Nam chính hành hạ nữ chính đến cô bị trầm cảm nặng, đã tự tử một lần được anh cứu thoát, sau đó vẫn bị tình trạng nghe thấy những lời nói tiêu cực trong tai. Trần Kình từ một người ngang ngược vô lối dần trở nên nhẫn nhịn trước Uyển Uyển kiên cường. Cuối cùng sau hai năm ràng buộc trong gò bó và đấu tranh, họ chia tay. Anh bị tai nạn và trốn đến nơi khác để chữa trị và ngoại thương lẫn nội thương, sau đó khi đã khỏe hơn, anh quay về đoàn tụ với cô và nhóc con bé bỏng bốn năm trước đã kịp hoài thai trong bụng mẹ trước khi chia tay. Người gây mọi nghiệp chướng và cũng là ông tơ bà nguyệt cho Trần Kình gặp Uyển Uyển – Trần Túy cũng vì cắn rứt lương tâm đã đầu thú và chịu sự trừng phạt của pháp luật. Mọi kết thúc đều có hậu, mọi lỗi lầm được bỏ qua, mọi tổn thương được tha thứ, chỉ có người đã khuất không thể quay lại mà thôi!
Trần Túy uống say, đâm xe vào đôi vợ chồng sắp cưới là Vương Tiêu và Lâm Uyển, Vương Tiêu không thể qua khỏi trên bàn mổ, Trần Túy cầu cứu anh trai vạn năng Trần Kình giúp đỡ. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, Trần Kình đã dọn dẹp sạch sẽ một cách kinh ngạc. Dường như không ai dám đứng ra bênh vực lấy chính nghĩa cho cái chết của Vương Tiêu, thậm chí cả bố mẹ Vương Tiêu cũng không thể kháng án vì bị Trần Kình mang chuyện xưa ra dọa dẫm. Lâm Uyển cảm thấy bất lực, cô không thể tin mọi chuyện có thể đổi trắng thay đen đến mức như vậy. Cô dùng đủ mọi thủ đoạn để đấu với Trần Kình, ngây thơ tin rằng mình có thể gài bẫy được anh, đến khi nhận ra không thể làm gì được, cô vẫn hận không thể nhào đến đánh anh cho hả giận.
Trần Kình bắt gặp hình ảnh một Lâm Uyển yếu đuối trong khi ngồi chờ Vương Tiêu trong bệnh viện, vào cái giờ phút trăm sự rối rắm ấy anh lại cảm thấy bị thu hút bởi cái vẻ vừa mong manh vừa cứng cỏi của Lâm Uyển. Sau đó, hết lần này đến lần khác, anh bị cô lôi vào cuộc đấu tranh không cân sức và nhận lấy một cái tát tai như trời giáng trước mặt nhân viên công ty.
Những lần gặp gỡ sau của họ phải mô tả bằng hai từ hỗn loạn, anh ép buộc cô bùng nổ, anh điên cuồng cô đập phá. Dường như họ không thể hòa hợp với nhau, cô vì không thể đòi lại công bằng cho Vương Tiêu nên mỗi khi đối mặt với Trần Kình, cô không còn là chính mình, như một con mãnh thú phô bày hết sức mạnh để chống chọi với một
thế lực hắc ám không hề cân sức. Trần Kình cành áp đặt, cô càng phản kháng mạnh mẽ, lời nói của cô đả kích sâu cay đến tâm tưởng của anh, Trần Kình lại dùng sức mạnh thể xác để khuất phục cô gái nội tâm chỉ chực bùng nổ của cô gái thoạt nhìn rất mong manh kia.
Một tối, Lâm Uyển định bỏ đi sau khi bị khuất nhục nhưng cô đột nhiên quay lại và quyết định dùng gối đè ngạt Trần Kình, trong lúc cơn giận lên đến đỉnh điểm, Trần Kình đã không kiềm chế được gây thương tích cực kỳ nghiêm trọng khiến Lâm Uyển dở sống dở chết, nếu không được đưa đến bênh viện có lẽ cô đã được giải thoát khỏi cuộc sống quá bức bối mệt mỏi với Trần Kình. Đọc những đoạn này, mình không biết nên lựa chọn thái độ thế nào cho phù hợp, vẫn thấy Trần Kình không đúng khi một tay che trời, đối xử thô bạo với Lâm Uyển, lẽ ra phải thấy đáng ghét nhưng mình chỉ thấy đau xót cho những tổn thương mà cả hai bên đang cố gây cho nhau.
