lan Uyên, đều có chút ngây ngốc, lúc nào cũng chỉ sợ thương tổn đến thân nên thận trọng khác thường, cứ luôn do thám lẫn nhau, giấu giếm lẫn nhau, dằn vặt lẫn nhau đến cả mấy trăm năm mới bắt đầu thấu hiểu. Đây có thể coi như một vố chơi khăm của tạo hóa, khiến người trong cuộc nhìn lại muốn cười cũng không thể nhếch môi.
Trong câu chuyện này, ngay nhân vật phụ cũng chứa đựng ít nhiều suy tưởng và đặc sắc, dù là Thú vương, là kẻ hầu người hạ hay bình dân bách tính. Có kẻ thiện lương, có kẻ nhiệt tình, có cả những kẻ ngồi lê đôi mách… đều là chấm phá sinh động cho thế giới phong lưu của những thế gia tử đệ này.
Đọc Truyện