“ Diệp Thích, tôi chịu cô đủ rồi!”
“ Diệp Thích, nếu không vì mẹ cô, tôi đến ngay cả liếc nhìn cô, tôi cũng không muốn!”
“Diệp Thích…”
Thời thơ ấu, đứa con gái thuần khiết vốn sớm mất đi người thân đã tận mắt chứng kiến người đàn ông kia rơi nước mắt vì sự ra đi của người cô gọi là mẹ.
Hơn mười năm trôi qua, ký ức hôm nào đã mọc rễ hóa thành thứ tình yêu cố chấp đến mù quáng, đến cuồng si.
Cô đã quen với sự nuông chiều, quen cảm giác ấm áp của vòng tay kia, quen dựa dẫm và từ bao giờ, cô đã quên mất rằng, trong trái tim hắn, đã khi nào có hình bóng cô?
Tình yêu, khát khao, nỗi mong nhớ ấy, tất cả đều chỉ thuộc về một người đàn bà đã khuất!
Nhưng, khóc lóc thì có ích gì? Khóc lóc có thể làm tan chảy trái tim băng giá đó sao?
Kiêu hãnh, mạnh mẽ, dám yêu, dám hận.
Diệp Thích đã quyết định đặt tất cả tình yêu, niềm tin mình vào ván cờ với số phận.
Tuy nhiên, cuối cùng, cô lựa chọn buông tay, từ bỏ mọi ký ức ngọt ngào từng có bởi suy cho cùng, tình yêu, nào có thể cưỡng ép?
Nặng lòng bởi cái chết của Lãnh Hoan, mối tình đơn phương khắc cốt ghi tâm khiến Lý Kiều,
đại thiếu gia nhà họ Lý đã khép lòng mình lại.
Thời gian dần trôi, nào nhận ra trái tim kia đã sớm không còn có thể dung chứa thêm ai ngoài đóa bạch hồng thanh khiết, tràn đầy sức sống ấy?
Bỏ cuộc? Diệp Thích, phải chăng cô đã quá ngây thơ ?