Trần Kình không tin vào tình yêu, với anh thứ tình cảm đó như trò chơi, chưa bao giờ yêu ai, không quan tâm đến tình cảm phụ nữ. Anh bó buộc Lâm Uyển vì thấy hứng thú nhất thời và thấy vui mỗi khi cô xù lông lên cắn lại anh. Anh từ khi kéo cô lại gần mình chưa bao giờ chú ý những diễn biến trong tâm lý của cô, anh còn không phát hiện ra cô gần như mất ngủ suốt từ khi tai nạn xảy ra. Cô đã đánh cược với anh rằng một khi anh gặp đúng người, đúng lúc, anh sẽ yêu sâu đậm một người phụ nữ, anh sẽ nhận quả báo vì đã không tin vào tình yêu, cũng sẽ bị tình yêu dày vò đến mệt mỏi; đến khi đó anh sẽ phải trao lại toàn bộ hồ sơ được dùng để uy hiếp bố mẹ Vương Tiêu. Trần Kình nhận lời cá cược vì anh không cho rằng mình sẽ bị loại tình cảm yêu đương ủy mị ấy vận vào người.
Lâm Uyển vẫn tiếp tục sống bên Trần Kình, cô còn cấu kết với Đàm Hy Triết để hạ bệ Trần Kình, vụ việc không thành, Lâm Uyển bị mang đến nhốt tại một biệt thự ở ngoại ô. Căn bệnh trầm cảm của cô càng lúc càng ảnh hưởng đến một Uyển Uyển trước đó đầy sức sống, dần dần trở thành một cô gái gầy gò, mất hết sức sống, còn bị Trần Kình trong lúc tức giận dày vò đến mức như điên loạn trong cái đêm anh mang rượu ra đập bên cạnh cô. Trần Kình như con người hai mặt, cứ sau khi hành hạ cô đến mức trọng thương, lại quay sang hứa hẹn không bao giờ đối xử như vậy với cô. Từ những lúc ân hận, anh quan sát cô có điều không bình thường, anh ép cô đi khám để cắt thuốc giúp cô điều trị bệnh mất ngủ. Dần dần, cô cũng có chuyển biết tốt hơn nhưng dường như đó là hiện tượng hồi quang phản chiếu. Một lần đi chơi cùng anh và bạn bè, sau một đêm tự nguyện yêu anh, cô nghe thấy tiếng ai đang gọi mình từ đâu đó văng vẳng lại, cô hướng theo tiếng gọi chầm chậm lần từng bước và không biết từ lúc nào đã đi xuống hồ nước. Mặc dù ý chí muốn sống rất mạnh mẽ nhưng cô không thể thoát khỏi những ý nghĩ u ám muốn tự giải thoát mình khỏi những đau khổ từ khi Vương Tiêu qua đời và bị Trần Kình giam hãm, cô để mình chìm dần trong làn nước lạnh ngắt với một mong muốn có ai đó đến cứu mình. Cô cũng đợi được anh lôi cô ra khỏi mặt nước, nhưng chính anh lại gục ngay tại bờ hồ sau khi lên khỏi mặt nước, Trần Kình rơi vào hôn mê sâu vì anh có bệnh sợ nước. Thì ra không chỉ có cô bị bệnh, tâm lý bấp bênh, anh cũng có một vết thương chí mạng từ năm 7 tuổi đã khiến anh trở thành một con người chỉ sống và tin vào sức mạnh của chính mình, dùng mọi nỗ lực của mình để khăng khăng bảo vệ người thân một cách thái quá.
