Họ là những người
cảnh sát trong đội truy nã tội phạm buôn ma túy. Tất cả đều cùng day dứt về hai chữ hạnh phúc.
Tôi, đã yêu anh như thế. Vào một buổi chiều gần đậm sắc thu.
Và thế là, sống theo cách mà anh sắp đặt.
Để rồi thỉnh thoảng, vẫn hay mơ. Mơ về màu nắng vàng nhạt nhòa hôm ấy. Mơ về mùa thu rất đỗi yên bình. Ở nơi chốn ấy, có anh. Trong cơn mơ, chân cứ bước tới trước, dẫu con đường hãy còn rất dài, rất xa. Nhưng anh vẫn luôn đợi tôi mà, phải không.
Tôi, cũng sẽ luôn chờ anh. Dù ở nơi đâu chăng nữa. Để có thể nói cho anh biết, tôi đã yêu ngày 20 tháng 10 đến thế. Là vì ai.
Bảy năm trời cách xa…
*****
Trong mùa muôn hoa rơi rớt và héo rũ ấy, họ quen nhau. Vẻn vẹn một cái nhìn đã quyết định cả cuộc đời về sau.
Có lẽ bởi anh trốn tránh, vờ hờ hững để quên đi mảng
ký ức không nên có này; có lẽ bởi anh nhát gan, không đủ dũng khí mà đẩy người anh yêu vào vòng tay cô gái khác.
Nhìn cậu kết hôn, nhìn cậu có con. Nhìn cậu từ một cô nhi nay đã gia đình đề huề.
Thế nhưng, anh nào có hay, cậu vẫn hằng chôn sâu bóng hình cậu thật sự yêu thương vào đáy lòng. Để rồi khi bắt gặp bốn con chữ "W, H, H, L", mọi thứ mới hoàn toàn tan rã. Kén nhộng bấy lâu anh tạo ra khóa kín chính mình, bỗng chốc bị rạch toang…
Hai người họ, một là đội trưởng đội phòng chống ma túy biên giới, một là cảnh sát cơ trí xuất thân cô nhi. Trong vụ án truy bắt tội phạm này, đã không chỉ là đấu tranh cho chính nghĩa, mà còn là cuộc đua của tình yêu.
Đọc Truyện