Lâm Uyển sau khi chết hụt phát hiện ra mình có thai, cô đã tự đến bệnh viện bỏ đi đứa bé vì sợ thuốc trầm cảm gây dị dạng cho thai nhi. Sau khi cô bỏ thai, Trần Kình phát hiện được vụ việc long trời lở đất này, anh tưởng chừng không thể tha thứ cho cô được nhưng chỉ cần nhìn thấy nỗi khổ tâm trong mắt cô và sự điên điên tỉnh tỉnh cùng với vẻ đau đớn đến cùng cực của Lâm Uyển anh không còn cách nào khác đành phải ôm cô vào lòng an ủi. Cũng nhờ vậy anh mới phát hiện bệnh trầm cảm của Uyển Uyển đã ở giai đoạn rất nặng, cô nếu không điều trị có thể sẽ bị tâm thần phân liệt. Trần Kình xót xa cho người con gái từng rất kiên cường đã bị anh ức hiếp đến mức trở thành một người không tỉnh táo. Và việc đáng ngại nhất với anh lúc này chính là anh nhận ra anh đã yêu Lâm Uyển, bắt đầu ân hận tất cả những hành động gây tổn thương cô trước đây. Anh tự thề nếu cô khỏi bệnh, anh sẽ để cô được rời bỏ anh như mong muốn. Ngược lại hoàn toàn với trước đó, anh để cô tự do xả những uất hận trong lòng với anh, đập phá, đánh anh, nhưng cũng rất kiên quyết ở bên cô suốt thời gian trị bệnh, rèn luyện cho cô thói quen giữ gìn sức khỏe. Trần Kinh muốn lấy yêu thương chuộc lại những đau đớn trước đó, lấy chân thật dịu dàng để lấy lòng cô gái nhỏ trong lòng. Uyển Uyển cũng cảm nhận được sự dịu dàng mà anh đang cố trao cho cô, nửa tin nửa ngờ, một chút biến chuyển trong lòng cũng làm cô hoảng hốt. Cô không đám tin và càng không muốn nảy sinh tình cảm với loại người như anh, nguyên nhân của mọi đau khổ trong suốt hai năm dài dằng dặc qua. Mặc dù vậy, cô không thể giữ chặt con tim vô cảm trước anh như thời gian vừa qua, từng chút từng chút cô bị sự cẩn thận tỉ mỉ để tâm của anh làm cho cảm động.
Trước khi buông tay, họ cùng nhau đi du lịch, đi chơi ở hồ Lô Cô, anh muốn khi cố nhớ lại thời gian sống với anh, ít nhất họ đã từng có những khoảng khắc rất yên bình và đẹp đẽ. Những gì Trần Kình làm sau đó còn nhiều hơn cả tình yêu thương đơn thuần, anh đã mua lại một căn nhà ở Bắc Kinh và thể hiện lại toàn bộ ngôi nhà khi xưa cô sống cùng bà ngoại. Lâm Uyển vốn dĩ không có một tuổi thơ vui vẻ bên cha mẹ, mẹ cô bỏ theo người khác, cha cô vì tình yêu với người vợ không muốn nhìn thấy cô như thấy vết thương lòng luôn lở loét của mình. Cô được đưa đến sống với bà ngoại và cũng từ đó cảm thấy hôn nhân là một điều không đáng tin cậy. Vào đúng ngày sinh nhật thứ hai mươi tư, anh đã giúp cô làm lành với người cha đã lâu không gặp gỡ, giúp cô giảng hòa với nỗi lòng của quá khứ, chấp nhận sự quan tâm của người thân trong gia đình. Mặc dù cảm động nhưng họ có lẽ không thể có duyên làm vợ chồng, anh đã thực hiện lời hứa trả tự do cho cô.
Và bánh xe số phận một lần nữa khởi động luật nhân quả, anh bị tai nạn giao thông và gần như bị liệt nửa người. Với một con người mạnh mẽ, chỉ tin vào sức mạnh của chính mình với Trần Kình thật sự là một cú sốc trời giáng. Anh không chấp nhận sự săn sóc của Lâm Uyển hay gia đình, quyết tâm bắt cô rời xa anh, cam kết không để cho người thân quấy nhiễu cuộc sống cá nhân cô, muốn chuyển cho cô một phần tài sản vừa để bù đắp vừa để giúp cô sốngđể nuôi con. Anh hy vọng thời gian trị bệnh sẽ giúp cô cân bằng cảm xúc, dần quên đi những đau đớn đã từng chịu đựng và sẽ chấp nhận anh quay về, nhưng thoắt cái đã 4 năm trôi qua. Anh mới lại được nhìn thấy bóng dáng gầy gầy của cô bên cạnh còn có một thằng bé con rất lém lỉnh. Thời gian cũng đã giúp anh xóa được mọi quá khứ không vui giữa hai người, cầu nối là cậu nhóc ham ăn ham chơi cuối cùng cũng giúp gia đình họ đoàn viên sau nhiều năm xa cách.
Đọc Truyện